Người đăng: docam
Cầm cũng không có nhìn sắc mặt của cô mà nói tiếp:
Đến đây thì Chu Tuyết không chịu được nữa, cô đã không thể giữ được bình tĩnh
cũng như phong phạm của quý tộc. Cô nhìn Cầm, ánh mắt có chút thù hận nói:
Như cái van vừa được mở, cô nói hết nỗi lòng:
Hơn 50 năm trước, khi mà cuộc chiến của 1 đời đế vương bắt đầu. cha ta ở
vào thế yếu. Hi vọng lên ngôi hiện thời là rất hiếm. Khi đó, ta mới có mười
mấy hai mươi tuổi đầu, có thể nói chính là tế phẩm tốt nhất để có thể mở rộng
tỷ lệ thắng. Ngươi có biết lúc đó ta tuyệt vọng thế nào không. Ta lúc đó chỉ
là 1 tiểu nha đầu có chút thiên phú, sao có thể chống lại ý kiến của những vị
đại lão.
1 cô gái tuổi còn trẻ đã phải tham quân, đi từng bước 1 đi lên để có chút
danh vọng, tuyên bố kiểu đàn ông của mình để tránh cái kiếp làm tế phẩm. Những
gì ta phải chịu ngươi sao có thể hiểu được chứ.
Cầm nhìn cô mảy may không có chút xúc cảm:
Câu chuyện của cô cảm động quá nhỉ. 1 cô gái muốn trưởng khống vận mệnh của
bản thân. Thật đúng là “ nữ trung hào kiệt” a. Nhưng dm cô nghĩ mình đã rất
thảm ư. Ngươi thật sự là tự mình bò lên ư, ngươi có dám nhìn thẳng vào mắt ta
và nói ngươi hoàn toàn không có dựa vào bất cứ thứ gì để đi lên ư. Nếu như với
tính cách mà cô thể hiện cho ta thấy mà cô có thể lên đến tướng quân thì ta
thật là quan ngại với tình hình chiến trận đó. Cô có lẽ sẽ là 1 người lính tốt
nhưng để lên làm 1 người tướng thì còn lâu mới đủ.
Cô đã từng trải nghiệm cái cảm giác đến ăn cũng không có bao giờ chưa. Đã
từng thể nghiệm cảm giác ngày ngày chì vì 1 bữa ăn mà bị đánh chết lên chết
xuống bao giờ chưa. Đã bao giờ cô vì tài nguyên tu luyện, chỉ vì 1 viên đan
dược nho nhỏ mà liều cả mạng sống chưa. Những người sinh ra đã ở trên cao như
cô vĩnh viễn không thể hiểu được nỗi khổ những kẻ bò lên từ tầng dưới chót
được cơ chứ. Với chúng ta, mặt là thứ vĩnh viễn không đáng tiền nhất, vì mạnh
lên, vì tài nguyên tu luyện, vì có thể bảo mạng thì chúng ta bất cứ điều gì
chúng ta cũng có thể và sẽ làm. Chỉ có sống trong môi trường đó ngươi mới hiểu
được lòng người là như thế nào.
Ngươi khổ, rất khổ. Bị ép hôn, rồi cố gắng tham quân, tạo quyền uy cho mình
để có thể thoát khỏi vận mệnh đau khổ. Quả thật là 1 bậc nữ trung hào kiệt.
Nhưng mà ngươi tuyệt vọng thì xin lỗi, ta còn lâu mới có thể đồng ý điều đó.
Những điều cô trải qua là tuyệt vọng ư, là đau khổ ư. Xem ra cô hiểu nhầm ý
nghĩa của 2 từ này. Cô nghĩ là do chính cô đã đánh vỡ cái vận mệnh chờ đón
mình, tự thoát ra khỏi sự đau khổ tuyệt vọng ư. Mấy chục năm cô đã đủ sức mạnh
và đủ tiếng nói để có thể chưởng khống vận mệnh của mình? Cô đã từng nghĩ đến
những người cố gắng cả đời, rèn luyện cả đời, cả đời làm lính cũng không lên
cấp được. Bọn họ ngoài thực lực ra thì sẽ thua cô cái gì. Ta cá là không có gì
thậm chí còn hơn 1 tên lính mới như cô rất nhiều. cô cứ nói đi, cô đây là tự
thân mình cô gắng ư. Đây là tự mình thoát khỏi vận mệnh ư. Hừ, không có 1 bàn
tay trong bóng tối giúp thì ta nghĩ giờ cô đang ở bên 1 người đàn ông nào đó
rồi.
Anh ngẩng đầu nhìn ra ngoài như nhìn vào hư không:
Chu Tuyết muốn phản bác. Đích xác là có sự trợ giúp trong bóng tối và cô mơ
biết tới nó nhưng những cố gắng, sự khắc khổ và những chiến công cô đã tạo ra
là không thể giả tạo và không ai có quyền phủ nhận nó. Nhưng nhìn vẻ mặt của
Cầm thì cô đã hiểu được. Cô không có tư cách phản bác ở đây. 1 câu chuyện dần
dần hiện ra trong đầu cô. 1 chàng trai đi lên từ tầng lớp thấp nhất, cố gắng
nỗ lực để mạnh lên, để có thể chưởng khống vận mệnh của mình. Trên con đường
đó, chàng trai gặp 1 cô gái. 2 người như 1 đôi tiên đồng ngọc nữ giữa thế giới
nghiệt ngã. Cùng nhau cố gắng, cùng nhau mạnh lên. Nhưng rồi biến cố đã đến,
vì lý do nào đó mà kẻ thù tìm đến. 1 kẻ thù mạnh vượt trội so với 2 người. cô
gái vì chặn 1 đao cho chàng trai mà hi sinh. Chàng trai vì 1 lý do nào đó vẫn
còn sống. Anh thề sẽ mạnh lên, sẽ không từ thủ đoạn nào mạnh lên để trả thù.
Có lẽ anh đã trả thù được cũng có lẽ là chưa. Anh lọt vào 1 lỗ hổng và lạc lên
tiên giới. Đó cũng là lúc anh gặp cô.
1 câu chuyện đầy xúc động. Đến đây thì cô cũng đã biết được vì sao mà kẻ này
hoàn toàn không có mảy may để ý đến cô. Có lẽ trong đầu kẻ này chỉ có tăng cao
thực lực và hình bóng người con gái đã vì hắn mà hi sinh thôi.
Đây mới chỉ là cô tưởng tượng ra, thực tế sợ rằng còn đáng sợ hơn gấp trăng
gấp vạn lần. cái cảm giác lúc đó sợ rằng cả đời cô cũng không trải qua. Những
gì cô trải qua đích xác chẳng là gì so với những điều mà người này trải qua.
Cô không có quyền cũng không có dũng khí đứng lên để phản bác.
Cô hít 1 hơi, đứng lên cúi đầu trước anh:
Cầm hít 1 hơi rồi quay lại, vẻ mặt cười có chút gượng gạo:
Không sao, dù sao mọi thứ cũng qua rồi. Con người muốn mạnh lên thì phải đi
về phía trước. Tôi không trách cô. Tôi cũng xin lỗi vì đã hơi quá lời. Tôi
biết cô có lẽ cũng đã rất cố gắng rồi. Vừa nãy cảm xúc của tôi hơi quá nên có
lẽ đã nặng lời. vì thế, 1 lần nữa tôi xin lỗi.
Và xin đính chính thêm. Tôi chọn làm ở rể vì có lẽ đây chính là điều mà cô
cũng như cha cô cần và muốn tôi làm.