Chiến Đấu


Người đăng: vulonelystar12

Cũng ngay lúc hắn vừa đi được vài bước, đã nghe thấy phía sau truyền tới âm
thanh, khi quay người lại thì thấy có hai người hướng hắn chạy tới: “Dạ sư đệ
khoan đi đã”.

Dạ sư đệ, cũng chính là hắn, thật ra hắn tên Dạ Ảnh, cái tên này là do nhị sư
nương đặt cho hắn, bởi vì hắn được hai vị sư nương tìm thấy trong lúc trời
tối, và bọn họ cũng phát hiện hắn cùng với bóng đêm có chút kì lạ, giống như
rất quen thuộc, cũng vì đó mà hắn có tên Dạ Ảnh.

Dạ Ảnh chậm rãi dừng chân, nhìn hai người vừa chạy tới, không chút biểu cảm,
lãnh đạm nói: “Có chuyện gì ?”. Âm thanh hắn rất lạnh nhạt, ánh mắt lạnh lùng
thủy chung không đổi, tựa hồ trên thế giới này không có chuyện gì có thể khiến
hắn nhíu mày trầm tư một cái.

Hai người vừa tới này là Trần Chiến cùng với Hạo Lâm, chính là hai vị sư huynh
của hắn, cùng là đệ tử của Bích Kiếm Phong. Nếu tính ra thì bọn hắn đều cùng
thời điểm vào Bắc Minh Tông, chỉ là do Dạ Ảnh không thể đột phá được Ngưng
Thần cảnh, thực lực thua xa hai người này, cho nên Dạ Ảnh trở thành sư đệ.

Mà cũng không phải chỉ riêng hai người, cả Bích Kiếm Phong có vài trăm người
nhưng hết một nửa đã là sư huynh sư tỷ của hắn rồi, còn một nửa còn lại là đệ
tử mới gia nhập.

Trần Chiến lúc này đã tới gần Dạ Ảnh, nói ra: “Cũng không có chuyện gì...”.

Vừa định nói thêm gì thì Dạ Ảnh đã phất tay ngắt lời: “Nếu không có chuyện gì
thì ta đi đây”. Nói xong hắn cũng không thèm quay đầu lại, chậm rãi bước đi.

“Dạ Ảnh !”. Trần Chiến cảm thấy tức giận, hắn là sư huynh của Dạ Ảnh, ở Bích
Kiếm Phong thực lực cũng không kém, ít ai dám ở trước mặt hắn tỏ vẻ không xem
ra gì như thế này, huống chi đây càng là Dạ Ảnh, một phế vật ngay cả Ngưng
Thần cảnh còn không đột phá được.

“Trần Phong sư huynh muốn tìm ngươi”. Trần Chiến cưỡng ép tức giận trong lòng,
nói.

“Trần Phong ?”. Dạ Ảnh hơi dừng lại, sau đó lắc đầu, lạnh nhạt nói: “Ta không
biết hắn. Hơn nữa, nếu hắn muốn gặp cứ tới tìm ta”.

“Chính là Trần Phong sư huynh ba năm trước ra ngoài làm nhiệm vụ, hôm nay vừa
mới trở về.”. Hạo Lâm lên tiếng: “Hơn nữa, hắn là đệ tử của Hỏa Tu Nhai.

Hỏa Tu Nhai cũng như Bích Kiếm Phong, là một thế lực khống chế Bắc Minh Tông,
hơn nữa, thực lực cũng không kém hơn Bích Kiếm Phong bao nhiêu. Ngoài hai thế
lực này ra, còn có Phong Linh Sơn, cùng với Bắc Minh Điện.

Bốn thế lực này nằm ở bốn phương của Bắc Minh Tông, chưởng quan một phương ở
nơi đó. Dù sao Bắc Minh Tông cũng quá rộng lớn, chia ra để chưởng quan cũng dễ
dàng hơn là một thế lực chưởng quản bốn phương.

Dạ Ảnh nhìn hai người bọn hắn, sau đó cười nhạt, lãnh đạm nói: “Được rồi”.

