Lòng Tham.


Người đăng: chungdang323

Tô Hoàng hừ nói:

-Tiểu tử nhà người thật khôn lẻo. Một tên nhỏ tuổi như ngươi, lại là luyện khí kì tầng bốn lại dám bảo nhà nghèo, ai tin chứ. Hừ... Ta vốn muốn mua của ngươi Ta Vị Hỏa Huyết quả nhưng ngươi từ đầu đến cuối lại không có ý giao ra thì đừng trách ta.

Hàn Nhật nghe Tô Hoàng nói vậy hơi giật mình, thì ra thứ kia tên là Tam VỊ Hỏa
Huyết quả. Lòng cũng thầm kêu không ổn, Tô Hoàng hình như thật sự muốn cướp
đoạt, sau đó lại thấy bên kia tay phải của Tô Hoàng từ bao giờ đã xuất hiện
một thanh đoản kiếm, hơi nhún người một cái Tô Hoàng nhảy về phía Hàn Nhật
quét ngang kiếm. Nhanh chóng rút kiếm sau lưng, tay phải cầm kiếm chắn ngang
thủ thế, Hàn Nhật không dám kinh thường kiếm này.

Một kiếm của Tô Hoàng chém tới mang theo kình phong gào thét, quanh thân kiếm,
ngưng tụ một luồng kí mờ màu trắng.

"Choang"

Một tiếng kim loại vang lên, thân kiếm hai người chạm nhau nhanh chóng rồi
cũng lại nhanh chóng tách ra.

"Phụt"

Hàn Nhật sau khi tiếp một kiếm kia liền bị đẩy ra xa, trực tiếp phun một ngụm
máu, trên tay hắn, thanh kiếm đang kịch liệt rung động phát ra những tiếng

"oong...oong". Hiển nhiên hắn đã bị thương nặng.

Thấy Hàn Nhật có thể tiếp nhận một kiếm kia Tô Hoàng có hơi bất ngờ, nhưng rồi
lại nhanh chóng phi lên lần nữa đâm tới, hắn không có ý định cho Hàn Nhật nghỉ
ngơi.

Cắn chặt răng, Hàn Nhật liền điều động hết chân nguyên trong cơ thể, lần này
hắn không dám trực tiếp đón một kiếm kia nữa. Chân nhún mạnh một cái liền nhảy
sang một bên tránh né. Nhưng Tô Hoàng sao lại dễ dàng mà buông tha, người
nhanh chóng chuyển, kiếm trong tay tiếp tục truy tới.

Trong lòng Hàn Nhật thầm hô không tốt, nhìn kiếm trong tay Tô Hoàng phá không
mà tới, lại không thể tránh né, miệng phun ra một ngụm máu nữa, kiếm trong tay
mạnh mẽ quét ngang sang, ý đồ phá một đòn kia.

Tô Hoàng như vậy tay chợt đảo, tay hơi dụt về tránh né, rồi lại tiếp tục đâm
tới. Hàn Nhật lập tức cũng phản ứng, đột nhiên thân người chuyển, nghiêng mình
sang một bên tránh né, tiếp đó lăn người thành một vòng trên mặt đất kéo dài
khoảng cách hai người một lần nữa, nhanh chóng bật dạy, chạy đi.

Mặc dù biết chạy như vậy khả năng thoát gần như không thể, vì trước đó hắn

cũng đã bị duổi theo đến hai lần, nhưng hiện tại lại chỉ còn như vậy cơ may
sống sót.

Tô Hoàng một kiếm đâm hụt tức giận gầm lên một tiếng đuổi theo.

Có lẽ cũng vì ý chí bản năng sinh tồn, Hàn Nhật đột nhiên tốc độ tăng lên
nhanh chóng. Hàn Nhật cắm đầu mà chạy, sau lưng Tô Hoàng vẫn đuổi theo, tốc độ
chỉ hơn không kém.

"Vù"

Chẳng mấy chốc Tô Hoàng đã ngay sau lưng Hàn Nhật lại một kiếm chém tới. Cắn
chặt răng, tay Hàn Nhật nắm chặt kiếm cơ hồ chảy cả máu, tay phải đột nhiên
duỗi thẳng, chân đạp mạnh xuống, xoay người lại chém ngang về phía thắt lưng
Tô Hoàng.

