Cướp Ngân Hàng, Nghiên Cứu Mới.


Người đăng: ❦๖ۣۜSniperღ❧

Vernon đề phòng nhìn chằm chằm Anh Đức, hắn sợ nếu không chú ý kỹ Anh Đức, hắn
sẽ mất cái mạng nhỏ này.
“Mày đừng nghĩ lừa được tao, ở đây này không có được thứ mày muốn đâu, tốt
nhất vẫn là nhanh rời khỏi đây đi, bằng không tao mà báo cớm tới là mày khỏi
phải rời khỏi căn phòng này.” Vernon thấy Anh Đức cầm một nửa viên gì đó màu
vàng đưa về phía hắn lại càng đề phòng hơn, còn đe dọa sẽ báo cảnh sát nếu Anh
Đức không rời khỏi phòng của hắn.
Anh Đức hiện tại thực sự đã mất đi kiên nhẫn với Vernon, hắn chỉ trong nháy
mắt di chuyển tới trước mặt Vernon, hù Vernon giật mình kêu a một tiếng, nhân
lúc này Anh Đức ném nửa viên đậu thần trong tay vào trong họng hắn, đúng là
họng mà không phải miệng.
“Mày… Khụ khụ… Mày… Khụ!” Vernon kinh hãi nhìn Anh Đức, đang định hỏi vì sao
hắn có thể xuất hiện trước mắt mình chỉ trong nháy mắt, nhưng lúc này nửa viên
màu vàng đã bay vào họng Vernon khiến hắn ho khan nói không len lời, bạn cứ
nghĩ mà xem, ngồi trên xe máy lao với vận tốc cao, bỗng một con ruồi bay vào
họng vừa lúc mở miệng thì sẽ thế nào? Dĩ nhiên là cố gắng non ra rồi, nhưng
bạn có nôn được không? Nhất là trong trường hợp này lại là thần dược có thể no
bụng, chữa thương lại còn có thể cứu mạng nha.
“Ọe… đồ khốn, mày vừa cho tao uống cái gì? Con mẹ kiếp, tao giết mày!” Vernon
tức giận, không nôn ra được, móc họng cũng không nôn ra, hắn thực sự tức, hắn
lao tới chỗ Anh Đức với ý đồ liều một phen, nhưng tiếc cho hắn là tại tay hắn
sắp động tới Anh Đức nửa cái tích tắc đó, trước mặt hắn đã không còn thân ảnh
của Anh Đức.
“Cơm mẹ nấu, mày chạy đi đâu rồi, giỏi ra đây đấu tay đôi với tao này, mày chỉ
biết chạy thôi à?” Vernon cáu bẩn nói, hắn la hét om sòm cả phòng lên, lúc này
Anh Đức đã ngồi tới cái ghế mà Vernon vừa ngồi.
“Cơm mẹ nấu, mày ngứa đòn hả Vernon? Như mày muốn!” Anh Đức cũng bực rồi, mẹ
kiếp, chữa tốt cho mày mày vẫn còn lấy oán trả ơn à, thế là hắn đứng dậy là
cái bạt không, theo khí phát ra đánh tới chỗ Vernon đứng, tát hắn bay đập tới
tường phòng, xô đổ vài thứ.
“A!” Vernon bị đập choáng váng, khi cố đứng dậy hắn chỉ thấy cả người ê ẩm,
nhìn tới tại đang ngồi trên ghế Anh Đức, lần này hắn thực sự sợ, tên này là
quái vật a, người thường đâu thể làm như thế.
“Mày không thấy cơ thể mình đã khỏe rồi sao?” Anh Đức không muốn kéo dài thời
