Người đăng: docam
Trên 1 đỉnh đồi… Cầm ngồi đó, quanh người anh, gió vờn quanh như có thực thể.
Cầm đột nhiên vươn tay, gió đột nhiên tụ lại ở tay anh, anh lật tay kia, 1
thanh kiếm hiện ra.
2 thứ đó dần dung hợp lại và thành 1 thanh kiếm, nhưng mà có thể thấy được,
quanh thanh kiếm,
Cầm khẽ trảm 1 phát, thanh kiếm xé không mà đi.
Anh mỉm cười:
- Không tệ, vô luận là độ sắc bén hay là sức nặng đều được ưu hóa đáng kể.
Không chỉ thế còn có thể gia trì thêm haki. Sức mạnh tăng lên 1 bậc.
Không sai, trong 1 năm luyện tập, Cầm cũng đã bước vào giai đoạn 2. Mà năng
lực đầu tiên nó mang lại là… có thể nắm lấy được các nguyên tố xung quanh,
những thứ vô mình vô thể đồng thời có thể đem nó dung hợp được.
Dung hợp với những vật chất chỉ là ứng dụng đơn giản nhất mà thôi. Còn nhiều
cái hay ho hơn rất nhiều.
Có thể nói, khi đạt đến mức này thì mọi thứ xung quanh anh đều có thể vận dụng
và chiến đấu.
Quả thật không hề tệ.
Chỉ tiếc rằng anh chỉ có thể dung hợp những nguồn năng lượng bình thường, đơn
nhất như gió, lửa, thủy, băng..vv… Điều này có thể nói là rất mạnh nhưng mà nó
chưa đủ sức để dung hợp 2 nguồn năng lượng trong người anh .Dù sao thì nó quá
cao cấp, thâm ảo,hoàn toàn vượt qua những gì anh đang có thể trưởng khống hiện
giờ.
Nhưng để đạt đến mức này thì anh đã tốn rất nhiều công sức. Ngẫm lại 1 năm địa
ngục qua, Cầm không thể không rùng mình nói.
Trong 1 năm qua, Cầm không ngừng đến những khu vực nguy hiểm bậc nhất, những
nơi tràn đầy nguồn năng lượng cuồng bạo để tiếp xúc với nó, cảm nhận nó và
trưởng khống nó. Với thân thể của anh bây giờ thì những thứ đó không thể nào
đụng đến được anh.
Nhưng mà cảm xúc đó không hề dễ chịu chút nào. Anh không thể nào quên được để
cảm nhận sấm thì anh phải chịu sét đánh không ngừng, mà để có thể cảm nhận rõ
ràng nhất, anh dùng mọi cách giảm sức mạnh thân thể của mình nhỏ nhất. Cái cảm
giác tê tê đó không hề dễ chịu chút nào a.
Quả thật không hề dễ dàng chút nào.
Ngẫm lại thời gian đó, cầm không khỏi thở dài 1 hơi. 1 năm không hề dễ chịu
chút nào nhưng mà trả giá nhiều thì anh cũng thu lại không ít.
Đột nhiên, 1 dọng nói vang lên bên tai anh:
Cầm gật đầu. Mắt anh lóe lên. Sau lưng anh, 1 tờ báo khẽ lật và hiện ra trên
đó là tấm ảnh của Ace.
…….
Ngoài bến thuyền, Cầm đứng đó, bên cạnh anh là Mar và Shirva. Trước mặt anh là
2 người.
Mar giới thiệu với anh :
Đây là Mina, là 1 đồng đội cũ của ta. Thực lực không thua kém gì ta. Đã thế
cô nàng còn có ăn 1 trái ác quỷ. 1 trái zoan chủng viễn cổ, khủng long bay.
Còn đây là Roxie. Là 1 người bạn của vợ ta. Nàng là 1 tay thiện nghệ bậc
nhất, cộng thêm thiên phú ưng nhãn khiến cho nàng ta có thể giết địch từ ngàn
dặm. Thực lực không thể coi thường.
Vẻ mặt anh có chút lúng túng :
2 chúng ta đã đi tìm rất nhiều người nhưng đại đa số bọn họ đều có cuộc
sống riêng của mình, đã có con đường riêng. Ta cũng không có muốn phá vỡ bọn
họ. Nhưng bọn họ đều đồng ý khi mà đến lúc sẽ đi ra hỗ trợ chúng ta.
