Người đăng: docam
Chu tuyết nhìn thấy kẻ này núp đi không có tham gia vào chiến đấu thì trong
lòng cô có cái gì vừa nứt vỡ. Trong đời cô ghét nhất là những kẻ yếu đuối chỉ
biến trốn tránh hi vọng vào 1 cái gì đó hư vô phiêu miểu. Những kẻ theo đuổi
cô kia dù đáng ghét, dù bám dai như đỉa nhưng mà trong cái tình cảnh này vẫn
rút kiếm ra tấn công mà không bỏ chạy. Trong khi đó, kẻ mà cô có hứng thú dù ở
đây lại núp từ đầu đến giờ. Thật vô cùng đáng thất vọng.
Nhưng kẻ đó giờ đang là hi vọng duy nhất của cô để khỏi bị làm nhục.
Cô nhìn về phía Cầm nói:
Cầm ngoáy ngoáy tai như nghĩ mình nghe nhầm:
Hình như ta nghe nhầm thì phải. Là cô nói ta giết cô ư.
Không sai. So với việc rơi vào bản tay của ma tộc thì ta tình nguyện chết.
ta không muốn mình sa đọa, không muốn về sau chính mình giết chết đồng hương
của mình. Dù ta biết điều này rất khó nhưng mà hi vọng ngươi có thể giúp ta.
Nhưng chẳng đề Cầm có cơ hội đáp lại thì tên ma tộc kia đã lên tiếng :
Khặc khặc… không phải là rất khó mà là không có hi vọng. Các ngươi cũng
nhìn ra rồi đi, ta đã khôi phục thực lực, bây giờ ta là địa ma cũng chính là
kim tiên. Sau khi hấp thụ 1 đống mỹ thực, ta đã không còn bị thiên đạo ở đây
áp chế nữa. 1 con kiến hôi Luyện Hư kỳ có thể từ trong tay ta giết chết con
tin của ta thì có lẽ ta cũng không còn mặt mũi nào mà sống nữa.
Nhưng dù sao ta cũng đang rất nhàn. Do đó ta sẽ bày ra 1 trò chơi. Ta sẽ
tạm thời thả ra tiểu nô lệ này. Cho nàng cơ hội chạy đi. Sau đó, ta sẽ đấm
ngươi 1 quyền. Cứ mỗi quyền ngươi chịu được thì tiểu cô nương của ngươi sẽ có
thêm 3 phút chạy trốn. Sao nào, rất mê người phải không. Tận 3 phút đó nha.
Ngươi có lẽ phải biết lên đến độ cao này thì 3 phút là 1 khoảng thời gian rất
dài để làm nhiều việc. Ta cho các ngươi 3 phút là cực kỳ xông xênh rồi. thế
nào, chơi cùng ta không.
Vẻ mặt Cầm trầm đi. Nghe tên này nói thì rất mê người nhưng mà mọi thứ sao có
thể dễ dàng đến như vậy được. Cả vùng băng nguyên này bị bao bởi khốn trận.
truyền tin bình thường hoàn toàn không có cách nào xuyên qua. Muốn truyền tin
tức đi thì phải thoát khỏi nơi này. Mà dùng bao nhiêu thời gian, không ai
biết. Mà dù cho cô nàng có biện pháp truyền tin xuyên qua lớp đại trận kia thì
để những cao thủ phá trận và vào đến đây thì có lẽ cũng mất tầm vài phút thậm
chí lâu hơn.Trong khi đó, thứ mà anh cần đối mặt là nhất quyền của 1 kim tiên.
Dù có lẽ chỉ là 1 cú đấm trêu đùa nhưng đó cũng không phải là thứ anh có thể
ngạnh kháng a. Cầm đoán chừng tối đa anh có thể đỡ được 3 cú trước khi chết.1
con số quá ít ỏi để hi vọng a.10 phút phù du tìm được cách phá giả đã là nhiệm
vụ bất khả thi rồi chứ đừng nói đến việc còn phải chạy thoát.
