Người đăng: docam
Tên mặt nạ dường như cũng nhận ra sự thay đổi của các cô, hắn cũng thu lại nụ
cười, trên mặt hiện lên vẻ thưởng thức:
Không tệ, không tệ. có thể nhanh như vậy từ khủng hoảng về sự chênh lệch
cấp độ mang lại đi ra thật không tệ. không hổ là 4 người mạnh nhất. cũng không
nhọc tâm ta làm trò từ nãy đến giờ.
Có lẽ bây giờ các ngươi đang thắc mắc vì sao ta lại làm như vậy ư. Bởi vì
các ngươi chính là học trò cưng của con Đ* đó. Ta muốn hủy diệt các ngươi từ
trong ra ngoài. Muốn các ngươi triệt để tuyệt vọng không có dường lui. Mang
trên mình trách nhiệm to lớn đó mà vẫn bị nghiền ép. Nghĩ đến lúc đó đứng ở
trên cao nhìn vẻ mặt vô thần của các ngươi phía dưới mà ta đã cảm thấy run rẩy
rồi. Hahahaha.
Nào, hãy cố gắng vùng vẫy trong vô vọng đi. Hãy để cho ta thấy được sự cố
gắng của các ngươi đi. Hãy để cho ta thấy được vẻ mặt của các ngươi nào.
Nhớ, yêu cầu vượt qua thử thách lần này của ta vẫn vậy. Chỉ cần các ngươi
có thể chém vỡ mặt nạ của ta thì chiếc lồng bảo vệ chiếc máy sẽ mở ra, các
ngươi có thể phá hủy nó để thoát đi nơi này. Cố gắng lên nào, ta tin các ngươi
có thể làm được. Hahahahaha………….
Hắn cười như 1 tên điên chuẩn bị thấy cái kết hoàn mĩ mình bày ra. Mà quả thật
hắn có đủ tư bản để mà cuồng ngạo. từ những gì diễn ra nãy giờ, thực lực của
hắn cơ hồ áp đảo tất cả các cô gái, dù cho bây giờ các cô đã tỉnh ngộ, chung
tay đối phó hắn thì có còn kịp hay không. Hay chỉ là làm cho kế hoạch của hắn
càng thêm hoàn hảo.
Có lẽ chỉ khi đánh lên mới có thể biết được.
Vẻ mặt của các cô tràn đầy ngưng đọng nhưng cũng tràn đầy kiên quyết và đấu
trí. Chỉ nhẹ nhàng giao thủ, các cô đã cảm nhận được kẻ này là cao thủ. Thực
lực của hắn hơn hẳn Ayane- sensei, người mà các cô vẫn phải ngước nhìn. Nếu
không phải hắn chỉ đang chơi đùa vì thực hiện hành vi biến thái thì các cô đã
chết từ đời nào rồi.
Nhưng các cô không còn vì thế mà sợ hãi nữa. bây giờ các cô chiến đấu không
còn là vì mình mà còn là vì tất cả mọi người. Mang trên mình trọng trách lớn
như vậy vừa tạo áp lực lại tạo động lực giúp các cô có đủ sức tấn công.
Các cô lập tức tấn công.
Lần này, đòn tấn công của các cô không còn điên cuồng tấn công như trước nữa.
Đòn tấn công ấy đã có sự mềm mại hơn, uyển chuyển hơn và các cô đã bắt đầu
phối hợp với nhau để tấn công. Dù các đòn phối hợp vẫn chỉ dừng lại ở ý thức
nhưng rất rõ ràng, các đòn tấn công của các cô đã sắc bén hơn vừa nãy rất
nhiều.
Nhưng mà có thể tạo nên đột biến sao. Vẫn chưa. Đòn đánh của 4 cô đã tốt hơn
đó những kỹ thuật rất khó bù đắp cho thiếu hụt về đẳng cấp. tên đeo mặt nạ vẫn
tung bay, nhảy múa giữa đường đao lưỡi kiếm, giữa quyền phong đầy trời. Các
đòn tấn công vẫn vô dụng, vẫn chưa chạm được vào 1 góc áo của hắn.
Tuy nhiên hắn rõ ràng thưởng thức sự thay đổi của các cô. Hắn không ngừng nói:
Bung hết sức đi, bung hết sức mạnh của mình đi. Vắt kiệt tiềm năng của mình
nào. Muốn đánh thắng ta cần làm nhiều hơn thế. Ha… ha.. ha…ha.