Chỉ có 2 người này là đồng ý gia nhập vào đoàn đội của chúng ta.
Rồi anh quay sang nhìn về phía 2 người :
3 người đánh giá lẫn nhau. Trước mặt anh là 1 trung niên nhân, vẻ mặt có chút
lờ đờ nhưng sâu trong đó ẩn dấu sự sắc bén, thực lực nội liễm. Là 1 cao thủ.
Còn người còn lại là 1 cô gái với 1 cây cung khổng lồ trên vai. Từ người cô
không tỏa ra khí tràng cường thế nhưng mà ánh mắt cô đầy sắc bén như là mắt
ưng. Cô nàng khiến anh nghĩ đến tộc tinh linh trong các bộ huyền huyễn. Với
con mắt này, cô nàng này không phải là thần xạ thủ thì không thiên lý a.
Cả 2 người này đều mạnh, quả thật là không tệ a.
Cầm rất hài lòng về 2 người này nhưng mà 2 người kia thì không. Vẻ mặt cả 2 có
chút nghi hoặc, có chút không tin nhìn về phía Cầm. đơn giản thôi. Bởi vì anh
quá trẻ tuổi. Mà anh lại không quá nổi danh. Dù cho anh 2 lần đấm thiên long
nhân nhưng thời gian cũng là quá lâu rồi. thời gian là thứ thần kỳ, nó có thể
phai đi rất nhiểu thứ. Đã thế Cầm cũng lớn lên, gương mặt có chút thay đổi, 2
người này không nhận ra anh cũng là bình thường.
Cầm cũng biết điều đó. Anh mỉm cười nói :
Cả 2 mắt lóe sáng. Dù cho cả 2 đều là được mời đến nhưng mà nhiều hơn là nể
mặt 2 vợ chồng Mar và shirva chứ không có quá nhiều coi trọng thuyền trưởng là
Cầm. Dù sao bọn họ cũng không biết a.
Giờ có cơ hội thử sức ai lại không nguyện ý chứ.
Cả 3 tiến đến 1 khu vực trống, Mina tiến lên trước trong khi roxie lại lùi
xuống 1 chút. hiển nhiên bọn họ là muốn đơn đấu.
Nhưng mà Cầm lại không muốn tốn nhiều thời gian như vậy. Anh nhìn cả 2 nói :
- Cả 2 cùng tiến lên đi.
2 vợ chồng Mar và Shirva không ngạc nhiên nhưng 2 người kia thì có chút bất
ngờ nhưng lại có chút khó chịu khi mà mình bị coi thường.
Mina vẻ mặt trầm đi :
Roxie không nói gì nhưng từ mặt cô cũng hiện ra vẻ khó chịu, rất rõ ràng, cô
cũng cảm thấy bản thân bị coi thường.
Dù cho cô và kẻ này không hiểu nhau nhưng mà cô cũng biết được đồng đội tạm
thời của cô không đơn giản, thực lực không thua cô. Hơn nữa 1 người đánh xa 1
người đánh gần, dù không có tính phối hợp thì nó cũng không có quá tệ. Cô
không dám nói quá nhiều nhưng mà dù gặp phải đô đốc cũng có thể đánh thậm chí
là chiếm ưu thế.
Bây giờ 1 tiểu tử còn trẻ như vậy dám cuồng ngạo 1 cân 2. Thật đúng là không
tự lượng sức mình.
Nếu như kẻ tương lai là thuyền trưởng của cô chỉ có cái mồm thì dù cho Shirva
có nói gì cô cũng không theo.
Bọn họ biểu hiện rõ vậy thì Cầm sao không nhận ra được. Nhưng thì sao, cầm bây
giờ cũng không phải là anh lúc trước nữa rồi, thực lực của mình đạt đến mức
nào anh cũng không biết nhưng cân 2 cân 3 là điều chắc chắn có thể làm được.
Hơn nữa chính anh cố ý để 2 người khó chịu. Khi đó nếu anh đánh bại cả 2 liên
thủ thì bọn họ mới dễ dàng phục tùng được. Dù sao thì thế giới này là thế giới
của nắm đấm mà.
Cầm mỉm cười thân thiên nói:
- Yên tâm, ta tự biết lượng sức mình mà. Cả 2 cứ lên đi.
Mina hừ lạnh 1 tiếng:
- Tiểu tử, thua thì đừng có kêu.