Người đăng: docam
Chu Lâm nhìn Cầm và nói:
Tiểu tử, ta biết ngươi có lẽ đóng góp không nhiều trong chuyện này nhưng mà
đừng bao giờ nên coi thường sự điên cuồng của đám thương nhân. Ngươi ở chỗ tổ
nãi nãi bọn họ không dám vào, ở Chu Tước Thành có ta bảo kê nên bọn họ chưa có
động thái gì quá kích động nhưng khi mà ngươi ra ngoài thì khó lòng mà biết
được. Có rất nhiều cách để ngươi quên đi những gì mình vừa trải qua đó.
Không sợ nhất vạn chỉ sợ vạn nhất. Ta nghĩ ngươi tốt nhất nên ở lại đây đến
khi nào nghĩ được cách đuổi những kẻ kia. Ở nơi này chí ít ta có đủ khả năng
bảo vệ ngươi an toàn.
Nghe điều này khiến Cầm nhíu mày. Lời của Chu Lâm là chính xác. Không ai rõ
ràng sự điên cuồng của những kẻ kia đến mức nào. Dù cho có truyền thống trận
nhưng mà dù sao anh cũng không thể mọi lúc đều ở các thành phố lớn được. Như
vậy chẳng khác gì cá chậu chim lồng.
Để có thể thỏa sức mà bay hiển nhiên cần giải quyết vấn đề này tận gốc.
Nhưng cả 2 đều không dễ dàng giải quyết.
Vấn đề đầu tiên thì không còn cần phải nghĩ đến. Cầm cũng không có muốn thế
giới tâm huyết của mình bị phá hủy,
Còn vấn đề thứ 2 thì có chút khó giải quyết. Nếu như mà anh nói mình không có
thì chỉ sợ cũng chẳng có ai tin cả. Muốn có thể kết thúc việc này thì nhất
định cần có câu trả lời thỏa đáng.
Nhưng để có thể đưa ra 1 câu trả lời chính xác không phải là điều dễ dàng.
Điều này khiến Cầm cũng gặp khó khăn, nhất thời anh cũng không biết nên làm
thế nào cho chắc chắn cả.
Như biết được ý nghĩ của anh, Chu Lâm lên tiếng:
Ngay sau đó, 1 tiếng kêu vang lên và 1 bóng trắng lao vào nhảy lên đầu khiến
anh sững sờ. Đó là 1 con hồ ly tuyết còn non. Thật không ngờ nó còn sống và
thật không ngờ nó có mặt ở đây.
Chu Lâm lên tiếng:
Núi tuyết đó dù sao cũng ở trên địa phận của Chu Tước đế quốc ta, sao ta có
thể để nó tồn tại mãi như vậy được. Sau đó mấy ngày ta cũng đã cử 1 đội đến để
ổn định lại phong ấn cũng như gia cố trận pháp. Không chỉ thế còn tạo ra 1
trại lính ở đó để có thể sẵn sàng với mọi tình huống.
Đồng thời, coi như để cảm ơn vị hồ ly tiền bối kia, chúng ta cũng đã toàn
lực chữa trị cho tiểu bất điểm này.
Mà thật không biết ngươi bỏ bùa mê thuốc lú gì mà tiểu hỏa tử này cứ đòi đi
kiếm ngươi. Nhưng lúc đó ngươi ở chỗ tổ nãi nãi nên ta tạm thời hỗ trợ chăm
sóc tiểu hồ ly này. Bây giờ thì trả lại ngươi đó.
Cầm nghe xong khẽ cúi đầu cảm ơn. Chu Lâm phất tay và nói:
Đêm đó, Cầm ngồi nhìn trăng trong khi suy nghĩ miên man về cách có thể giải
quyết nhưng vẫn chưa có bất cứ cách nào khả thi cả. Rốt cục thì thực lực của
anh quá thấp, hoàn toàn không có đủ thực lực để tham gia vào công trình có
phần vĩ đại này. Nếu so sánh nó với việc tạo game thì những vị kia chính là
người tạo tầng vật lý, tạo cơ sở. Còn Cầm đơn thuần là dựa vào những gì đã có,
sáng tạo 1 thế giới mới mà thôi. Bảo anh lập trình 1 thế giới như thế này, có
thể. Nhưng bảo anh trình bày làm sao để lập trình nền tảng thì xin lỗi, anh
chịu.
