Người đăng: docam
Thanh niên ánh mắt có chút kỳ quái nhìn về phía Chu Tuyết và Tiểu đào lại nhìn
về phía thanh niên kiêu ngạo kia rồi nói:
Đường Phủ ngừng cười, vẻ mặt có chút âm trầm:
Uy hiếp, trần trụi uy hiếp. hiển nhiên nếu như mà 3 người này không có đồng ý
thì tên này không ngại bắt cả 3 về điều giáo.
Chu tuyết vẻ mặt không vui cho lắm, lâu lắm rồi cô không bị uy hiếp như thế
này, mà kẻ uy hiếp cô lại là 1 tên vô danh tiểu tốt, 1 con kiến mà cô chẳng
thèm để ý. Dù cho lúc này cô ngụy trang đi nữa thì uy nghiêm của 1 thượng vị
giả là không thể nào bị xúc phạm. Từ khi mà kẻ này khai lên tông môn của mình
ra để uy hiếp thì hắn cũng như cái tông môn kia đã xác định bị hủy diệt. Còn
tứ hoàng tử Chu Nghị ư. Cho hắn 10 lá gan cũng không dám thách thức cô. Đó là
còn chưa kể đây cũng chỉ là 1 con chó trong vô số con chó. Cô cúi đầu thì thầm
vào tai của tiểu Đào:
Tiểu Đào gật đầu. cô cũng biết kẻ này tàn đời rồi. Nếu đại công chúa ra tay
thì có lẽ chỉ những kẻ này sẽ chết nhưng sẽ không đuổi cùng giết tận. Nhưng để
những kẻ theo đuổi cô và vị tứ hoàng tử kia ra tay thì…chết chỉ sợ rằng là
điều xa xỉ cũng không chừng.
Nhưng cô cũng không có chút nào thương hại cả. Chỉ nguyên những câu xúc phạm
kia đã đủ thấy cái tông môn này thế nào rồi. Chết cũng chưa hết tôi.
Cả 2 xử quyết định xong thì an tâm xem kịch vui. Cả 2 kìm lại con sâu thèm ăn
đang kêu gào cô ăn con gà kia để xem xem thanh niên khiến cô tức từ nãy đến
giờ xẽ xử lý như thế nào. Cô đang chờ hắn cầu xin cô ra tay giải quyết việc
này.
Chỉ thấy thanh niên kia mỉm cười:
Xem ra ta không còn lựa chọn gì nữa.
Chờ ta 1 chút.
Anh tiến về 1 góc, nơi anh vừa làm bếp lôi ra mấy đĩa và cốc đã chuẩn bị sắn.
Cả nhóm người sững người vì 2 món ăn này quả thật quá đẹp. Đầu tiên là 1 món
đồ uống. 3 cốc mang 1 màu sắc đầy kỳ ảo, có lúc nhìn thì màu vàng, có lúc lại
màu đỏ lại khi như màu xanh… tất cả tạo nên 1 vẻ đẹp đầy kỳ ảo, đầy huyền bí.
Trên đĩa là 1 khối 7 màu lấp léo, có thể nhìn rõ bên trong nó có vài thứ gì
đó.
Rất đẹp, như 7 sắc cầu vồng vậy.
Anh đặt chúng lên bàn, hết nhìn thanh niên kiêu ngạo và 2 cô nàng nói:
Như 1 ngọn gió. Cầm xuất giao cắt lấy nửa con gà. Lấy 1 ly và 1 đĩa thạch và
chuồn đi như 1 cơn gió trong sự ngỡ ngàng của mọi người.
Chu Tuyết và tiểu Đào biến sắc. Tốc độ này không thua kém gì các cô. Đáng
chết. Hóa ra những câu nói kia là nói với cô à. Cô có ý định thu Cầm không.
Tất nhiên là có, chỉ từ món đầu cô đã có ý định đó rồi. Nó hoàn toàn chinh
phục cô từ đầu đến cuối. Cô muốn thanh niên này về đầu phục không? Tất nhiên
là muốn. Cô cũng đã nghĩ đến những gì cô có thể cho để thu thanh niên này dưới
chướng.
Nhưng không ngờ kẻ này lại chạy đi như vậy. Mà còn chạy rất nhanh nữa chứ.
Cô hoàn toàn không ngờ điều đó. Phong độ thân sĩ đâu, anh hùng cứu mỹ nhân
đâu. Sao lại chạy còn nhanh hơn thỏ như vậy.
Cô đang định đuổi theo nhưng mà có những kẻ lại không muốn điều đó.
Đường Phủ đã tỉnh hồn. thấy 2 kẻ còn lại đang định chạy đi thì hắn tức vô
cùng. Hắn lập tức ra lệnh:
Sau lưng anh, đám thuộc hạ lập tức xông lên, khí thế khủng bố vô củng.Hiển
nhiên bọn họ cũng muốn thể hiện.
Nhưng xem ra lần này bọn họ đã trúng thiết bản rồi. Tiểu Đào quay ra quát:
Khí thế độ kiếp kỳ tỏa ra khủng bố khiến cả đám hộc máu quỳ rạp xuống sàn.
Thân là thiếp thân thị nữ của đại công chúa, thực lực của nàng sao có thể yếu
được. Nàng cũng coi như là thiên tài. Năm nay 120 tuổi nhưng đã là Độ Kiếp kỳ.
Mấy kẻ nguyên anh, hóa thần này sao có thể chịu được khí thế của cô cơ chứ.
Nhưng cô cũng không rảnh bẩn tay vì những tên này. Cô thu lại khí thế lạnh
lùng nói:
Mấy tên này như được đại xá, lập tức chạy tứ tán.
2 cô gái lập tức muốn đi tìm nhưng mà thanh niên này hiển nhiên cực kỳ chuyên
nghiệp. Các cô hoàn toàn không nhìn ra được khí tức của thanh niên kia. Có lẽ
là bỏ lỡ rồi.
Chỉ chậm có tầm vài giây nhưng mà với 1 nguyên anh am hiểu chạy trốn hoàn toàn
có thể đi rất xa hoặc trốn rất kỹ. Xem ra không có duyên rồi a.
Thở dài 1 hơi, cả 2 trở lại bàn. ở đó, 3 món kia như đang mời chào các cô ăn
nó. Thân là ăn hàng, sao có thể bỏ qua món ngon như vậy.
Bữa ăn diễn ra trong im lặng. Các cô đều ăn rất chậm, rất chậm như muốn thưởng
thức hết tinh túy của món này. Chỉ có 1 nửa con gà,2 cốc nước và 2 đĩa thạch
nhưng các cô ăn mất đên hơn 15 phút. Ăn xong, Chu Tuyết nhìn về phía tiểu Đào
và nói:
Nếu như những món đầu kiên khiến các cô kinh diễm thì món gà ăn mày này khiến
các cô quên mình. Món này hoàn toàn không thua kém thậm chí về việc tẩm ướp và
mùi thơm có chút nhỉnh hơn những món cô ăn của trù thần. Dù có lẽ đó không
phải là toàn lực của vị trù thần đương thời nhưng bằng đó đã đủ thất tài năng
của thanh niên mà cô không biết tên này. Cô có niềm tinh mãnh liệt khi mà hắn
có càng nhiều cơ hội tiếp xúc với nguyên liệu cao cấp, càng hiểu về các loại
thảo dược thì… có lẽ 1 trù thần mới sẽ ra đời.
Và cô nhất định phải nắm vị tân trù thần này trong tay.
Trong lúc vô tình, hình ảnh cũng như tài năng của thanh niên thần bí kia đã để
lại bóng hình trong đầu cô.