Người đăng: docam
Trong cơn bão lớn, 1 chiếc thuyền băng băng mà đi, mọi người vẻ mặt ngưng
đọng. dù cho đã dốc toàn lực nhưng cơn bão vẫn đến quá sớm khiến bọn họ có
chút lo lắng sợ không đuổi kịp. Không ai biết con này sẽ đi đến đâu kiếm ăn.
Theo như lời Joe nói, bình thường nó ngủ đông mặc cho cơ thể trôi đi thì còn
dựa vào hải lưu tính toán được, mỗi khi kiếm ăn thì khó lòng có thể đoán được
con này sẽ đi đến đâu. Muốn biết cần quan sát mất rất nhiều thời gian, lão
cũng không đoán được mình cần bao lâu mới có thể xác định được lần nữa. Cũng
chính vì vậy, đây là cơ hội có 1 không 2, bỏ qua nó thì cần chờ rất lâu, rất
lâu.
Cầm cũng biết vậy nhưng anh cũng hết cách, con thuyền này dù sao cũng đã đến
giới hạn, trời cũng đang mưa bão thế này muốn đi hết tốc lực là điều cực khó,
không cẩn thận vỡ thuyền thì sẽ chẳng còn hi vọng nào. Giờ chỉ có thể im lặng
chờ mà thôi.
1 lúc lâu sau, cuối cùng nhóm của anh đã đến địa điểm chỉ định. Nhưng ngoài
mưa bão ra chẳng thấy bất cứ thứ gì, hòn đảo trong hi vọng đã không có. Rất rõ
ràng, bọn họ đã đến muộn rồi. Nhìn thấy cảnh này, mọi người chỉ có thể thở dài
1 hơi, vẻ mặt tràn ngập đáng tiếc. truyền thuyết ngay trước mặt mà lại từ bỏ
trong chốc lát.
Nhưng cũng chỉ thế mà thôi, rốt cục biển ảo ảnh cũng chỉ là 1 trong những mục
tiêu của bọn họ, không đến mức hối hận vô cùng. Nhưng với lão joe thì khác. 30
năm phấn đấu, 30 năm không ngừng cố gắng, mấy ngày đêm không ăn không ngủ để
tìm kiếm. vốn nghĩ có thể gặp được mà lại thất bại trong gang tấc. so với mọi
người ở đây, lão hiểu con quái vật Vegar này hơn cả, mỗi khi nó thay đổi vị
trí là cả vùng biển này sẽ biến đổi nghiên trời nghiêng đất, lão có thể nói là
gần như lại bắt đầu từ đầu. Muốn tìm ra 1 lần nữa cần tìm hiểu, phân tích rất
lâu, rất lâu nữa.
Nhưng nếu như lúc đó lão không đến kịp như lần này thì sao. Chiếc thuyền này
đi nhanh như vậy mà khi đến nơi vẫn còn chậm thì con thuyền của lão liệu có
thể hoàn thành nếu nơi đó cách xa không. Lão hoàn toàn không có tự tin về điều
đó. Cảm giác chán trường ập đến khiến lão như muốn bỏ cuộc, 30 năm phấn đấu,
30 năm cố gắng dường như đang dần dần tan thành mây khói. Lão nhìn biển động
dữ dội mà lòng như tơ vò, lão mê mang, lão chán chường.
Cầm nhìn ra tâm tình tiêu cực của lão nhưng mà cũng đành chịu, bây giờ anh
không thể khuyên và cũng không có tư cách mà khuyên.. Bất cứ ai nỗ lực lâu như
vậy mà kết quả thu về lại là con số không đều sẽ có cảm giác như thế này thôi
thậm chí còn tiêu cực hơn.Không ở trong hoàn cảnh này thì ngươi vĩnh viễn
không thể hiểu được. Những lúc như thế này, đứng ra khuyên vài câu xáo rỗng
cũng chẳng có tác dụng gì. Những lúc như thế này, có lẽ người đó cần nhất là
sự yên tĩnh a. Ngược lại anh cảm thấy lão có thể buông bỏ được cũng là điều
không tệ.dù rằng nhất định sẽ tiếc nuối cả đời nhưng so với việc lao đầu vào
nguy hiểm không biết có lẽ vẫn tốt hơn a.
Ánh mắt anh hướng ra đằng xa, nhìn xung quanh hi vọng có thể tìm kiếm cái gì.
Đột nhiên mắt anh sáng lên, vì trước mặt anh ẩn hiện hình bóng của 1 hòn đảo
khổng lồ. lại lật bản đồ, quanh vùng này không có bất cứ hòn đảo nào cả. Hơn
nữa các hòn đảo trong khu vực thường kích thước cũng không quá lớn.
Hi vọng lại lần nữa dấy lên. Dù cho đây có thể chỉ là ảo giác nhưng ai biết
được.
Cầm gào lên;
Tiếng gào của anh vang lên trong gió chấn kinh mọi người, ánh mắt tất cả hướng
về nơi Cầm chỉ. Roxie, người có thiên phú mắt ưng hiển nhiên nhìn ra đầu tiên,
cô kích động nói:
Mọi người dù không nhìn thấy nhưng vẻ mặt cũng có chút kích động.dù không biết
vì sao nhưng mà Lập tức, con thuyền quay đầu và tiến thẳng tới. joe đã lấy lại
tinh thần, ánh mắt tràn đầy hi vọng đứng trên đầu thuyền như đang chờ đợi cái
gì.
Rất nhanh, con thuyền đã tiếp cận, càng lại gần mới thấy khủng bố, 1 hòn đảo
khổng lồ không
chính xác là 1 con rùa khổng lồ đang chậm chạm di chuyển. Rốt cục tiến đến gần
Cầm đã biết vì sao mà nó không đi xa. Bởi đơn giản chỗ này đã đầy đủ thức ăn
cho nó rồi a. Đây có thể nói là may mắn cho bọn họ, vô cùng may mắn.
Càng tiến đến gần, hòn đảo càng hiện rõ hơn,1 hòn đảo khổng lồ bao phủ bởi
cây,tuy nhiên những
cây đất không tầm thường. Dù trong trời tối nó vẫn lóe sáng.
Đây hiển nhiên không có ẩn ý. Và bọn họ chính là người phát hiện ra nó.
Cột thuyền, cả nhóm tiến lên đảo, thứ đập vào mắt bọn anh là thủy tinh, khắp
nơi đều là thủy tinh. Thủy tinh bao phủ cả hòn đảo. Hay nói chính xác là mọi
thứ trên đảo đều bị biển đổi thành thủy tinh trong suốt. Xem ra đây chính là
thứ đã khiến cho hỏn đảo này vô hình cũng như biến đổi cả vùng biển này. Thật
khó tưởng tượng thứ tạo ra cả 1 hòn đảo như thế này lại là 1 con rùa khổng lồ
như vậy.
Mà thứ nào tạo nên điều này, không cần đoán cũng biết. Trái ác quỷ.
Chỉ thấy Mera đã kích động nhìn xung quanh, tìm tòi và lâm nhẩm như 1 người
điên:
Đột nhiên, 1 dọng nói vang lên như đánh sâu vào đầu óc bọn họ:
Lập tức, tất cả mọi người lâm vào đề phòng ánh mắt nhìn xung quanh để tìm kiếm
xem kẻ vừa lên tiếng là ai. Nhưng mặc cho bọn họ quan sát thế nào cũng không
tìm ra bất cứ dấu vết nào cả.
Ánh mắt tất cả hướng xuống dưới chân, người vừa lên tiếng là… con rùa này.
Mọi người nghe nó nói xong thì cũng bình thường trở lại. Thật ra rất nhiều
loài động vật cũng có linh trí. Như hải vương vậy. 1 con rùa không biết sống
bao nhiêu năm, sống đến mức trở nên khổng lồ như thế này thì con rùa này biết
nói chuyện cũng không phải là thứ gì quá đáng kinh ngạc a.
So với đó, hành động và thân phận của con quái vật này mới là đáng chú ý.
Cầm đang định lên tiếng hỏi thì đã bị 1 người cướp mất, đó là Mera. Cô kích
động nói:
Hay quá nếu lão có thể nói chuyện thì mọi thứ đơn giản hơn rồi. nói đi, làm
sao lão có thể khai phá đến mức này Khai phá trái ác quỷ không phải cứ lâu là
có thể làm được a, nó liên quan đến rất nhiều yếu tố. lão suốt ngày ở đây thì
sao làm được vậy.
Cái này a, bởi vì có người chỉ ta chứ sao.