Người đăng: docam
Kotori im lặng cúi đầu như thừa nhận. bởi vì mọi thứ Cầm nói cô cũng đã nghĩ
tới. Và như Cầm nói, cô đã hết hi vọng bản thân được trở lại cuộc sống trước
kia. Thậm chí là sống 1 cuộc sống bình thường cũng là 1 thứ xa xỉ trong suy
nghĩ của cô. Đó không phải nói chuyện giật gân, đây chín là cách nhìn của cô
đối với những kẻ có quyền có thế. Có lẽ Watanabe Shiori đã để lại trong cô
bóng mờ đến cả thiên đạo cũng không thể xóa nhòa.
Tất nhiên, cô cũng không biết, những điều Cầm nói là giả.
Không phải nói là giả mà nó chưa hoàn chỉnh. bởi vì anh có lẽ chỉ ở thế giới
này thêm vài năm nữa mà thôi. Mà đó là cao nhất. Mà thứ đó mới là khả năng có
xác xuất cao nhất. Do đó cô làm người hầu của anh cũng không phải quá lâu.
Thiên đạo có lẽ biết điều đó nhưng chỉ là hắn không biết bao giờ anh đi. Nếu
như biết anh đi sớm như vậy chắc sẽ không làm cuộc giao dịch lỗ vốn như thế
này a.
Tất nhiên Cầm cũng không định nói điều này ra. Bởi vì anh không muốn tạo cho
cô hi vọng, mong chờ. Thà rằng để cô tuyệt vọng và chấp nhận cuộc sống này
hơn. Chỉ có như vậy thì cô mới có thể càng nhanh trở lại cuộc sống như xưa dù
anh biết điều đó là khá khó. Vì bây giờ cô đã không tính là con người nữa rồi.
Dù cho bản chất của cô vẫn là con người nhưng mà về cơ thể thì cô không tính
là con người nữa rồi. Tất nhiên, ảnh hưởng là có nhưng sẽ không nhiều. Bởi vì
đây là thế giới To love ru a. Có bao nhiêu lần xảy ra thảm họa mang tính cả
khu vực nhưng mọi thứ đều trở nên như không có.
Vấn đề duy nhất cản trở cô chính là… chính cô. Từ ánh mắt của cô, Cầm có cảm
tưởng như cô bị thiên đạo tẩy não. Những cảm xúc của cô mang đến cho anh cảm
giác giả tạo vô cùng khiến anh cảm thấy chán ghét. Tất nhiên không phải giả
tạo như kiểu Kaylin,cái giả tạo của cô là về mặt cảm xúc. Cô che dấu mọi cảm
xúc của bản thân, mạnh mẽ quán thâu tư tưởng rằng anh là chủ nhân, mọi thứ đều
phải vì anh mà làm.
Điều này làm anh cảm thấy chán ghét vô cùng. Anh không cần 1 người ở bên cạnh
mà có cái cảm xúc như vậy.
Anh phải phá vỡ nó kể cả vì anh cũng như là vì chính cô.
Cầm xoa đầu cô mỉm cười nói;
- Ta biết bây giờ phá tan cái rào cản trong người cô là chưa thể. Do đó ta ra
lệnh cho cô làm điều này, tiếp tục đi học, tiếp tục cuộc sống sinh hoạt gần
như trước kia. Chẳng lẽ cô muốn trái lệnh của ta sao.
Kotori vẫn cúi đầu lí nhí đáp:
- Vâng.
Thế là nhà của Cầm lại có thêm 1 thành viên mới.
………
Quá trình nhập học của Kotori quả thật là vô cùng thuận lợi với sự hỗ trợ của
1 “ đồng râm” nào đó.
Cũng vẫn là lớp cũ của cô, 12A2.
Khỏi nói, sự xuất hiện của cô gây ra kình bạo như thế nào. Nhất là cánh con
trai. Chỉ trong 1 buổi sáng, cô đã nổi như cồn. Được mọi người tôn lên làm nữ
thần. Cộng thêm vẻ mặt lạnh nhạt của cô, khí chất của cô khiến cô càng giống 1
nữ thần hơn.
Nhưng đến buổi trưa, hình tượng nữ thần đã tan biến.
Chỉ thấy giờ ăn. Cô lôi từ trong cặp ra 1 hộp bento xinh xinh, dưới sự « hộ
tống » của đám người đi đến phòng giáo viên, nơi mà Cầm đang ngồi chấm nốt
đống bài kiểm tra để chiều còn nhận xét.
Cô tiến đến, đưa hộp bento đến trước mặt anh, cúi người nói :
- Chủ nhân, sáng nay ngài quên mang hộp cơm nên ta mang đến cho ngài đây.
Cầm ngẩng đầu lên vỗ đầu nói :
- Ta quên mất. tại sáng nay đi vội quá. Mà ta đã nói với cô rồi, đừng có gọi
ta là chủ nhân.