Khinh thường hừ lạnh một tiếng, nhưng động tác chém tới kia của hắn cũng phải
dừng lại, kiếm quay đầu chúi xuống dưới để cản kiếm của Hàn Nhật. Hắn có thể
thành công chém xuống liền có thể hạ gục Hàn Nhật nhưng cũng lại không muốn vì
vậy mà bị thương không đáng.

Chân Tô Hoàng hơi nhún lên, người nhẹ nhảy qua bên trái,tay trái Tô Hoàng đồng
thời đưa ra, hướng một trảo nhằm vào vị trí tay nải trên lưng kia, hiển nhiên
trước tiên muốn cướp lấy Tam Vị Hỏa Huyết quả trước. Hàn Nhật cũng vội theo
bản năng lé tránh, vội hơi nghiêng người, nhưng có lẽ tốc độ của hắn qua chậm,
một tảo kia vẫn đến trước, nhưng lại hơi hụt cào vào lưng hắn.

"Xoẹt"

Áo của hắn lập tức rách ra, Hàn Nhật chỉ cảm thấy sau lưng ê buốt cực độ, như
bị

cào sâu tận xương vậy.

Đúng lúc này, từ đâu lại có tiếng nói.

-Tô Hoàng thì ra ngươi lại ở đây chơi cùng một tiểu tử a.

Tô Hoàng đang định đâm tới một kiếm nữa, nghe vậy liền giật mình. Trong lòng
thầm mắng xui xẻo, điều hắn không mong chờ nhất lại tới đúng lúc này. Hàn Nhật
cũng không dám chậm trễ, mặ kệ giọng nói kia của ai, lợi dụng lúc Tô Hoàng
không để ý rút lui ra xa.

Tiếng nói kia vừa dứt thì một bóng người xuất hiện gần chỗ hai người. Từ xa,
Hàn Nhật nhận ra người này, đây chín là người đi cùng Tô Hoàng vừa rồi tên Cao
Thăng. Hắn bắt đầu cảm thấy không được ổn, một tên Tô Hoàng đã suýt giết được
hắn, hiện tại thêm một người nữa chỉ sợ muốn sống cũng khó.

Hiện tại hắn không dám chạy xa, chỉ sợ vừa động liền bị bắt, bắt đầu vận công
một chút liền điều động chân nguyên trong cơ thể trị thương. Hiện tại cơ thể
hắn đều bị ngoại thương và nội thương không thể manh động. Hắn thực sự ngay từ
đầu không có ý định nào trao đổi Tam Vị Hỏa Huyết quả, tuy chưa hiểu nhiều về
tác dụng của nó nhưng lần trước cũng vì ăn mà tu vi lên nhanh chóng, hắn không
muốn bị mất thứ này. Khi bị Tô Hoàng truy giết cũng máy lần có ý lấy ra, nhưng
hình như hắn đã động sát tâm dù có lấy ra thì vẫn chết. Hắn hiện tại yên lặng
quan sát tình hình trước đã.

Cao thăng hiện tại liền đáp ở một bên quan sát, hắn thực sự chưa hiểu vì sao
Tô Hoàng lại phải truy sát một cái tiểu tử. Vừa rồi, khi mới nghỉ trong ngôi
nhà kia một chút nhưng lâu lại không thấy Tô Hoàng vào làm hắn tâm thần không
mấy an tâm liền đi tìm, lại nghe bên này có tiếng binh khí giao đấu mới vội
tới đây, nhưng khi nhìn thấy cảnh tượng hắn lại có chút buồn cười nên trêu đùa
chút.

-À, không có gì đâu, chẳng qua tên tiểu tử kia lại dám cướp ít đồ của ta thôi, không cần làm phiền đến ngươi, ngươi cứ về nghỉ ngơi trước đi, xong việc ta sẽ quay lại.

Tô Hoàng nhìn Cao Thang nhàn nhạt đáp.

"Ồ.."

Như bị bất ngờ bởi câu nói kia, Cao Thăng ồ một tiếng, như không tin vào lời
nói kia hắn hỏi lại:

-Tô Hoàng, ngươi đùa gì vậy, sao lại có thể bị một tên tiểu tử cướp đồ.

-Đúng vậy, thôi ngươi cứ nghỉ trước đi, một tên tiểu tử không làm khó được ta.

Tô Hoàng hiện tại tâm thần căng thẳng, vừa rồi sở dĩ hắn chọn cách giao dịch
trước mà không phải là giết tiểu tử kia cũng vì sợ nhất Cao Thăng phát hiện,
vì vậy hiện tại liền muốn Cao Thăng trở về.