Hai người thấy Dạ Ảnh đã đồng ý liền cười lạnh, bọn hắn còn cho rằng Dạ Ảnh sẽ
không chịu đi gì đó, hoặc là cố tỏ vẻ một chút, nhưng không ngờ khi nghe đến
Trần Phong sư huynh đi làm nhiệm vụ ba năm liền đồng ý.

Đệ tử có thể ra ngoài làm nhiệm vụ thì thực lực thấp nhất cũng là Ngưng Thần
trung kỳ, nhưng những nhiệm vụ đó chỉ là đơn giản mà thôi, cũng rất nhanh,
khoản vài ba ngày là trở về. Còn như Trần Phong sư huynh, hắn đi làm nhiệm vụ
gần ba năm, thực lực của hắn ít nhất cũng phải là Hóa Linh cảnh. Hẳn là Dạ Ảnh
biết đối mặt với ai nên mới đồng ý.

Sau khi đi xuống đồi núi, tới thẳng sân tu luyện của đệ tử nơi đây. Sân tu
luyện này thật ra chỉ là một cái sân rộng, do từng phiến đá phẳng to lớn xếp
xen kẻ nhau tạo thành mà thôi. Cũng vì nơi này chỉ là để đệ tử ngồi hấp thụ
linh khí hoặc tập luyện vài môn linh kỹ, cho nên cũng không có khoa trương như
trong suy nghĩ của phàm nhân là những đại địa rộng lớn, có thể lơ lững trên
trời như vậy.

Trên sân tu luyện lúc này có rất nhiều người vây xem, ở giữa là một thanh
niên, khí chất bất phàm, dù đứng ở trong đám người vẫn như hạc giữa bày gà,
rất rõ ràng. Mà những người xung quanh cũng đều nhìn hắn vẻ ngưỡng mộ, khi Dạ
Ảnh liếc qua cũng biết kẻ này chính là Trần Phong sư huynh trong miệng hai
người Trần Chiến.

Lúc ba người vừa đi đến, tất cả ánh mắt lập tức dồn về bọn hắn, mà hơn hết là
dồn về Dạ Ảnh, trong ánh mắt bọn hắn lóe lên, có hả hê, có khinh miệt, đủ loại
ánh mắt. Đáng tiếc là Dạ Ảnh chẳng để ý tới những ánh mắt của bọn hắn, chỉ
lạnh nhạt nhìn Trần Phong.

Trần Chiến cùng Hạo Lâm bước tới phía trước, cung kính lên tiếng: “Trần Phong
sư huynh, đệ đã dẫn hắn tới”. Nói xong bọn hắn tản ra hai phía, để Dạ Ảnh đứng
đối diện với Trần Phong.

“Ngươi chính là Dạ Ảnh ?”. Trần Phong ra dáng sư huynh cười nói: “Luyện Khí
cửu mạch, ân, cũng không tệ. Ở đây ngươi có thể xếp thứ nhất... từ dưới lên
trên rồi”.

Lời vừa dứt liền dẫn đến một tràng cười, cả đám người ở đây cười đầy châm chọc
nhìn Dạ Ảnh, từng tiếng cười vang vọng cả sân tu luyện.

“Phế vật như hắn có thể tu luyện đến Luyện Khí cửu mạch là tốt rồi, so với một
vài con chó thì hơn nhiều rồi”.

“Hừ, đệ tử Bích Kiếm Phong cũng chỉ dạng này, thật sự là phế vật mà”.

Ở trong tông, Dạ Ảnh thực lực thấp, tính khí lại kiêu ngạo, khiến cho rất
nhiều người không thích, hôm nay có Trần Phong ra mặt, tự nhiên bọn hắn càng
muốn bỏ đá xuống giếng.

Khi nghe đám người này đụng đến Bích Kiếm Phong, sắc mặt hai người Trần Chiến
hơi đổi, chỉ là rất nhanh trở về bình thường.

Ngược lại Dạ Ảnh, ngay cả mày cũng không nhíu một cái, mặc kệ bọn hắn lên
tiếng khinh miệt, hay là liên quan đến Bích Kiếm Phong. Hắn nhìn lên Trần
Phong, lạnh nhạt nói: “Ngươi thật là nhàm chán !”.