gian nữa, nhác nhở Vernon thử kiểm tra thân thể mình xem có gì khác lạ.
“Ừm… đúng là đã khỏe lên, không còn cảm giác khó chịu do tác dụng phụ của
thuốc nữa, mày làm như thế nào… A! là cái.. nửa cái viên màu vàng đó đúng
không?” Vernon nghe Anh Đức khuyên bảo bèn thử kiểm tra thân thể, đúng vậy,
hắn không còn có biểu hiện của sự phản phệ do dùng thuốc nữa, dường như thân
thể cũng khỏe hơn trước đó nữa, đây chính là thần dược nha, nếu có nó ta về
sau sẽ không lo tác dụng phụ của thuốc nữa rồi.
“Mày còn có loại này nữa không? Tao muốn số lượng lớn, bù lại tao sẽ cho mày
một tài khoản kếch xù, thấy thế nào?” Vernon bắt đầu đánh chủ ý đào móc lốt số
đậu thần trong tay Anh Đức để phục vụ cho mình sau này sử dụng.
Nhưng rất tiếc không như hắn nghĩ, chỉ thấy Anh Đức giơ bàn tay lên, đánh về
một cái bàn cạnh đó, sau đó chính là “Bùm” một tiếng, cái bàn đã biến mất, bị
nổ tan tành xác khói.
Vernon nhìn thấy cảnh này chính là trợn mắt ngoác mồm, Cơm mẹ nấu, đây chính
là một con quái vật đi, rõ ràng không phải mơ mà, cũng không phải xiếc, nó
chân thực đang diễn ra trước mắt mình mà, nhưng sau đó một màn khác lại khiến
hắn sợ hãi hơn, Anh Đức lúc này đã ở ngay trước mặt hắn, mẹ kiếp, rõ ràng lúc
nãy còn ngồi ở ghế mà, Vernon nhìn Anh Đức mà mồ hôi chảy ròng ròng ướt đẫm
sống lưng.
“Anh thấy tôi như vậy còn cần lấy tiền của anh sao? thứ tôi muốn thì tôi đã
có, hiện tại tôi cần chính là thông tin, tôi muốn anh nói cho tôi biết cơ sở
nghiên cứu và tung ra loại thuốc Nzt-48 kia.” Anh Đức không nhân nhượng, dùng
khí tạo áp lực uy hiếp Vernon.
Vernon lúc này chính là khổ không thể tả, hắn cảm thấy như là có chục nghìn
cần quả tạ đang đè áp ở trên người vậy, vừa nãy mồ hôi chỉ ướt sống lưng,
nhưng lần này hắn lưng áo chính là ướt nhẹp.
“Tôi… tôi biết… À… tôi không biết, hàng cấm này tôi cũng chỉ là lấy lại mà
thôi!” Vernon ấp úng trả lời, hắn vốn muốn nói là hắn biết, nhưng hắn sợ nếu
cái cơ sở chết tiệt kia biết là hắn để lộ thông tin thì hắn chết chắc, chỉ là
không cần biết hắn có để lộ hay không, nhưng hắn chắc chắn hôm sau sẽ chết đi,
một phát đạn giữa đầu cho hắn lên ngắm gà khỏa thân.
“Đừng lừa tao, mày nghic tao ngu như vậy sao?” Anh Đức làm bộ càng ngày càng
thiếu kiên nhẫn, gia tăng áp lực nói, mẹ kiếp, mày nói mày không biết, vậy cái
ám chỉ ‘nhà bếp’ là cái éo gì? trang trí à.