Nghe lời khẳng định vậy, Cao Thăng liền đánh mắt sang Hàn Nhật đang trị thương
bên kia, lập tức hắn giật mình, vừa rồi không nhìn kĩ hiện tại hắn mới nhận
ra, tu vi của tên này không ngờ lại là luyện khí tầng bốn.

Nhìn kĩ lại tiểu tử này, cùng nắm chỉ hơn mười tuổi vậy mà tu vi lại cao như
vậy. Tu vi luyẹn khí tầng bốn không phải tầm tuổi hắn là rất hiếm, chí ít ở
Nam Thần Tinh này linh khí yếu ớt, phải là người có gia thế, tiền của nhiều để
có thể cung cấp đủ dược vật quý hiếm mới có thể đào tạo ra một người như vậy.

Nên nếu tiểu tử này có tu vi như vậy chắc chắn gia thế không thể nào tầm
thường được, ngưoqif như vậy không nên trêu chọc. Nhưng nhìn quần áo trên
người hắn thì Cao Thăng lại lắc đầu, đang định mặc kệ hai người đi về thì bỗng
nghe tiểu tử kia hô.

-Cái gì mà ta lấy đồ của ngươi chứ, thật không biết vô sỉ, chẳng qua chỉ muốn cướp lất Tam Vị Hỏa Huyết của ta mà thôi. Hừ...

Ầm, bốn chữ Tam Vị Hỏa Huyết kia như sét đánh ngang trời yên trong tâm thần
Cao Thăng. Hắn vội nhìn lại Tô Hoàng bên kia rồi nhanh chóng cho thần thức
quét kĩ lại người Hàn Nhật.

Không tốt, trong lòng Tô Hoàng chợt giận giữ, không dám chậm trễ vội phi thân
nhanh chóng về phía Hàn Nhật. Chẳng qua không chỉ có hắn mà Cao Thăng cũng
vậy.

"Hừ..."

Gần như cùng một lúc hai người cùng dùng ánh mắt giao nhau, chỉ thấy tay Cao
Thăng lại có thêm một thanh đao nữa, bổ tới. Nhát đao này lại không hướng về
Hàn Nhật mà lại hướng về Tô Hoàng.

Hàn Nhật đang trị thương thấy vậy liền mừng thầm, tay hơi ẩn dấu đưa ra sau
lưng, bỏ chiếc tay nải sang cạnh bên, lấy chiếc túi nhỏ ra, vội lấy thứ gì đó
nhét vào miệng, không do dự liền lấy ba viên linh thạch cuối cùng, toàn lực
vận công trị thương. Mặt khác lại bày ra bộ dáng cực kì hư nhược, tỉ như sắp
dầu cạn đèn rắt vậy.

Hắn tâm thần hơi hướng về trận chiến.

-Không cần để tâm đến bọn chúng, ngươi xem cũng không được ích gì, hiện tại cứ tập trung trị thương đi.

Bỗng nhiên giọng lão đầu lần nữa vang lên.

-Nãy giờ ông chết ở đâu vậy, sao giờ mới ra, chẳng lẽ đợi tôi chết à.

Hàn Nhật giận giữ mắng, lão đầu này khi vừa rồi đột nhiên biến mất làm hắn
không sao biết làm gì chỉ có thể tự thân.

Lần này lão đầu mắng to:

-Câm mồm, trị thương đi, chẳng phải hiện tại ngươi không sao à.

Hàn Nhật ấm ức, nhìn lên xem trận chiến, hắn hiện tại mới nhận ra, đúng vậy
hai người kia ngoài mấy chêu chặt, chém, bổ thông thường thì không có gì đặc
biệt. Đơn thuần chỉ so đấu lực lượng, cho hắn xem cả đời sợ cũng không ngộ
được cái gì. Nghe lời lão đầu, hắn đặt sạch tâm thần vào việc luyện công trị
thương, hắn biết khi có nguy hiểm lão sẽ nhắc nhở.

Vết thương của hắn nghiêm trọng nhất lại nằm ở bên trong, ngũ tạng và kinh
mạch khi tiếp một chiêu kiếm của Tô Hoàng bị phản trấn tốn thương nghiêm
trọng, còn vết thương trên lưng thì không nghiêm trọng lắm. Hắn thầm hối hận
khi vừa rồi lại cứng đối cứng một kiếm kia, vơ vét ít nguyên khí sót lại trong
các kinh mạch cho tụ lại với nhau. Vận công toàn thân, tay lại cầm chặt linh
thạch, dùng cách hấp thu linh khí như lần trước đưa vào người, xoa dịu từng
nơi một.

