Thiếu Niên Hắc Bào


Người đăng: vulonelystar12

Màn đêm dần buông xuống, Trấn Hương thành cũng yên lặng hẳn, không còn náo
nhiệt như sáng sớm, có lẽ ai cũng mệt mỏi. Trắng sáng chiếu rọi trong đêm tối,
xuyên qua từng đám mây, ôm lấy cả một bầu trời tỉnh lặng.

Dưới ánh trăng mờ ảo, một bóng người lê bước trên con đường dài, ánh mắt
thương cảm nhìn đứa bé trong lòng. Một tiếng thở dài, nước mắt rơi xuống, bóng
người bước đi ngược gió, từng bước kiên định đến nổi đau lòng người.

Bóng người cũng như bóng trăng, cô đơn giữa thế gian mênh mông, cũng mang theo
một niềm thương cảm khó phát hiện. Bóng người cô độc hay bóng trăng treo cao
trên trời vẫn đang rọi sáng, cùng chung một điểm giống nhau.

Ánh trăng soi sáng ngã rẽ cho con người, cho vạn vật giữa trời đêm rộng lớn.
Còn bóng người ấy, có vẻ ích kỉ hơn, chỉ rọi sáng cho một mình đứa bé trong
lòng.

Dừng lại trước một căn nhà hoang, nàng ngẩng đầu nhìn ánh trăng trên trời nhẹ
thở dài, bàn tay khí nắm chắt đến chảy máu, khi run rẩy đến đáng sợ, nhưng có
vẻ nội tâm của nàng càng thêm khó chịu hơn.

Cuối cùng, nội tâm giãy giụa thật lâu, nàng mới chậm rãi thả lỏng lại, nhẹ
nhàng đặt đứa bé xuống trước căn nhà hoang, nước mắt chậm rãi chảy xuống, hơi
thổ dồn dập.

Trong bóng đêm, gió nhẹ thổi lên, đứng ở trước căn nhà hoang, nàng không nhịn
được mà run lên, không biết là gió lạnh, hay lòng nàng lạnh, hoặc cũng có thể
là cả hai. Xoay người thật mạnh, từng bước nặng nề rơi đi, trong đêm tối gió
thổi đó, nàng bước đi thật kiên định, nhưng cũng đầy nổi bất đắc dĩ.

Sự đau đớn này, ai có thể hiểu nổi đây?

Đứa bé vẫn nhắm chặt mắt, không lên một tiếng, tựa hồ đang ngủ. Không biết nó
có biết rằng, người mẹ này của nó, đã ra đi mãi mãi hay không. Mây đen bỗng
kéo đến, ánh trăng liền bị che lại, lúc này chỉ có bóng tối bao trùm lấy nó,
dưới bóng tối này, có vẻ như hợp với nó hơn.

Chỉ có ở trong bóng tối, nó mới hưởng thụ được sự thoải mái mà đến cả nó cũng
không rõ ràng.

“A, Mai sư tỷ, nơi này không ngờ có lại một đứa trẻ”. Bỗng một âm thanh vang
lên, một vị nữ tử khí chất bất phàm, vận thanh y nhẹ nhàng lướt tới, ngạc
nhiên nhìn đứa bé được đặt ở trong căn nhà hoang.

Nàng phát hiện ở đây mới có một tia khí tức hỗn loạn, nên tò mò tới xem, không
ngờ vừa tới đã gặp đứa bé này.

Nhìn kĩ thì thấy đứa bé này hơi khó nhìn, cả hơi thở cũng có vẻ quỷ dị. Bất
quá, không biết tại sao đứa bé này lại nằm ở đây, không phải bị người ta vứt
bỏ ở đây chứ?

Khi âm thanh rơi xuống thì thấy một vị nữ tử chậm rãi đi ra. Một thân bạch y
trong bóng đêm cũng trở nên mờ ảo, bình ổn ung dung mà cao quý, trên mặt nàng
được che khuất bởi một làn sương nhạt, không nhìn rõ dung mạo của nàng. Tuy
nhiên chỉ cần nhìn vóc dáng của nàng, ai cũng biết nàng rất đẹp.

“Ồ !”. Khí chất ung dung, cử chỉ nhẹ nhàng, nữ tử liếc tới đứa bé, hơi nhíu
mày một chút rồi lại nhãn ra. Nàng khẽ đi tới gần đứa bé, đặt tay lên một vị
huyệt đạo phía sau lưng của nó, một lúc sau rồi mới lắc đầu, nói: “Đứa bé này
tư chất quá yếu, hẳn là vì thế mà bị vứt ở đây”.