Trần Phong đưa tay để đám người im lặng, hắn cau mày nhìn Dạ Ảnh, hắn hơi bất
ngờ, không ngờ lại có người đối mặt với hắn lại nói hắn nhàm chán, thật không
biết sợ là gì.

“Ngươi là thứ gì, lại dám bất kính với Trần Phong sư huynh”.

“Hừ hừ, không biết tôn trọng sư huynh, nên đánh hắn một trận đi”.

Có người nói cũng có người làm, khi âm thanh vang lên liền có một người bước
ra, khí thế cuồn cuộn, vô cùng khinh thường nhìn Dạ Ảnh: “Để ta dạy cho hắn
biết tôn trọng người khác”.

“Tốt, Đỗ Hùng ngươi dậy cho hắn một bài học đi”.

Có người lên tiếng, những người khác cũng gật đầu tỏ vẻ đồng ý muốn thanh niên
tên Đỗ Hùng này đánh Dạ Ảnh một trận.

Trần Phong không lên tiếng, ánh mắt nhìn Dạ Ảnh, muốn xem một chút rốt cuộc kẻ
này có gì mà dám khinh người như vậy. Thật ra hắn cũng không có thù oán gì với
kẻ này, vốn vừa về nghe nói kẻ này ở Bích Kiếm Phong nhưng thực lực chỉ là
luyện khí cửu mạch, đã rất lâu còn không đột phá, nên tò mò muốn đến xem một
chút.

Thế nhưng không ngờ kẻ này lại kiêu ngạo như vậy, cho nên mới muốn không ngăn
cản khi thấy Đỗ Hùng muốn đánh Dạ Ảnh một trận.

Đỗ Hùng thấy Trần Phong không lên tiếng ngăn cản càng hung hăng hơn, hắn có
thực lực Ngưng Thần cảnh thì sợ gì một kẻ luyện khí cửu mạch như Dạ Ảnh chứ.
Trong nháy mắt hắn liền động thủ, quyền đầu đánh đến, linh lực mạnh mẽ tại
cánh tay hắn bao phủ, có ánh sáng nhàn nhạt hiện ra.

Nhìn Đỗ Hùng động thủ, Dạ Ảnh không chút nhíu mày, bình tĩnh lắc người cực
nhanh, thân thể nhanh chóng hướng bên phải lướt qua, tránh thoát một quyền của
Đỗ Hùng.

“Hừ, để xem người tránh được bao lâu”. Đỗ Hùng xoay người, đạp mạnh một cái,
lập tức đem phiến đá dưới chân lưu lại dấu vết, thân hình mượn lực nhanh chóng
bạo phát đánh tới Dạ Ảnh, linh khí như bạo phong quét qua, nhất thời da mặt Dạ
Ảnh trở nên bỏng rát.

Chỉ là Dạ Ảnh tựa hồ không xem chút đau đớn là gì, vẫn bình ổn từng bước né
tránh, dưới chân không ngừng di dộng theo quỷ đạo quái dị, nếu lúc này có ai
để ý sẽ thấy dưới chân hắn có vô số hạt cát đang không ngừng hội tụ lại.

“Đáng chết !”. Thấy Dạ Ảnh cứ mãi trốn tránh, Đỗ Hùng giận mắng một tiếng, sắc
mặt dữ tợn.

“Hỏa Lôi Cầu !” Đột nhiên hắn dừng lại, ngay sau đó hỏa khí tản ra, hơi nóng
không ngừng truyền đến, trong bàn tay Đỗ Hùng từ từ xuất hiện một quả cầu lửa
nhỏ. Nói thì chậm nhưng mọi chuyện xảy ra rất nhanh, từ khi Đỗ Hùng dừng lại
rồi ngưng tụ ra quả cầu lửa này thì thời gian chưa đến ba giây.

Mọi người thấy Đỗ Hùng ngưng tụ Hỏa cầu, liền không khỏi hào hứng trợ uy.