-Cao Thăng, việc này không liên quan tới ngươi, mau tránh ra.

Vừa nặng nhọc đỡ từng nhát đao của Cao Thăng, Tô Hoàng bất đắc dĩ nói. Hắn
hiện tại cực kì khổ cực, tu vi của hắn hiện tại là luyện khí tầng bảy mà Cao
Thăng lại là tầng tám, cảnh giới cùng lực lượng tuy không chênh lệch nhau
nhiều nhưng đao của Cao Thăng bổ xuống lại cực mạnh do vật liệu làm đao kia
lại hơn của hắn một bậc.

-Ồ...sao lại không liên quan chứ, ta thấy Tam Vị Hỏa Huyết kia có phải của ngươi đâu.

-Cái đó là ta phát hiện ra trước.

-Kệ ngươi, phát hiện là một chuyện còn lấy được là một chuyện khác. Ha...ha..ta khuyên ngươi mau từ bỏ đi.

Cao Thăng bổ một đao xuống ngông cuồng nói.

Hừ lạnh kinh thường Tô Hoàng nói:

-Ngươi đừng tự cao vậy, ai thắng ai bại chưa biết đâu.

Cứ vậy hai người tiếp tục chiến đấu, thỉnh thoảng vẫn quét thần thức qua bên
Hàn Nhật.

Bọn hắn hiện giờ đã xem Hàn Nhật như một người chết. Nhất là Tô Hoàng, hắn
biết rõ vết thương kia nghiêm trọng ra sao.

Chỉ sau một lúc, hai người Tô Hoàng cùng Cao Thằng người dầy vết thương. Cuối
cùng, Tô Hoàng không chịu nổi nữa, người hắn vết thương nhiều hơn cả, máu chay
tàn thân, còn Cao Thăng chỉ là một ít vết thương nặng còn lại chỉ là ngoài da,
tay dồn lực về kiếm đẩy mạnh về phía đao của Cao Thăng, đồng thời lấy đà bật
tách ra.

Thấy Cao Thăng lại muốn xông lên lần nữa hắn vội hô:

-Dừng lại, ta nhận thua, thứ kia sẽ thuộc về ngươi.

Cao Thăng nghe thế cũng không truy theo nữa, hắn cũng không muốn như vậy mà
gết Tô Hoàng nếu không khi về rất khó ăn nói. Chỉ hừ lạnh một tiếng, lại đánh
mắt cảnh cáo rồi hắn mới đi về phía chỗ Hàn Nhật.

Nhìn Cao Thăng dần bước tới chỗ Hàn Nhật, Tô Hoàng nắm chặt tay, Tam Vị Hỏa
Huyết quả thực sự rất quan trọng với bọn hắn, nó là được liệu qua trọng để có
thể đổi lấy Trúc Cơ đan trong tổ chức bọn hắn. Dù sao, tu vi của hắn đã là
tầng bảy, nếu đủ tài nguyên thì chỉ cần sau một năm là có thể tiến vào Trúc
Cơ, nhưng thứ quan trọng nhất là Trúc Cơ đan lại không có. Hiện tại một thứ
quan trọng như vậy bị cướp đi làm sao hắn có thể không tức chứ. Nhưng lại chỉ
có thể dương mắt nhìn nó bị lấy đi, thứ mà hắn sắp thành công lấy được.

Cao Thăng tâm tình cực kì vui vẻ bước tới chỗ Hàn Nhật, hắn là luyện khí tầng
tám rồi lên Trúc Cơ đan với hắn quan trọng hơn cả. Dù vậy, thần thức vẫn tập
trung đề phòng Tô Hoàng đằng sau.

Khi còn cách Hàn Nhật chỉ còn vài bước, tay Cao Thắng vung lên, chém ngang một
đao nhanh như chớp thẳng tới đầu Hàn Nhật, hiển hiên hắn muốn nhanh chóng

Vốn nghĩ chỉ cần dễ dàng có thể chém rời đầu tên tiểu tử hiện tại đang bị
thương này, nhưng hắn đã sai. Khi đao sắp tới, chỉ còn cách cổ một đoạn, Hàn
Nhật đang trị thương đột nhiên mở mắt, cả người nằm ngả ra sau nhanh chóng,
đồng thời tay cầm thanh kiếm bên cạnh mình, đao vừa quay qua liền gập người
dậy hướng thẳng kiếm nhằm tới phần ngực Cao Thăng.