Mai Tuyết Nhi khẽ than một tiếng, bởi vì ở đâu cũng lấy thực lực vi tôn, kẻ
yếu bị dẫm đạp hoặc bị vứt bỏ, có thể đứa trẻ này cũng vì tư chất quá yếu nên
không ai coi trọng nó, cuối cùng đem nó vứt bỏ ở đây.

Hoặc, cũng có thể vì dáng vẻ của đứa bé này, quả thật không hợp thói thường.
Quá quỷ dị, quá ma quỷ.

Một đứa bé vừa quái tật, vừa tư chất yếu ớt, bị vứt bỏ cũng là bình thường a.

“Đứa bé này thật đáng thương, không ngờ bị vứt bỏ ở nơi này, đã thế còn ngủ
ngon như vậy nữa”. Thanh y nữ tử đau lòng nói.

Một đứa bé chỉ tầm hai ba tuổi đã bị vứt bỏ, quả thật đáng thương, dù biết ở
Thiên Địa này, cá lớn nuốt cá bé, kẻ yếu chỉ có thể bị kẻ mạnh ức hiếp, nhưng
một đứa bé mới lớn đã bị người thân vứt bỏ, ai thấy cũng sẽ thương cảm cho nó.
Huống chi, nữ tử này tính tình lương thiện.

Mai Tuyết Nhi nhàn nhạt lên tiếng: “Đáng thương nhưng cuối cùng cũng bị vứt
bỏ, dù có đáng thương hơn cũng không giúp được gì cho nó. Với tu chất của nó,
trước sau gì cũng bị vứt bỏ mà thôi”.

Thanh y nữ tử nghe Mai sư tỷ nói như vậy thì mím môi, không biết suy nghĩ cái
gì, cuối cùng mới khẽ nói: “Hay là... chúng ta đem nó về tông môn đi. Ở đó
chúng ta có thể giúp nó, dù sao thì nó cũng chẳng còn cha mẹ, mà nó vẫn còn
nhỏ thế này thì khó mà sống được ở đây”.

Mai Tuyết Nhi trầm ngâm, không ai biết nàng đang suy nghĩ cái gì, một lát sau
mới nhẹ giọng nói: “Được rồi, ngươi đem nó theo đi. Bất quá, nó từ nay về sau
liền do ngươi phụ trách, nhớ đừng để Bích Kiếm Phong phải mang danh cái gì”.

Quả thật, nàng cũng không nhẫn tâm để một đứa bé như thế này ở lại đây. Một nữ
nhân, khi thấy một đứa bé bị bỏ rơi như vậy thường sinh ra tình cảm mẫu tử,
nhưng thứ tình cảm này tựa hồ ẩn dấu quá sâu, đến cả nàng cũng không phát hiện
được.

Thanh y nữ tử nở nụ cười vui vẻ: “Sư tỷ thật tốt quá”.

Mai Tuyết Nhi xoay người, không để ý tới nàng nữa. Thanh y nữ tử khẽ cười,
nàng biết vị sư tỷ này của nàng ít khi lộ cảm xúc ra ngoài, thế nên cũng không
quan tâm. Hai thân ảnh mờ ảo đi trong đêm tối, bóng trắng chậm rãi phiêu dật
biến mất trong màn đêm.

Bóng tối vẫn bao trùm lấy vạn vật vào trong, trời càng lúc càng tối sầm xuống.
Khi hai thân ảnh hoàn toàn biến mất trong màn đêm, ở nơi đứa bé trước đó nằm,
một tia hắc ám nhẹ nở hoa. Không có ai, ngay cả hai nữ tử kia cũng không biết
rằng, chỉ vì một tia thiện niệm của các nàng mà khiến cho Thiên Địa lần nữa
chìm trong bóng tối.

Chỉ là, bóng tối này không còn đơn giản là kết thúc một ngày nữa.

Mà là sự kết thúc của một Thời Đại!

Thương Mang sẽ chìm trong hắc ám một lần nữa, và vĩnh viễn...

Tại một ngày không xa!

...

Đại Nhật treo cao, từng trận gió tại trên bầu trời cuốn bay mọi thứ, kéo từng
đám mây trôi dạt đến cuối chân trời. Bầu trời quang đãng, từng tia linh khí
không ngừng cuồn cuộn trút xuống, như bị một hố đen hút lấy, hóa thành từng
vòng từng vòng linh khí nhàn nhạt.

Ở trên một đồi núi, bên dưới là tiếng suối chảy, bên trên là một bóng người
đang khoanh chân hấp thu linh khí. Đây là một thiếu niên, có dung mạo bình
thường nếu không muốn nói là hơi kì quái. Tay chân hắn ngắn hơn bình thường,
tóc thì ngược lại rất dài, đen vô cùng, so với buổi tối càng thêm đen hơn, tựa
hồ đây chính là cực hạn của màu đen.

Trên người mặc một bộ hắc bào, thật sự thì nhìn hắn mặc hắc bào rất thích hợp,
đây là một loại cảm giác, cả hai vị sư nương của hắn cũng cảm thấy thế, cho
nên mới để hắn mặc hắc bào.

Trong khi tu luyện, áo bào nhẹ phất, xung quanh người tản nhẹ ra từng tia ánh
sáng nhè nhẹ, đây hẳn là linh khí. Thời gian rất nhanh đã trôi qua được một
canh giờ, hắn vẫn ngồi yên một chỗ ở đó, không thấy di dộng một chút nào, như
là hắn không cảm thấy khó chịu khi ngồi yên một chỗ lâu như vậy.

Quả thật, đối với tu sĩ, ngồi vài canh giờ không làm hắn có cảm giác gì, nhiều
khi hắn còn ngồi cả một ngày vẫn cảm thấy bình thường.

Bỗng một tiếng vang nhẹ trong người hắn, âm thanh từ trong nội thể truyền đến,
trong nháy mắt đó chợt thấy linh khí xung quanh trút vào càng thêm điên cuồng,
nhưng mà cũng thấy được từng làn hơi nước bắt đầu vây kín người thiếu niên
lại.

Sau một thời gian, thiếu niên nhẹ mở mắt ra, vẻ mặt hờ hững cũng hiện lên một
tia bất đắc dĩ, dù đã hơn bảy tám năm nhưng hắn vẫn không thể nào ngưng tụ
linh khí, toàn bộ linh khí đi vào cơ thể của hắn đều biến mất vô tung, sau đó
là như bị một thứ gì đó đánh lên, hóa thành hơi nước rồi tan biến.

Hắn vô cùng bất đắc dĩ, không biết làm gì, nhiều khi hắn đi hỏi sư nương, thì
sư nương đều nói là hắn đặc biệt, cho nên mới muộn như vậy mà chưa thể ngưng
tụ linh khí để bước vào cảnh giới Ngưng Thần cảnh.

Phải biết ở Bắc Minh Tông, đệ tử ngoại môn khi ở tuổi này đã có thể là Ngưng
Thần cảnh rồi, mà nên nhớ, đó chỉ là đệ tử ngoại môn, không có nhiều tài
nguyên để tu luyện. Trong khi đó hắn lại là đệ tử nội môn, là đệ tử của Bích
Kiếm Phong, một trong bốn thế lực điều khiển Bắc Minh Tông, thế nhưng lại
không thể tới Ngưng Thần cảnh, có thể thấy hắn làm trò cười cho chúng đệ tử
như thế nào.

Mặc dù hắn không quan tâm, nhưng Bích Kiếm Phong không thể không quan tâm a,
mang tiếng là đệ tử nội môn, lại không bằng cả ngoại môn, điều này khiến hắn
bất đắc dĩ.

Hắn cũng muốn đột phá Ngưng Thần cảnh, nên nhiều lúc truy vấn sư nương, thế
nhưng chỉ nghe được sư nương nói rằng hắn khi bảy tám tuổi mới có thể đứng
dậy, mở mắt, và nói chuyện. Khi mười tuổi hắn mới bắt đầu tu luyện, thua bọn
hắn cũng là bình thường. Nhưng hắn không lấy cái này làm cái cớ để trốn tránh.

Dù hắn không biết bản thân mình rốt cuộc xảy ra chuyện gì, ngay cả thân thể
cũng quái dị hắn cũng không để tâm, nhưng với thất bại, hắn luôn sẵn sàng chấp
nhận, hơn nữa càng vô cùng hờ hững, tựa hồ nó chỉ là một trò chơi, có thằng có
thua.

Nên khi hắn không có đột phá Ngưng Thần cảnh được cũng không tỏ vẻ gì, chỉ bất
quá là hơi bất đắc dĩ mà thôi, sau đó lại hờ hững như bình thường,

Đây có thể là một tính cách mà lão thiên trao cho hắn để bù đắp sự thiếu hụt
cho hắn vậy, đối với cái gì cũng lãnh đạm.

Hắn không ngờ tới rằng, thật ra không phải là do lão thiên gì đó trao cho hắn,
mà là chính bản thân hắn không hề để tâm đến những cái đó.

“Thôi, nên trở về”. Thiếu niên nhẹ phủi bụi, nhìn mặt trời đã treo cả trên
thương khung, nhàn nhạt xoay người rời đi.

...


Cực Đạo Ma Thần - Chương #7