Chỉ có Trần Phong là hơi nhíu mày một chút.

Lúc này, Đỗ Hùng lần nữa chuyển động, tay mang theo quả cầu nhỏ phóng lên cao,
sau đó lại xoay người hướng Dạ Ảnh đánh xuống, trong nhất thời Đỗ Hùng như một
đầu hùng ưng, móng vuốt sắc bén đánh lên con mồi.

Lần này tốc độ của Đỗ Hùng thật sự rất nhanh, đám người bên ngoài quan sát đều
cho là Dạ Ảnh sẽ không né tránh nữa.

Mà cũng đúng như bọn hắn suy nghĩ, Dạ Ảnh thật là không né tránh nữa. Chỉ là
không biết Dạ Ảnh không thể né tránh được hay là không muốn tránh né, mà là
đứng một chỗ, tựa hồ muốn để quả cầu lửa đánh lên người vậy.

Ngay tại mọi người đang nghi hoặc, chợt thấy Dạ Ảnh chấn động một cái, một
cước mạnh mẽ đá lên. Càng làm bọn hắn kinh hãi là khi Dạ Ảnh đã lên, cát bụi
bay lên điên cuồng, giống như tạo thành một thành lũy cứng rắn ngăn chặn lại
quả cầu lửa đang đánh xuống.

“Ầm !”. Một tiếng vang lên, chợt thấy thành lũy bằng cát bị đánh tan, quả cầu
lửa đánh lên ngực Dạ Ảnh, đem hắn đánh bay về sau, nặng nề rơi lên mặt đất.

Dạ Ảnh bất quá cũng chỉ là Luyện khí cửu mạch mà thôi, trong khi đó Đỗ Hùng
lại là Ngưng Thần cảnh, thua cũng là bình thường mà thôi.

Đỗ Hùng lúc này bình ổn đáp xuống mặt đất, chỉ là sắc mặt hơi trắng một chút.
Hắn lại nhìn tới Dạ Ảnh, khi thấy Dạ Ảnh chỉ là khóe miệng hơi chảy máu, hắc
bào rách nát một chút thì không bị gì, hắn không khỏi kinh ngạc.

Phải biết Hỏa Lôi Cầu chính là một môn linh kỹ hoàng cấp, ở Hỏa Tu Nhai cũng
xem như có thể đứng ở từ năm trở nên trong linh kỹ hoàng cấp, thế nhưng không
ngờ tới một Ngưng Thần cảnh như hắn dùng linh kỹ đánh lên người cũng chỉ khiến
Dạ Ảnh bị thương đôi chút.

Cái này sao không khiến Đỗ Hùng hắn kinh ngạc cho được. Dù Luyện khí cửu mạch
cùng ngưng thần sơ kỳ chỉ cách một tiểu cảnh giới, nhưng cũng không thể so
sánh như bình thường được. Ngưng thần cảnh so với luyện khí cửu mạch phải mạnh
hơn mấy lần. Nhưng Dạ Ảnh vừa có thể dùng luyện khí cửu mạch chiến đấu với
ngưng thần, mà còn dùng tới linh kỹ, thì đáng kinh ngạc như thế nào?

Mà ngoài hắn ra, Trần Phong cũng kinh ngạc không kém, chỉ là hắn chưa muốn nói
gì.

“Đánh tốt lắm, đánh tốt lắm”.

Nhiều người hả hê cười nói, mặc kệ Đỗ Hùng hay Trần Phong đang kinh ngạc, bọn
hắn chỉ thích nào nhiệt mà thôi.

Thời điểm này Dạ Ảnh cũng đứng dậy, lau nhẹ vết máu ở khóe miệng, lạnh nhạt
liếc qua đám người đó.

Đỗ Hùng kinh ngạc thì kinh ngạc, nhưng đã đánh thì đánh tới cùng, thấy Dạ Ảnh
còn đứng lên, hắn liền phóng người tới, thân hình di động, hỏa khí dâng cao,
từng chưởng nóng bỏng đánh về phía Dạ Ảnh.


Cực Đạo Ma Thần - Chương #8