Cứ như vậy sau một hồi ép cung, Anh Đức đã có thứ hắn muốn, cơ sở nghiên cứu
bí mật đó nằm ở dưới tâng hầm của một ngôi nhà ở Tenafly thuộc New York, quả
thực đủ bí mật a, vậy mà lâu nay chính quyền Mỹ vẫn chưa có ai lần ra nó,
chính là toàn bọn đầu đất đi.
Anh Đức có được thông tin cần thiết rồi, hắn không ở lại đây nữa, tốn hơi
nhiều thời gian rồi, hắn quay về khách sạn, tính toán xem xem Bulma đã có thu
hoạch gì chưa, đúng như hắn đoán, cô ấy đã có thu hoạch, khi hắn vừa mới rời
khỏi phòng chưa đầy một phút đã có rồi, thế là một kế hoạch mới được bắt đầu.
“Trước tiên đi lấy tiền đã, Anh không định phát triển cái gì ở nơi này, xong
việc chúng ta liền rời khỏi, em có gì cần thu không, chúng ta muốn chuyển nơi
ở rồi.” Anh Đức nói ra ý kiến về kế hoạch mới của mình, hắn tính đi khống chế
cơ sở nghiên cứu kia, bắt bọn họ nghiên cứu ra cách loại bỏ đi tác dụng phụ
của thuốc chứ không đơn giản chỉ là tạo ra thuốc rồi tung ra ngoài thị trường
giống như là một dạng ma túy đi, như vậy về sau hắn có thể dùng mà không sợ
tốn đậu thần để làm giảm tác dụng phụ của thuốc.
Mà Anh Đức vẫn còn chưa thử uống một viên a, chính xác thì hắn trong tay đã có
viên nào đâu, nếu vừa nãy hắn đi lấy có khi hắn đã có một đống rồi, đáng tiếc
a.
Ừ, tiền chính là rất dễ lấy, Anh Đức vận dụng tốc độ nhanh như ánh sáng của
mình lẻn tới kho bạc của ngân hàng, chuyển hết vàng bạc đô la vào không gian
trữ vật của hắn thế là xong, còn Bulma thì đi theo vài lần, bị hắn đầu độc
thành tướng cướp mất rồi, cả hai cứ thế hiên ngang đi cướp hơn chục ngân hàng
ở Montana với Colorado.
“Đi cướp thế này thật là kích thích a, mình đi cướp tiếp anh nhé!” Bulma hưng
phấn nói.
Anh Đức thì đầu đầy mồ hôi, bà cô này, ngần đó cũng sắp làm chấn động nước Mỹ
rồi, bà cô còn tính đi cướp tiếp, định vét sạch à? Anh Đức vội vang xua tay
nói: “Thôi đủ rồi, ngần này đã dư để lập một tập đoàn lớn rồi, bây giờ chúng
ta đến Tenafly đi, ở đó có thứ anh cần, chắc có khi em cũng có thể thử dùng
xem sao, đảm bảo cự kỳ sung sướng khà khà…”
“Cực kỳ sung sướng? Có bằng ăn thịt khủng long không anh? Ở chỗ bọn em thịt
khủng long khá đắt đỏ đấy, ngay như nhà em muốn ăn cũng không dám ăn nhiều a.”
Bulma hiếu kỳ hỏi.
Mẹ kiếp, ăn thịt khủng long thôi mà cũng là đắt đỏ, vậy ăn thịt gì mới rẻ đây?
Thịt người à? Anh Đức thầm mắng vài câu, nhưng sau đó hắn định thần lại, ôm
theo Bulma một đường bay về hướng đông, không có cách nào khác, dung máy bay
quá lâu, bỏ máy bay cá nhân ở thế giới DragonBall ra thì vì chưa có đăng kiểm
nên rất dễ bị mấy anh không kích đánh cho tan tành, nên chỉ đành vận vũ không
thuật mà bay thôi, tốc độ cũng rất nhanh, so ra nhanh hơn tên lửa rồi.
Chừng tốn nửa tiếng, Anh Đức cùng Bulma tiến nhập khu Tenafly, lần theo địa
chỉ mà Anh Đức tra khảo ra được, hai người thành công chiếm cứ phòng thí
nghiệm, bắt đầu nô dịch các ‘giáo sư tiến sĩ’ kia chế tạo thuốc mới cho mình.
Lại tốn thêm thời gian gần một năm, thuốc Nzt-49 ra đời, nó là thành quả
nghiên cứu ‘miệt mài’ của các ‘giáo sư- tiến sĩ’ ngày đêm làm việc tạo ra, nó
là sự tổng hợp của Nzt-48 với một loại enzim hữu ích chế ra, có thể làm cho
người ta vô hạn đề thăng trí não mà không lo phản phệ khi thuốc hết tác dụng,
nếu dùng đến số lượng nhất định lúc, có thể không cần dùng thuốc nữa cũng có
thể có được tác dụng như đang dùng thuốc.
Thực ra thì Anh Đức cũng không ưa gì loại thuốc này cho lắm, dù sao tác dụng
của nó cũng có hạn mà, vẫn không bằng Cph4, loại này chính là hơn cả thần dược
a.
Nhưng hiện tại hắn vẫn chưa có Cph4, cho nên vẫn cần tới Nzt-49 này, hắn bắt
đầu cho sản xuất với lượng lớn, gần như đủ chứa đầy hai rương có mật mã, rộng
bốn ba nhân bốn bảy, quả thực chính là vơ vét a, sau đó Anh Đức ôm Bulma bay

tới một khu không người ở, mở ra điện thoại lách người trở về.

Tg: Dạo này chính là quá bận, chỉ có tối mới rảnh thời gian viết, vừa viết vừa
kiếm tư liệu thêm nên càng lâu, mà càng lâu thì mỗi ngày được một chương là
hết cỡ rồi, cũng tính định viết đêm nhưng vài hôm vừa rồi viết cố, kết quả là
mắt thấy rất mỏi, khó chịu cho nên... mong mọi người thông cảm nhé!


Cực Mạnh Hệ Thống Xuyên Việt - Chương #19