2 bên lại quần đấu hơn 15 phút nữa. phối hợp của các cô càng lúc càng nhuần
nhuyễn, càng lúc càng tốt hơn.Các đòn tấn công càng lúc càng sắc bén. Tên kia
cũng không còn nói nhiều như ban đầu nữa mà chuyên tâm vào né tránh. Rõ ràng 4
cô gái đã mang đến cho hắn áp lực rất lớn. Và cái gì đến cũng đến, 1 cơ hội
đến trong tích tắc. lưỡi kiếm của cô gái che mặt đã chạm đến được vạt áo của
tên mặt nạ để lại một vết rách nhỏ. Ngay lập tức, 2 bên tách ra đứng 2 bên đấu
trường. Nhìn vết rách nho nhỏ trong áo mình, hắn trầm mặc 1 lúc lâu:
Đây là bộ quần áo ta thích nhất, 1 bộ trang phục hoàn hảo. nhưng giờ nó
thiếu hoàn hảo rồi. Các ngươi chính là nguy nhân khiến cho cái hoàn hảo trở
nên không hoàn hảo. Được lắm.
Các ngươi đã có thể động đến ta tức là các ngươi đã bắt đầu có sức đánh với
ta 1 trận. Hay lắm. Xem ra ta cần nghiêm túc thêm 1 chút rồi.
Nói rồi, hắn như làm ảo thuật biết ra 1 lưỡi hái đen ngòm ánh lên từng tia ánh
sáng khiến lòng người mát lạnh. thứ vũ khí này rõ ràng là kinh khủng hơn cái
lưỡi dao hay là cái dĩa vừa nãy. Thứ vũ khí này chỉ sợ mới thật sự là vũ khí
của hắn, 1 thứ vũ khí chuyên sử dụng để giết người.
Từ nãy đến giờ, hắn vẫn chỉ đang chơi đùa với các cô mà thôi
Các cô lập tức tiến vào thế thủ, đứng co cụm lại với nhau sẵn sàng ứng phó dù
bị tấn công từ phương hướng nào.
Nhưng hắn vẫn chưa tấn công, hắn cầm thanh lưỡi hái, ánh mắt mê người nói:
Đây là vũ khí yêu thích của ta, có thể coi như bản mệnh vũ khí của ta.nó
theo ta từ khi ta còn nhỏ yếu, là thứ duy nhất mà ta có cho đời. Ta ăn cùng
nó, ta ngủ cùng nó, giết người cũng dùng nó. Ta chăm chút nó rất kỹ càng như
ngươi thân trong gia đình. Bây giờ, ta cường đại ta lắm tiền, nó cũng càng trở
nên cao quý. Những kẻ tầm thường vô vị nhàm chán không xứng để nó xuất hiện.
Chỉ khi gặp kẻ địch không đội trời chung của ta,những kẻ xứng đáng là đối thủ
của ta, kẻ mà ta muốn hắn chìm trong tuyệt vọng, chìm trong đau khổ mà chết đi
thì ta mới lôi ra sử dụng. các ngươi hẳn phải cảm thấy vinh hạnh lắm mới có
thể làm vong hồn dưới nó đó.
Hiện giờ, trên lưỡi đao này đã dính máu của 996 người. vốn ta định giết
thêm 3 người và giữ vị trí thứ 1000 cho con mụ hiệu trưởng của các ngươi.
Nhưng hiện tại xem ra 1 trong các ngươi sẽ có vinh dự được làm người thứ 1000
đó rồi
Chưa nói hết câu, hắn tấn công. Bằng 1 tốc độ không tưởng, hắn xông đến. Lưỡi
hái như 1 vệt đen tấn công về phía các cô.
3s, không… có lẽ là chưa đến 3s, hắn lại lần nữa xuất hiện, nhẹ nhàng lấy khăn
lau lưỡi hái, kèm theo đó, 4 vệt máu chợt phun. 4 thân ảnh từ từ quỵ xuống.
Vẫn không xoay người lại, hắn nhẹ nhàng vung vẩy lưỡi hái và đem nó cất đi vào
1 nơi hư vô nào đó: