Người đăng: docam
Mị Cơ nghe xong vẻ mặt vẫn như thường nhưng trong lòng thì không như vậy. cô
có biết không, cô biết nhưnng thả hồn vào 1 bài hát hiển nhiên không phải là
điều dễ dàng. Dù cho có là tuyệt thế kỳ tài như cô. Đã thế cô cũng chưa từng
yêu, do đó càng khó đồng cảm với những gì bài hát biểu đạt.
Nhưng mà với mị hoặc của mình thì cô khá là tự tin sẽ không bị lộ. thế mà kẻ
này vẫn có thể nhìn ra chứng tỏ nàng hiểu rất sâu về bài hát này cũng như hiểu
cực sâu về âm luật. 1 người như vậy sao cô chưa từng nghe đến nhỉ.
Cô nhìn thật sâu vào Đỗ Phong nhưng mà hoàn toàn không tìm được bất cứ thông
tin hữu ích. Cô nhìn ra được kẻ này là dịch dung nhưng mà cô vẫn chưa đoán
được thân phận của kẻ này là ai. Đã thế còn cần giải quyết vấn đề này.
Nói thật, cô cũng muốn phủ nhận lời nhận định này nhưng mà hắn chỉ cần bắt cô
trình bày lần nữa sợ rằng sẽ lộ ngay. Ở đây cũng không thiếu những người am
hiểu a.
Mắt cô lấp lóe, con gái mà ghi hận thì dai lắm. Kẻ này đã vào danh sách đen
của cô. Đêm nay nếu không đùa chơi chết hắn thì cô không tên là Mị Cơ. Đối với
mị lực của mình, cô vẫn là vô cùng tự tin a.
Chỉ thấy cô cười mê người cung kính nói:
Lâp tức, mọi ánh mắt đều tập trung về phía Đỗ Phong, những ánh mắt tràn đầy
ghen tị. Đây hiển nhiên là lời thông báo kẻ này chính là khách trong màn của
Mị Cơ trong ngày hôm nay, thứ mà tất cả mọi người đều ở đây đều mong muốn.
Đỗ phong đọt nhiên ngẩng đều lên, mỉm cười, ưu nhã nhấp 1 ngụm trà rồi đứng
lên nói:
Nói rồi cô bỏ đi trong sự ngỡ ngàng kể cả mị cơ. Vừa rồi cô đã dùng mị lực lên
kẻ này, nam nhân bình thường còn lâu mới chống được. Nhưng kẻ này vẫn như
thường, hoàn toàn không có bất cứ phản ứng gì, hơi thở cũng không nhanh. Cái
cảm giác thất bại khiến cô vô cùng khó chịu khó chịu.
Tiêng cười bị kìm nén vang vọng cả căn phòng, thu hút sự chú ý của tất cả mọi
người. ánh mắt đều tập trung về nơi vừa phát ra. Đó là bàn trà ở vị trí trên
nhất, nơi dành cho người đứng đầu của cuộc thi thơ vừa rồi.
Tất cả mọi người kể cả Mị Cơ và đỗ phong đều bị tiếng cười đầy kìm nén này thu
hút.
Mị Cơ nhíu mày. Trong tình trạng như thế này, tiếng cười này chẳng khác gì là
cười thẳng vào mặt cô cả. cô thấy khó chịu là đương nhiên. Nhưng cô vẫn cố giữ
bình tĩnh này và nói:
Cầm lúc này dường như cũng hơi xấu hổ vì hành vi của mình, anh cười ngượng
nói.
Câu nói của anh lập tức thu hút sự chú ý của mọi người, tất cả đều châu đầu
ghé tai nhỏ dọng trò chuyện trong khi thái độ 2 kẻ trong cuộc lại khác. Đỗ
Phong vẻ mặt trầm đi nhìn Cầm trong khi đó Mị Cơ lâm vào trầm ngâm.
Đột nhiên, cô ra tay, 1 chưởng đánh về phía Đỗ Phong. Thanh niên này dường như
cũng cảm thấy bất ngờ về việc này, theo bản năng, cô đỡ 1 chưởng này, 2 người
lùi lại nhưng vẻ mặt lại lần nữa thay đổi.
Mị Cơ vẻ mặt âm trầm bất định nhìn Đỗ Phong nói:
Biết là bị lộ, Đỗ Phong cũng không có dấu nữa, lột bỏ lớp da mặt để lộ ra
khuôn mặt khuynh nước khuyh thành của mình.
