Người đăng: vulonelystar12
Dạ Ảnh nghiêng người, bước sang bên trái một bước nhỏ, chỉ với một bước nhỏ
này, không ngờ liền đem công kích của Đỗ Hùng tránh được.
Ngay sau đó, Dạ Ảnh đầu gối nâng lên, linh lực mơ hồ ẩn hiện, một gối nặng nề
đánh lên Đỗ Hùng. Lực lượng hắn khống chế không ngờ rất chuẩn, chúng tại một
điểm tụ lại, khiến cho lực lượng càng thêm mạnh mẽ.
“Hừ”. Đỗ Hùng khẽ hừ, người hơi cong lại, cánh tay cũng nhanh chóng đỡ lấy một
gối nặng nề này, chỉ là khi vừa chạm vào sắc mặt lập tức biến đổi, cả người
lùi về sau hai bước.
Nhưng vừa mới lùi về sau, đã thấy một quyền mạnh mẽ đánh tan không khí, đánh
thẳng lên người hắn. Vội vàng đưa tay đỡ lấy, nhưng lực lượng mạnh mẽ đó cũng
khiến hắn bay về sau vài mét, phiến đá bên dưới cũng lưu lại từng vết chân.
Dạ Ảnh đánh lui Đỗ Hùng, mọi người xung quanh liền yên tĩnh, sau đó kinh hô
với vẻ mặt không thể tin được.
Đỗ Hùng sắc mặt hơi đỏ, không biết là bị thương hay do xấu hổ vì bị Dạ Ảnh
đánh bay nữa, hắn ho khan vài tiếng rồi dữ tợn nhìn tới Dạ Ảnh, thấy vẻ mặt
tựa như không có gì của Dạ Ảnh càng khiến hắn thêm khó chịu.
“Tiểu tử chết tiệt !”. Hắn rống lớn một tiếng, linh khí cấp tốc ngưng tụ, hình
thành quả cầu lửa nóng bỏng, nắm chặt quả cầu trong lòng bàn tay, Đỗ Hùng
phóng người đánh tới.
Không khí phát ra từng tiếng gào rít, từng cỗ nóng bỏng khí tức tản ra tựa hồ
đốt chảy cả sân tu luyện, hắc bào cùng mái tóc của Dạ Ảnh bị thổi bay.
Cảm thụ được lực lượng mạnh mẽ đánh tới, Dạ Ảnh hơi cúi đầu xuống, ánh mắt lóe
lên, thân thể đang yên lặng trong nháy mắt bạo phát, chân phải hung hăng đạp
xuống đất, cả người hắn mượn lực phóng tới Đỗ Hùng.
“Long Hành Thiên Hạ!”. Khẽ quát một tiếng, bàn tay nắm chặt lại tạo thành một
quyền, linh lực điên cuồng bao phủ lấy, tạo thành một đạo quyền mang nhàn nhạt
xung quanh. Toàn bộ lực lượng hắn ngưng tụ lại một chỗ này. Ở một quyền này,
cứng rắn như cương thiết, có thể đánh nát một tảng đá trăm cân.
Long Hành Thiên Hạ này thật ra là một thức trong Long Hành Kiếm Pháp. Nhưng
không ngờ Dạ Ảnh lại dùng quyền thay kiếm, có thể nói là người đầu tiên. Một
người luyện kiếm đến một cảnh giới nhất định cũng có thể không cần dùng kiếm,
nhưng để đạt đến cảnh giới đó không phải dễ dàng, có nhiều người cả đời cũng
không đạt được, huống chi Dạ Ảnh không thích dùng kiếm.
Dạ Ảnh dùng quyền để thay kiếm để sử dụng một thức Long Hành Thiên Hạ này,
thật ra cũng không liên quan gì tới cảnh giới kia. Hắn có thể làm vậy cũng là
bất ngờ, đối với mọi thứ hắn đều thấy rất lạ, nhưng khi hắn cầm kiếm, hắn lại
tùy ý có thể sử dụng kiếm, cầm vào đao, có thể tùy ý dùng đao, tựa hồ trước đó
hắn đã dùng qua, vô cùng quen thuộc.
Điều này lần đầu làm hắn hơi ngạc nhiên, nhưng rồi cũng quen dần, dù sao như
vậy cũng tốt hơn. Mà cái này ngay cả sư nương của hắn cũng không biết. Bởi hắn
không nói, hắn vì không muốn suốt ngày cầm kiếm đi lui đi tới, như vậy quá
mệt.
Mà ngay thời điểm này, dưới ánh mắt của mọi người, quyền mang của Dạ Ảnh cũng
đánh lên hỏa quyền của Đỗ Hùng.
“Oanh !”. Hai quyền va chạm, vang lên từng tiếng trầm đục, hỗn loạn khí tức từ
bên trong khuếch tán ra xung quanh.
“Ầm !”. Sóng lửa truyền ra, dưới một tiếng vang lớn, chợt thấy Đỗ Hùng bay
ngược về sau như diều đứt dây, va mạnh vào một gốc cây phía sau, yết hầu ngòn
ngọt, không nhịn được mà phun ra một ngụm máu tươi.
