Xin Lỗi Nhưng Hình Như Cái Bàn Đó Là Chỗ Tôi Đặt Trước Thì Phải?


Người đăng: docam

Khi Cầm và Miu đến nơi thì cuộc chiến đã xảy ra rồi. Tất nhiên Cầm cũng không định tham chiến mà chỉ cùng Miu đứng từ xa quan sát mà thôi. Cuộc chiến này diễn ra cũng y như trọng truyện chỉ khác là lần này Kenichi không bị bắt và có thêm Shou tham chiến nữa. Nói chũng cũng là 1 cuộc chiến.



Và khi cuộc chiến gần đến hồi kết thúc và Hongo xông lên xiên Jenazad 1 phát như trong truyện thì dị biến xảy ra. Vốn đang đứng yên lặng bên Cầm, Miu đột nhiên xông ra. Cầm cũng không cản lại vì hắn cũng muốn biết cô nàng đã triệt để thoát ra được hắc ám chưa. Bỗng tinh thần của hắn khẽ động. xem ra người đó đã đang quan sát rồi. Thân hình Cầm mờ dần, mờ dần và biến mất trong bóng tối.



………….



Thân hình miu xông đến trong sự ngỡ ngàng của Sakaki, Shou và Kenichi. 3 người cơ hồ đồng thanh kêu:



- Miu!!!



Nhưng Miu dường như không nghe thấy mà vẫn xông vào chiến trường đến bên Lenazad, tay đâm xuống.



Nhưng lạ kỳ là Jenazad không phẫn nộ mà cười to:



- Đúng rồi đó Bulu. Giết ta đi và hãy hoàn thành sát tâm của mình. Giết ta đi rồi đầu nhập vào sát đạo.



Nhưng Miu không giết mà băng bó cho hắn. Jenazad sững sờ rồi quát:



- Mau giết ta đi.Để hoàn thành sát tâm của ngươi.



Nhưng Miu vẫn yên lặng băng bó cho hắn và lần đầu tiên cô nàng mở miệng:



- Tuy ông đã là rất nhiều điều không tốt với tôi nhưng dù sao ông cũng đã dậy tôi và tôi sẽ không bao giờ đi sát đạo của ông đâu.



Nói rồi cô nàng hoàn thành băng bó và tự mình gỡ cái mặt nạ xuống báo hiệu đã triệt để thoát khỏi tâm thần khống chế và đã thoát khỏi bóng tối và trở về ánh sáng.



Cũng cùng lúc đó 1 thân ảnh ở xa cũng đang định lùi vào bóng tối. bỗng 1 tiếng nói vang lên sau lưng hắn:



- Lo cho con gái sao không vào mà chào hỏi 1 tiếng đi.



Và bằng 1 tốc kinh hồn thân ảnh bí ẩn đó quay lại và tay đã đưa thủ thế. Và đó không phải ai khác mà là cha của Miu- Saiga Fuurinji Và người lên tiếng không phải ai khác tất nhiên là Cầm rồi



Saiga Fuurinji quay lại nhìn Cầm cảnh giác nói:



- Ngươi là ai!



Cầm xòe tay ra vẻ vô tội nói:



- Tôi chỉ là 1 đầu bếp quèn biết chút võ công thôi.



Saiga Fuurinji nhìn thật sau Cầm rồi nói:



- Ngươi là người đi cùng con gái ta. Nói ngươi có quan hệ gì.



Cầm lại nhún vai phát nữa:



- Chỉ là 1 người bạn bình thường của Miu thôi.



Saiga Fuurinji lanh lùng nhìn Cầm:



- Bạn bình thường mà biết ta là cha của Miu sao.



Cầm vẫn bình thản nói:



- Ta chỉ là biết 1 số sự việc thôi. Tỉ như truyện năm đó không phải do ngươi là mà do.



- Im mồm.



Khí tức quanh người Saiga Fuurinji bỗng thay đổi nhưng hắn lập tức thu lại nó:



- Sao ngươi biết. ngươi đã kể nó cho ông nội của Miu chưa.



Cầm ngáp 1 cái:



- Ta cũng không rỗi hơi làm vậy. Ta không có thói quen can thiệp vào truyện nhà người khác đâu. Nhưng ta khuyên ngươi nên nhanh chóng giải quyết và về với Miu đi. Cô bé đáng thương ấy cô đơn lắm.



Nói rồi Cầm quay người định đi thì bỗng nhiên Saiga Fuurinji lên tiếng:



- Phe hắc ám có vũ trang bắt đầu hoạt động rồi và hình như mục tiêu đầu của chúng là giới ẩm thực Nhật Bản đó.



Lời nói khiến Cầm dừng bước. Trong đầu hắn chợt lóe cái gì đó quay sang hỏi:



- Người thực hiện có phải là Nakamura Azami không.



Saiga Fuurinji hơi ngạc nhiên nhìn Cầm nói:



- Không ngờ ngươi biết sau vậy. Xem ra.



Cầm lắc đầu nói:



- Ta chỉ tình cờ biết được thôi. Không phải ai đó phản lại đâu. Và cảm ơn thông tin của ngươi.



Nói rồi chạy thẳng vào rừng không ngoái đầu lại. Mặt hắn khẽ nghiêm trọng. Không ngờ thế giới này thì Azami lại là người của hắc ám a. Xem ra kế hoạch cần thay đổi rồi.



Hắn bỗng nhớ ra gì đó vội mở cái điện thoại dắt trong người ra rồi mắt mở trừng lớn. Mấy hôm nay hắn không để ý thời gian. Không ngờ đã đến sáng sớm ngày thứ 3 của học viện tế a. tối này hắn có 1 lời mời a. Sợ không về kịp mất.