Tất cả mọi người ở đây đều ồ lên. Bởi vì người này bọn họ đều biết. Người con
gái được công nhận là đệ nhất tài nữ, Thanh Cầm, ngũ công chúa Thanh long đế
quốc. Thật không ngờ vị này lại chuồn khỏi cung mà giả nam trang đến đây.
Còn lý do vì sao ư. Ở đây tất cả mọi người đều hiểu. 1 núi không thể có 2 hổ
nhất là 2 con hổ cái. Cả 2 đều là những tài nữ hàng đầu. Cả 2 từ rất lâu đều
không hợp nhau, luôn đối đầu nhau.
Mà mọi thứ có lẽ càng nghiêm trọng từ cuộc thi cho các tài tử tài nữ năm
ngoái. Với thực lực cách biệt, cả 2 dễ dàng đánh giết đến cuối cùng. Chỉnh thể
mà nói thì Thanh Cầm sẽ nhỉnh hơn 1 chút nhưng mà Mị Cơ hiển nhiên cũng không
kém. Cả 2 bám đuổi xít xao qua các vòng kì, thi và họa. Thanh Cầm điểm cao hơn
nhưng cũng hơn không bao nhiêu trong khi đó phần Cầm lại là cường hạng của Mị
Cơ. Thắng bại chỉ cách nhau 1 đường.
Nhưng đúng lúc đó, Mị Cơ lại bỏ thi vì 1 lý do cực kỳ vớ vẩn… đã đến ngày cô
tuyển chồng.
Thử nghĩ xem thì ai có thể chịu được khi mà dù mình nhận được danh đệ nhất tài
nữ nhưng mà rất nhiều rất nhiều người không phục, nói là Mị Cơ nhường.
Do đó, việc Thanh Cầm có mặt ở đây không có gì cần ngạc nhiên cả. Chỉ là… dù
không ngạc nhiên nhưng tin tức 1 vị công chúa đến thanh lâu, cũng đủ kình bạo
nha.
Mọi người đều hứng khởi xem cuộc vui, rất nhiều người tò mò rốt cục Mị Cơ cũng
như Thanh Cầm sẽ kết thúc việc này như thế nào đây.
Thanh Cầm không nhìn về phía Mị Cơ mà nhìn về phía Cầm và nói:
Ánh mắt mọi người lại đổ dồn về phía Cầm. Ai cũng tò mò không biết vì sao kẻ
này lại nhận ra điều này. Ở đây chẳng có bất kỳ ai nhìn ra điều đó a.
Cầm nhấp 1 ngụm trà bình thản nói:
Cô là kẻ duy nhất cùng ta ngồi lại tất nhiên thu hút sự chú ý của ta. Không
thể không nói, lớp ngụy trang của cô khá là hoàn hảo, ta hoàn toàn không nhìn
ra. Nhưng từ động tác uống trà của cô ta đã nhận định cô thuộc hàng vương công
quý tộc. Nhưng nếu là vương công quý tộc thì vẻ mặt của cô có chút bình
thường. Do đó, ta nghĩ đến 1 khả năng, dịch dung.
Ta nghĩ Mị Cơ cô nương cũng nhìn ra được nhưng mà hiển nhiên cô ấy không
nghĩ đến việc cô là con gái. Nhưng ta thì có. Bởi vì ta để ý cô kỹ hơn. Ta
thắc mắc vì sao cô lại dịch dung? Có lẽ là do không muốn bị nhận ra đường
đường là hoàng tử mà đi kỹ viện. Nhưng tại sao cần ngụy trang xấu đi. dù cho
vẫn nói rằng tình cảm không nhìn mặt nhưng mà dù sao kẻ xấu cũng yếu thế hơn
rất nhiều. Nếu như cô mục đích đến đây để cua gái thì sẽ không bao giờ làm
vậy. Mà làm gì có đứa con trai nào đến đây ngoài mục đích cua gái. Nên ta đoán
cô là con gái không sai đi. Mà đã đoán cô là con gái thì thân phận của cô là
ai có lẽ cũng không quá khó đoán nhỉ.
Nói xong, Cầm lại nhâm nhi ly trà mặc cho những kẻ nhìn anh như nhìn quái vật.