Cái chết là không ai biết lập trình trừ những người tham gia không ai biết cả.
Mà những kia giấu kín vô cùng khiến mới khiến cho anh lâm vào tình thế này.
Thật đúng là tai bay vạ gió mà khó giải quết vô cùng.
Cầm không biết sao cảm thấy mấy lão già kia là đang cố ý hố anh. Cũng chỉ là
hơi lừa mấy lão đó vài món công pháp cũng như học trộm 1 chút kiến thức thôi
mà, cần gì phải thù nhau đến như vậy.
Sau lưng anh, 1 người nhẹ nhàng bước tới. Hiển nhiên là Chu tuyết. Đối với
việc Cầm ở lại đây thì cô hiển nhiên là người vui nhưng mà cô lại không muôn
thấy vẻ mặt Cầm ưu phiền như vậy. Thân là 1 người vợ, hiển nhiên những lúc này
cô cần có mặt để an ủi Cầm. Cô vỗ vai anh và nói :
Yên tâm, chàng thông minh như vậy nhất định có thể nghĩ ra cách thôi. Tình
huống của chàng khiến ta nhớ đến 1 câu chuyện ta đã đọc.
Ồ, là sao.
Đó là 1 khoảng thời gian trước, khi đó có 1 đại ma đầu nổi lên reo rắt nỗi
sợ. Rất nhiều thế lực đã hợp lực để tiêu diệt vị ma đầu này. Nhưng đến khi dồn
tên này vào đường cùng thì ma giới tiến công hơn nữa còn tiến công hết sức
mãnh liệt. Mọi người không thể không bỏ qua mà đi ra tiền tuyến chống giặc
thậm chí kể cả tên ma đầu kia cũng ra tiền tuyến. Đây chính là 1 câu chuyện kể
cho trẻ em để cho những kẻ này thấy được thù trong không bằng giặc ngoài. Khi
mà đối địch với ma tộc thì dù là thù không đội trời chung cũng có thể chung
tay giết giặc.
Cô kẻ xong mới chú ý vẻ mặt Cầm sáng lên như đang đánh chủ ý gì đó. 1 cau
truyện nhưng đã cho anh 1 gợi ý cực kỳ quý giá.
Đó là kẻ thù lớn nhất của tiên giới chính mà ma giới.
Cách giải quyết vấn đề này đơn giản nhất chính là gì. Là khiến cho những thế
lực này hiểu được việc chế tạo khó khăn như thế nào và 1 « luyện hư » như anh
tất nhiên không thể nào tham dự vào việc này.
Cầm nghĩ đến không, tất nhiên là có. Nhưng mà anh không có bất cứ cách nào để
mà lôi kéo những vị kia cả. Chỉ sợ những người này đang âm thần tự tạo 1 thế
giới tinh thần cho riêng thế lực của mình rồi, sao có thể dễ dàng cho những kẻ
khác tham dự vào cơ chứ. Nếu không có lẽ cũng không đến lượt anh được săn đón
như thế này.
Nhưng mà nếu việc này liên quan đến ma giới thì sao ? Ma giới dù sao cũng là
kẻ thù chung của cả tiên giới. Có thể nói so với đại nghiệp chung là đối đầu
với ma giới thì sự tự tư nhỏ đi rất nhiều.
Bây giờ nếu như chung tay xây dựng 1 thế giới giả tưởng lấy mô bản ma giới thì
sao nhỉ. Có thể nói đây là công trình mang tính đột phá. Chỉ cần việc chế tạo
đủ chân thực hoàn toàn có thể làm cho mọi người đều quen thuộc với cách chiến
đấu của ma tộc, từ đó tăng khả năng sinh tồn trên chiến trường. Đây có thể nói
là 1 vấn đề liên quan đến cả tiên giới, mức ảnh hưởng lớn vô cùng. Những lão
già kia dù có muốn ủ riêng cũng hoàn toàn không thể. Bọn họ tất nhiên phải
tham gia dù có muôn hay không. Và khi đó, dù không muốn nhưng hiển nhiên những
lão già mất nết kia phải tham gia.
Và Cầm, 1 kẻ chỉ đưa ra ý tưởng, yếu đến mức không thể nào tham gia vào việc
tạo dựng có thể nói sẽ an toàn.
Muốn bẫy ta ư, hừ. Còn non lắm.