Còn gốc cây thì chấn động mạnh, nghiêng xuống như muốn bật lên cả rễ.
Khi khói bụi tản ra, thấy được một bóng người đứng ở trong đó, Dạ Ảnh sắc mặt
cũng không tốt lắm, nhưng so với Đỗ Hùng thì tốt hơn không biết bao nhiêu lần.
Người vây xem nhìn thấy Đỗ Hùng cả người toàn vết thương không khỏi hít một
hơi lạnh, ngay cả một tiếng cũng không biết nói thế nào.
Đột nhiên ngay tại bọn hắn thất thần, Dạ Ảnh dẫm mạnh chân, cả người như tên
bắn tới nơi Đỗ Hùng, lực lượng lần nữa ngưng tụ ở đầu từng ngón tay.
Đỗ Hùng nhìn Dạ Ảnh càng lúc càng gần thì kinh hoảng, vô thức nuốt một ngụm
nước bọt, lúc này hắn rất muốn nói gì đó nhưng lại không thể lên tiếng.
“Dừng tay !”. Trần Phong quát một tiếng, khẽ lắc người, tốc độ hắn vô cùng
nhanh, khi mọi người không kịp phản ứng thì hắn đã chặn trước mặt Dạ Ảnh.
Dạ Ảnh không dừng lại, sắc mặt lạnh xuống, linh khí trong cơ thể lưu động,
chợt thấy hắn nắm lại thành quyền, từng đạo huyền quang nhẹ bắn ra, hướng đến
Trần Phong hung hăng đánh tới.
Lực lượng mạnh mẽ làm không khí ba động, từng trận gió thổi qua cuốn bay cát
bụi lên thật cao. Khí lãng truyền đến khiến sắc mặt Trần Phong âm trầm, hắn
không ngờ kẻ này lại hướng đến hắn công kích, tay phải lóe lên linh quang đón
lấy một quyền của Dạ Ảnh.
“Phanh !”. Hai quyền va chạm nhau, linh khí bạo tạc, không khí xung quanh nổ
tung, cát bụi bay tán loạn, thấy được một bóng người bay ngược về sau vài mét.
Dạ Ảnh đón nhận trọng quyền của Trần Phong, sắc mặt liền đỏ bừng, phun ra một
ngụm máu, trên cánh tay truyền đến một cỗ tê dại.
Hóa Linh cảnh cuối cùng vẫn là Hóa Linh cảnh, không phải Luyện Khí cửu mạch
như hắn có thể so được. Chỉ mới một quyền đã khiến cánh tay hắn tê dại, mà
Trần Phong bất quá cũng chỉ là tùy tiện đánh ra, trong khi đó hắn lại dùng
toàn lực. Từ đó có thể thay khoảng cách về thực lực giữa hai bên rồi.
Lúc này Trần Phong cũng đã thu tay lại, ánh mắt liếc Dạ Ảnh với vẻ âm trầm, rõ
ràng vừa rồi bị Dạ Ảnh không quan tâm đánh đến khiến hắn khó chịu. Hắn đã đứng
ra ngăn cản, thế nhưng kẻ này lại còn đánh luôn cả hắn, cái này sao không tức
giận được.
“A, là Mai sư tỷ”.
“Nàng đến đây làm gì ?”.
Ngay lúc này chợt nghe bên cạnh truyền đến từng tiếng kinh hô, phía sau một
thiếu nữ nhẹ nhàng đi tới.
Thiếu nữ tầm cỡ mười bảy mười tám tuổi, mặc một bộ thanh y đơn điệu, trên cỗ
tay đeo một cái chuông nhỏ màu bích dạ, ngoài cái chuông này ra thì không còn
gì khác. Đôi mắt thanh tịnh, hiện vẻ lung linh, như một hồ nước nhẹ gợn sóng.
Thiếu nữ nhẹ nhàng đi tới, trong nhất thời mọi người liền yên tĩnh lại, tất cả
đều si ngốc nhìn nàng. Quả là một thiếu nữ mê người. Tuyệt sắc thiếu nữ !
Trần Phong cũng không khỏi khen thầm một tiếng, ánh mắt nóng bỏng nhìn tới
nàng.
“Các ngươi đang làm gì vậy ?” Mai Ngọc Lan tựa hồ không để ý tới những ánh mắt
kia, mỹ mâu đảo một vòng, sau đó dừng lại ở trên người Dạ Ảnh: “Dạ sư đệ cũng
ở đây à ?”.
Nàng nhớ trước đây Dạ Ảnh đâu có từng ở một nơi nhiều người như vậy, thường
thì hắn sẽ lẳng lặng rời đi, hoặc nói là hắn không thích tụ tập nhiều người.
Dạ Ảnh cũng chỉ gật đầu lạnh nhạt, ngược lại với vẻ si ngốc của đám người kia.
Nhưng cũng bởi hắn chỉ lạnh nhạt như vậy khiến nhiều người bực tức, tại sao
nàng lại không hỏi bọn hắn mà hỏi tên phế vật này cơ chứ.