Hazzz… thôi đi, chí ít ở chỗ đông người đừng có gọi ta như vậy/
Đột nhiên Cầm nhìn thấy ai thập thò ngoài cửa. tinh thần lực mở rộng. Chỉ thấy
sau cửa hàng đàn người đứng đó. Vài người vẻ mặt như thể thần tượng vừa tan vỡ
vậy.
Sao bọn họ lại ở đây nhỉ. Đột nhiên Cầm nhìn về phía Kotori vẻ mặt có chút đặc
sắc :
- Xem ra chỉ mới 1 buổi sáng mà cô đã nổi tiếng quá nhỉ. Bất ngờ thật đó.
Kotori vẫn thản nhiên nói :
- Có sao, ta cũng không có để ý đó.
Nếu cô nàng nói vậy thì Cầm cũng chịu rồi. Bây giờ phải giải quyết vấn đề mà
cô nàng này mang đến.
Nhưng giải quyết thế nào đây.
Cầm đứng lên mỉm cười đầy thân thiên nói :
- Mọi thứ không như mọi người nghĩ đâu. Đây đơn giản chỉ là 1 trò đùa của ta
và Kotori thôi. Chúng ta chỉ là… chỉ là… đang diễn kịch chuẩn bị cho 1 vở kịch
trong xóm thôi. Trong đó ta đóng vai 1 thiếu gia còn Kotori vào vai 1 cô hầu.
Dường như em nó hơi nhập vai quá ấy mà.
- Vậy hộp bento này là sao.
- Cái này, đơn giản là nàng muốn sang nhà ta cọ bữa ăn, cọ bữa trưa. Do đó
hộp bento ta để ở nhà mới có trong tay của cô ấy.
Như để lời nói có thêm độ tin cậy. Cầm quay sang nhìn Kotori:
- Đúng không, Kotori.
Cầm nháy mắt điên cuồng như muốn cô đồng ý nhưng mà xem ra anh đã nhầm nhọt
sáng trồng chọt về độ hiểu ý của cô nàng. Chỉ thấy cô cúi đầu nói:
- Vâng, đúng như lời chủ nhân nói.
Cầm lúc bây giờ chỉ muốn tìm 1 cái lỗ để nhét cô nàng vào. Giờ thì còn làm
cách nào để giải thích bây giờ.
Cầm chỉ có thể cố cứu vãn
- Đây chỉ là trò đùa, trò đùa mà thôi.
Nhưng mà nhìn vẻ mặt của đám học sinh lúc này không có bất cứ cái gì gọi là
tin tưởng cả. Đối với điều này Cầm hoàn toàn không có bất cứ cách nào để nói
cả. Bởi vì nói ra chỉ là bào chữa mà thôi.
Không biết sao anh thấy tương lại sao mà tăm tối thế.
Việc xấu lan xa, chỉ trong vòng 1 buổi chiều, thông tin về nữ sinh, không nữ
thần vừa mới tới là người hầu của thầy giáo mới chuyển về không bao lâu. Thế
là sự việc anh ngã xấp mặt chưa yên được bao lâu thì bây giờ lại nóng trở lại.
Trí tưởng tượng của con người là vô hạn. Chẳng mất bao nhiêu thời gian, bao
lời đồn về Cầm đã lan xa. Nào là anh là 1 tên hoa hoa công tử. Nào là anh mê
sư đồ luyến nên là đã bắt Kotori vào đây. đã thế còn cố ý để cô gọi chủ nhân
để gây bão dư luận.
Nào là đêm tối thác loạn, 1 đêm không biết khiến bao thiếu nữ nằm dưới
thân…vv…
Nào là anh có thể mê hoặc những người con gái yêu anh thành nô lệ của
anh..vv..
Có thể nói là chỉ có thứ bọn họ không tưởng tượng ra chứ không có thứ những
người này không dám nói..
Khi nghe đống lời đồn này, Cầm chỉ có thể ngửa mặt lên trời mà thở dài. Sao số
anh lại khổ như vậy cơ chứ.
Thế là Cầm phải mất cả 1 đêm để giáo huấn lại cô nàng cốt sao để đến trường
hay chỗ đông người cô không còn gọi anh là chủ nhân nữa.
May sao cô nàng này dường như chỉ muốn trêu anh 1 chút thôi nên sau khi mà anh
“ giáo huấn” 1 đêm thì cô đã bằng lòng ở lớp không gọi anh là chủ nhân nữa.
Giờ chỉ cần dàn xếp ở trường nữa thì có lẽ mọi chuyện xẽ hoàn thành a.
Nhưng dường như Cầm đã quá hi vọng vào vận may của minh hay nói chính xác ra
là quá không coi trọng khả năng gây truyện của anh a.