Cao thẳng hoảng hốt, hắn không ngờ tiểu tử có vể như sắp chết kia lại phản ứng
nhanh vậy. Nhưng tu vi luyện khí tầng tám lại không phải chỉ là hư danh, lợi
dụng lực đao đưa theo, cả người cũng liền tránh sang bên.

Hàn Nhật đâu dễ bông tha, người bật hẳn dậy, kiếm nháy mắt đổi hướng truy theo
Cao Thăng, gần như không để một khoảng thời gian nào để cho hắn hoàn thủ.

Thấy mũi kiếm kia sắp tới ngực mình, sau lưng Cao Thăng từ bao giờ mồ hôi chảy
như mưa, hắn hiện tại không dám nghĩ tới hoàn thủ mà chỉ nghĩ sao thoát khỏi.
Đao đưa cản cũng không kịp, chân nguyên trong người vội điều động hết về một
điểm.

"Phụt"

Thanh kiếm của Hàn Nhật thành công xuyên vào ngực Cao Thăng nhưng chỉ được vài
xích, không thể tiến thêm một chút nào nữa. Không đợi Hàn Nhật vận lực lần nữa
thì Cao Thắng đã bật ngược ra sau.

Thật may mắn, Cao Thăng thầm cảm thán. Nhưng chợt nghe phía sau đột nhiên có
tiếng xé gió, rồi lại cảm thấy sống lưng lạnh đi.

Ngơ ngẩn nhìn thanh kiếm xuyên qua người mình, Cao Thăng quay lại, phía sau
hắn, Tô Hoàng tay cầm chặt kiếm, lạnh lùng nói:

-Ngươi chết đi.

Không đợi Cao Thăng nói lời nào, chân nguyên truyền vào kiếm, chân nguyên bắt
đầu tàn phá khắp các kinh mạch của Cao Thăng, khiến hắn chết không thể chết
thêm nữa. Nhưng ánh mắt hắn vẫn mở rộng, nhìn chằm chằm vào Tô Hoàng, như muốn
nói" Ta sẽ nhớ ngươi".

Lạnh lùng rút thanh kiếm khỏi người Cao Thăng, Tô Hoàng tập trung ánh mắt về
phía Hàn Nhật, cùng lúc đó Hàn Nhật cũng đang nhìn hắn.

Hai người đứng im nhìn nhau như vậy một lúc, thì cuối cùng Tô Hoàng cũng xông
tới trước, lại một kiếm quét ngang.

Hàn Nhật không bỏ chạy, lần này lại quyết định thẳng tay đối chiến, hắn biết
Tô Hoàng hiện tại đang là lúc yếu nhất.

"Keng".

.....................

-Ngươi không đáng sống trên đời này.

Nhổ một bãi nước miếng vào xác Tô Hoàng dưới chân, Hàn Nhật kinh thường nói.
Cả người hắn hiện tại toàn vết máu, nhiều đến nỗi Hàn Nhật cũng không nhận ra
đâu là của mình nữa, thanh kiếm trong tay cũng đang nhỏ tí tách xuống, thấm
đẫm vùng đất bên dưới.

-Giết rất tốt.

Lão đầu không kìm được cũng phải khen, chỉ hắn biết rõ nhất vừa rồi nguy hiểm
ra sao.

Đối với lời khen này Hàn Nhật cũng không nói gì mà cúi xuống tháo chiếc túi
bên hông Tô Hoàng, lại đi đến bên cạnh xác Cao Thắng tháo tiếp chiếc nhẫn trên
tay hắn rồi mới bắt đầu đi.

Trước khi rời, ánh mắt hắn không nhịn được quét qua người Tô Hoàng lần nữa,
trong lòng chợt buồn bã. Nhớ lại khi vừa rồi, người này có lòng tốt nhắc nhở
hắn, vậy mà chỉ vì lòng tham lại nổi sát tâm.

-Ôi con người....

Thở dài một hơi, Hàn Nhật lại đi trên con đường của mình.


Cực Phẩm Ăn Xin Cường Hãn - Chương #17