“Chúng ta đang tu luyện mà thôi. Đây hẳn là Ngọc Lan sư muội ?”. Trần Phong
đứng ra, cười cười nói, nhưng cũng không thể che dấu đi được ánh mắt nóng bỏng
đang quét trên người nàng ta.
Mai Ngọc Lan nhìn qua Đỗ Hùng đang nằm ở đó, không khỏi nhíu mày, nhưng cũng
không nói gì, chỉ hướng Dạ Ảnh đi tới, nói: “Mẹ ta đang muốn gặp đệ, chúng ta
đi thôi”.
Dạ Ảnh gật gật đầu, cũng không để ý tới những ánh mắt ghen tức xung quanh,
cùng với Mai Ngọc Lan đi ra ngoài.
Ở phía sau, Trần Phong nhìn hai bóng người rời đi, sắc mặt âm trầm, một lúc
sau lẩm bẩm: “Một kẻ phế vật mà thôi”.
Mà lúc này, trên đường rời khỏi sân tu luyện, Mai Ngọc Lan đảo mắt nhìn qua Dạ
Ảnh, cười nói: “Đệ không hỏi gì sao ?”.
“Hỏi gì ?”. Dạ Ảnh không quay đầu, lãnh đạm nói.
“Đệ...”. Mai Ngọc Lan bĩu môi, rồi lại cười nói: “Là ta nói dối đấy, thật ra
không phải mẹ ta muốn tìm đệ đâu”. Nói rồi nhìn qua Dạ Ảnh, chỉ là hắn không
để ý chút nào, khiến nàng vô cùng bực tức. Rõ ràng ta có ý tốt muốn giúp, thế
mà ngươi lại dùng bộ mặt đó để cảm ơn ta sao?
“Chịu thua đệ luôn. Đúng rồi, vừa nãy bọn họ đánh đệ hả ? Không sao chứ ?”.
Nàng xoay người, nhìn Dạ Ảnh thật kỹ, khi thấy hắc bào của hắn hơi bẩn một
chút, còn lại điều không có gì, liền an tâm.
Dạ Ảnh lắc đầu, cũng không mở miệng nói gì.
Mai Ngọc Lan lại nhíu mày nói: “Đám người kia thật quá đáng, lại cùng nhau tụ
tập ức hiếp một người, rõ là không biết xấu hổ mà”.
“Được rồi, chúng ta đi đâu đây ?”. Dạ Ảnh mà không lên tiếng có khi bị nàng
nói đến nhức óc.
Từ trước đến nay Mai Ngọc Lan ở trước mặt người khác luôn tỏ vẻ lạnh lùng,
lạnh nhạt hết cỡ, nhưng tại trước mặt Dạ Ảnh, toàn bộ vẻ lạnh nhạt bề ngoài
đều biến mất, mà trở nên hoạt bát hơn.
Thật ra nàng trước đó cũng đối với Dạ Ảnh lạnh nhạt như bao người, nhưng bởi
vì Dạ Ảnh luôn không để tâm, những điều nàng nói hay làm hắn điều không quan
tâm, mới đầu khiến nàng hơi khó chịu, nhưng lâu dẫn thì thành ra quen, cuối
cùng bỏ đi vẻ bề ngoài lạnh lùng đó.
Mà cũng vì điều đó nên nàng rất thích ở chung với Dạ Ảnh, khi đó nàng không lo
lắng khi thể hiện bản thân mình ra, mà không cần phải giả tạo như trước.
“Đi làm nhiệm vụ, vô cùng trọng yếu”. Mai Ngọc Lan cười thần bí nói ra.
“Vậy à”. Dạ Ảnh lãnh đạm lên tiếng.
Vốn định tỏ vẻ thần bí một chút, nhưng thấy Dạ Ảnh chẳng quan tâm gì lắm, nên
nàng cũng đành bất đắc dĩ nói luôn: “Lần này mẹ ta muốn ta xuống Hàng Lâm
thành để thu mua thảo dược”.
“Đi bao nhiêu người ?”. Dạ Ảnh nói.
“Chỉ hai người. Là ta với đệ.”. Ngọc Lan cười nói: “Cũng là nhờ ta kiên quyết
muốn đệ cùng đi, có thể giúp đệ tăng thêm phần lịch duyệt, do đó mẹ ta mới
đồng ý cho đi đó, nếu không thì còn lâu đệ mới có thể xuống núi”.
“Ồ”. Dạ Ảnh không tỏ vẻ gì.
Mai Ngọc Lan bị tiếng ồ này làm mất hứng, cũng không nói gì nữa.
Lúc này hai người đã thay đổi hướng đi, hướng xuống núi mà đi. Bích Kiếm Phong
là một tòa đại sơn, xung quanh là rừng, phía sau là sơn mạch, đi qua sơn mạch
là tới Phong Linh Sơn, phía trước là thành thị, hai bên tương thông với Hỏa Tu
Nhai và Bắc Minh Điện, có thể nói phong thủy vô cùng tốt.