Nhưng mà ngoài cách nào ra thì còn cách nào nữa không. Không, cảnh giới của cả
2 cách nhau quá xa. Nói khó nghe 1 chút là không cùng đẳng cấp. Cầm chẳng khác
gì 1 con kiến nhỏ đang đối đầu với 1 người khổng lồ. người ta chỉ cần khẽ búng
nhẹ là anh tan thành cát bụi thôi.
Đây là yêu cầu chứ không phải đề xuất. Cầm không tham gia không được a.
Hít 1 hơi thật sâu, Cầm cố nặn ra nụ cười và nói:
1 trò chơi thú vị đó. Không ngờ ngươi lại ác thú vị như thế. Trước khi chết
còn muốn giày vò ta. Nhưng có lẽ ngươi sẽ phải thất vọng rồi, bởi vì ta không
phải người dễ thất vọng như vậy đâu.
Khặc khặc. Mạnh miệng lắm. ta gặp không ít những kẻ như ngươi. Nhưng ngươi
biết kết quả của bọn chúng là gì không. Tất cả đều quỳ xuống trước mặt ta rên
rỉ. Được rồi. Ta là người dân chủ. Dù đã biết quyết định của ngươi nhưng ta
vẫn hỏi. ngươi sẵn sàng chưa.
Cầm hít 1 hơi, ngẩng đầu lên và nói:
Tên ma tộc tỏ ra rất hào phóng nói;
Chu Tuyết được giải phong. Vẻ mặt cô có chút phức tạp nhìn thanh niên trước
mặt. Không ngờ hắn vì cô mà chịu đừng như vậy.
Nhưng có lẽ cô cũng chỉ có thể xin lỗi thanh niên đến tên cô cũng không biết
này. Bởi cô cũng không có ý định chạy đi. Cô muốn chết.
Tuy nhiên, tên ma tộc kia sẽ ngu đến mức đó ư. Hiển nhiên không.
Hắn nhìn cô cười như không cười nói :
Cả người cô như run lên.Vẻ mặt tái nhợt. Cô vừa định tự bạo nhưng cả người cô
như bị cái gì đó dè nén, hoàn toàn không thể tự bạo. Cô có thể dựa vào thủ
công giết mình không. Có thể. Nhưng mà linh hồn không thể tự bạo thì cái kết
có thể nghĩ. Nghĩ đến linh hồn mình bị tra tấn bằng đủ trò khiến cho cô run
lên. Ý nghĩ tự tử vừa xuất hiện lại biến mất. Giờ có lẽ hi vọng cuối cùng của
cô chỉ là cố gắng thoát khỏi trận pháp này. Gửi tín hiệu và hi vọng.
Không dừng lại, cô lập tức dùng toàn lực chạy xuống núi. Cả vùng núi chỉ còn 2
người đối mặt nhau.
5 phút trôi qua cực nhanh. Cuối cùng trò chơi cũng bắt đầu.
Tên ma tộc nhìn về phía Cầm và nói :
Cầm hít 1 hơi rồi nói :
Tên ma tộc cười đầy phong độ. Hắn nhẹ nhàng đấm ra 1 quyền . ngay sau đó, thân
ảnh của Cầm bay như 1 viên đạn in sâu vào lòng núi, hơi thở mỏng mạnh. Rất rõ
ràng, anh vẫn đánh giá quá cao mình mà coi nhẹ đi thực lực của kim tiên. Chỉ 1
đấm Cầm gần như phế đi. Nơi ngực anh, 1 quyền ấn bốc lên hắc khí kinh người
như in sâu vào trong người Cầm vậy.
Hắn khí không ngừng lan tràn. Nó như 1 con sâu đang không ngừng ăn mòn cơ thể
Cầm.
Cảm giác đau xâm chiếm anh. Đau như thấm vào sương tủy, thấm vào linh hồn. Cầm
muốn ngất đi nhưng hoàn toàn không được. Quả thật là sống không bằng chết.
Nhưng anh không rên 1 tiếng, cắn răng không ngừng vận chuyển ngự nữ tâm kinh
đối chọi với nguồn năng lượng hắc ám này.
Tên ma tộc đứng từ xa hơi kinh ngạc nói:
Hắn nhìn về phía Cầm, ánh mắt lóe lên 1 tia sáng kỳ dị. Dường như hắn đã tìm
được 1 món đồ chơi rất có ý tứ a..