Khẽ bình tâm lại. giờ chạy ra sân bay chắc là đến trưa sẽ có chuyến. Bay đến tối về chắc là vừa đấy. Không sao. Vẫn còn kịp.



Thế là không kịp chào hỏi. Cầm lại phóng hết tốc lực ra sân bay vì nếu bây giờ chào hỏi mà quan đội cũng đến rồi sợ rằng phải ở đó mà tường trình 1 lúc. Rách việc lắm. thôi đành đi không lời từ biệt rồi vậy.



……………….



- Miu.



Kenichi, Shou và Sakaki vội chạy đến bên Miu.



- Cô không sao chứ.



Miu mỉm cười nhìn mấy người:



- Tôi không sao.



Bỗng Shou nhớ đến điều gì:



- Không phải nàng bị quỷ thần quyền bắt sao. Sao cô lại chạy ra từ khu rừng.



Miu chợt nhớ ra điều gì đó :



- Tớ được cứu bởi….



Nói rồi chỉ tày vào chỗ Cầm và Miu đứng lúc trước nhưng chỗ đó trống không rồi. Cô nàng nhìn quay quất mà không thấy bóng dáng ai lập tức sinh khí:



- Ta được 1 tên hỗn đản cứu đi.



Nói rồi chặn họng Shou và Kenichi đang muốn hỏi cái gì và tiến đến chỗ ông của nàng. Không ai để ý mặt nàng đã đỏ hết lên như đang nghĩ đến cái gì đó đen tối a.





………………….





Hôm này là ngày cuối cùng của nguyệt hưởng tế và cũng là ngày quan trọng đối với Nakiri Erina. Hôm nay cũng như thường lệ nàng để 1 cái bàn trống cho người mà nàng muốn người đó công nhận mình.



Nhưng hôm nay chiếc bàn ấy còn để dành cho 1 người nữa. 1 thanh niên Mà nàng đã lấy hết dũng khí để mà mời hắn đến đây. Và đã được như ý muốn. hôm nay nàng sẽ cho hắn thấy thành quả mà nàng đã đạt được, tâm ý mà nàng bỏ ra.



Nhưng chưa thấy người nàng chờ thì 1 thân ảnh bước vào khiến Erina sững người lại.



Nakiri Azami.



Nhìn thân ảnh này mặt Hisako khẽ biến sắc vì nó dống hệt gương mặt của người cha ác mộng của tiểu thư nàng nhưng Hisako vẫn còn chút dũng khí nói:



- Anou! Chúng tôi chỉ nhận khách hàng đã đặt chỗ trước thôi ạ, nên…. ừm….



Nhưng azami không thèm để ý mà vẫn thẳng tắp bước vào khiến khách hàng khẽ dừng ăn lại mà nhìn.



Nhìn quanh quất 1 chút, hắn thở dài 1 hơi rồi nói:



- Erina…kỹ năng nấu nướng của con không tồn tại để phục vụ những loại người như thế này. Vì nó làm ô uế phầm giá của con. Phải chọn khách đủ trình độ hơn vậy chứ.



Và lập tức nó đã nhận bao lời chỉ trích tức dận của mấy người thực khách ở đây. Và cuối cùng có người nhận ra lão và lời chỉ trích diễn ra càng nặng nề hơn.



Cuối cùng do Sendawara Natsune chốt lại:



- Chúng tôi đang hợp tác kinh doanh với học viện Tootsuki. Thế nên bất kỳ lời nào xúc phạm tới chúng tôi đều sẽ hủy hoại danh tiếng của nó đấy.



Và Azami đứng lên thuyết giáo y như trong truyện:



- Chính xác, tình hình hiện tại tệ thật đấy.Chính vì thế nên tôi mới về Tootsuki để đưa nó về tình trạng vốn có. Hỡi những kẻ tự xưng là chuyên gia ẩm thực.. Không biết được bao nhiêu người trong các vị thực sự hiểu biết thế nào là mỹ vị thuần khiết. “ Mỹ thực chân chính” cũng tương tự như những kiệt tác văn hóa vậy. Giá trị thực sự của mọi tác phẩm chỉ những người đạt đến tiêu chuẩn nhất định về nhân cách tâm hồn nghệ sĩ nhờ 1 sự giáo dục đúng đắn mới có thể lĩnh hội được. những người còn lại chỉ có thể trầm trồ những thứ mà người có hiểu biết đánh giá là có giá trị. Và tụ tập xung quang mà không hiểu chút nào về nó.” Mỹ thực chân chính” cũng vậy. Chỉ 1 số ít những người được chọn mới có quyền được thưởng thức và đánh giá nó thôi. Đó là thứ duy nhất xứng đáng gọi là” mỹ thực”.Thứ còn lại là “ súc sinh thực” mà thôi. Và thứ các ngươi ăn chỉ là súc sinh thực.



Lập tức nó lại gây ra 1 làn sóng phản đối mãnh liệt nhưng Azami không thèm quan tâm mà quay sang Erina:



- Ta muốn xem thử con đã mài dũa kỹ năng của mình đến đâu.



- Chúng tôi không nhận khách không đặt chỗ trước.



Aazami cũng không thèm để ý mà chỉ vào 1 hướng:



- Không phải nó còn trống sao.



Nói rồi không thèm để ý mà tiến đến cái bàn đó thản nhiên ngồi xuống kêu:



- Đưa thực đơn ra đây.



Erina đứng đó run run không biết nên làm thế nào. Quả thật khi đứng 1 mình thì nàng cũng chưa đủ dũng khí mà đối đầu với cha nàng a.



Bỗng 1 tiếng nói vang đến:



- Xin lỗi nhưng hình như cái bàn đó là chỗ tôi đặt trước thì phải.


Công Cuộc Bị 999 Em Gái Chinh Phục - Chương #73