Người đăng: docam
Nhìn chiếc xe chở WATANABE KOTAROU cùng cô thư ký đi xa Cầm khẽ mỉm cười. Chí ít hôm nay cũng có 1 vị khách rồi. Đó có thể coi là 1 dấu hiệu tốt đi.
Cầm chờ thêm 1 buổi trưa nữa nhưng mà cũng không có thêm bất cư vị khách nào thì cũng biết rằng chỉ sợ từ giờ đến tối sẽ không có thêm khách đâu. Thế là anh chàng khẽ khép cửa quán lại và vác quốc ra mảnh vườn đằng sau. Nơi đó đã được Cầm quy hoạch thành các luống chỉnh tề. Đây sẽ là nơi mà Cầm trồng rau. Thịt cũng như cá thì có lẽ không có chỗ nhưng rau thì vẫn là tự mình trồng là tốt nhất. Thứ nhất là nó sẽ rất tươi. Nếu khách hàng thích có thể ra lấy luôn về làm món ăn. Ngoài ra thì nó còn rất đảm bảo. Dù sao đồ mình tự tay làm ra vẫn tốt hơn đồ đi mua mà.
Nếu không phải là khu vực hạn hẹp thì chỉ sợ Cầm sẽ nuôi gà nuôi heo luôn chứ chẳng đùa a.
Nhưng mà hiện giờ cứ trồng rau đã rồi nuôi gì thì nuôi sau.
Cầm lấy quốc ra sới nốt chỗ đất còn lại thành các luống. ấcr khu vườn được anh chàng quy hoạch thành tổng cộng 8 luống chia làm 2 bên.
Chia xong rồi thì Cầm bắt đầu dựng cột chia cách khu vựa khác nhau. Tổng cộng anh chia thành 16 khu vực. Chia xong thì tất nhiên là đến gieo trồng. Mỗi khu vực được Cầm gieo trồng 1 loại rau củ gồm các loại phổ biến:cải bắp, cải trắng, ớt chuông,củ cải đỏ, tía tô, Mizuna, komatsuna… Nói chung là 16 loại rau khá là phổ biến ở đây.
Gieo trồng xong thì trời cũng đã ngả về chiều. Cũng sắp đến giờ tan tầm và đây có thể nói là thời cơ buôn bán.
Cầm tất nhiên sẽ không thể nào bỏ qua cơm hội như thế này a. Anh chàng trước tưới nước 1 chút rồi di tắm rửa thanh quần áo và lập túc ra tọa trấn ngoài quán.
Đúng 6h, khi thành phố cũng lên đèn thì quán “tiểu điếm” của Cầm cũng đã lên đèn. Không biết liệu nó có thu hút thêm được chút khách nào không? Chính Cầm cũng hơi thấp thỏm 1 chút. Nếu mà đến cả giai đoạn này mà vẫn không có 1 chút khách thì xem ra cần PR mới có thể cho quán có khởi đầu tốt đẹp được a.
1 tiếng trôi qua, vẫn không có ai. Lại nửa tiếng nữa. vẫn không có ai. Cầm cũng cảm thấy hơi thất vọng.
Dòng người cũng đã thưa dần. dù sao thì tan tầm cũng qua đi rồi.
Xem ra đêm nay không bán được thêm cái gì nữa rồi.
Trên mặt Cầm vẫn bình tĩnh nhưng ánh mắt không dấu được vẻ thất vọng. 1 chủ nhà hàng mà ngày đầu chỉ có đúng 1 mống khách thì không thất vọng sao được cơ chứ.
Nếu mà không điều chỉnh ngay thif chỉ sợ quán chưa kịp nổi tiếng thì đã hết tiền mà đóng cửa ấy chứ.tiền mua quán cũng như nhà cộng với xửa sang đã khiến Cầm tốn đến 4-5 triệu yên rồi. cộng thêm tiền đặt cọc cung ứng thịt thà rau củ cá tôm cũng ngốn của anh chàng thêm tầm 1-2 triệu nữa. Nên nhớ vốn của Cầm cũng chỉ có 11 triệu mà thôi.Nhìn như rất nhiều nhưng mà nếu tình trạng không có khách này kéo dài thì không đến 3 tháng, Cầm sẽ triệt để phá sản.Vốn dĩ anh càng cứ tuân theo triết lý rượu ngon không sợ ngõ sâu nhưng mà xem ra đến thời này thì rượu ngon vẫn sợ ngõ sâu a.
Mà cũng đúng thôi. Thời đại này con người sống rất vội vã .Thức ăn thì tìm đến những cửa hàng tiện lợi hay cửa hàng đồ ăn nhanh cho nó tiện. Dù cho có thời gian đi ăn thì tất nhiên theo tâm lý đã xõa thì xõa đến cùng. Đã có thời gian ăn tiệm thì tìm 1 quán nào sang trọng 1 chút để ăn cho bõ chứ ai lại đi tìm mấy quán nho nhỏ không tên như thế này.
Dù cho Cầm có nấu ngon thế nào đi nữa thì không có người ăn thì cũng vô dụng mà thôi.
Đã thông suốt được vấn đề, Cầm khẽ thở dài 1 cái. Xem ra việc PR là vẫn cần thiết. Muốn quán được người ta chú ý xem ra không bỏ ra vài trăm ngàn đến 1 triệu thậm chí là hơn là không được a.
Nhưng xem ra trời cũng không phụ lòng người. Đang lúc Cầm đang suy tính làm cách nào để có thể mời chào khách hàng thì tấm rèm được vén lên và 4 thân ảnh bước vào. Đây là 1 gia đình gồm 4 người, cha mẹ, 1 người con gái trung học và 1 đứa con trai mới tầm tiểu học nhưng cũng sắp lên trung học.
Xem ra là 1 gia đình đi ăn khuya đây.
Cầm thấy thế thì mừng thầm trong lòng trong khi mặt vẫn bình tĩnh mỉm cười nói:
- Chào mừng quý khách. Mời 4 vị ngồi.
Người bố cũng mỉm cười đáp lại trong khi đó đứa con trai thifkhó chịu ra mặt:
- Cha, người đã hứa là nếu chị hai có thể đại nhất lớp thì sẽ cho chúng ta đi ăn ở nhà hàng 3 sao cơ mà. Sao chúng ta lại vào 1 cái tiệm nho nhỏ sập sệ thế này. Nhìn xem giờ này không có mống khách nào là biết rồi.
Người mẹ vội bịt miệng con trai lại:
- Con không thể nào nói như thế trước mặt người ta được.
Rồi bà nhỏ dọng thì thầm:
- Dù sao thì quanh đây cũng chỉ có mỗi tiệm này là nhà hàng thôi ăn tạm đi con. Tự dưng xe của nhà ta bị hỏng mà mẹ cũng không có chuẩn bị đồ ăn tối. Chẳng lẽ con muốn chen chúc trên xe bus giờ này sao. Chờ mấy ngày nữa bố con sửa xong xe thì nhà ta sẽ đi ăn nhà hàng được không.
Đứa con trai nghe vậy mới yên lặng trở lại mà ngồi xuống tấm chiếu. người con gái cũng dửng dưng không thèm quan tâm mà ngồi xuống, lôi trong cặp ra 1 quấn sách dầy cộp và bắt đầu đọc. Dường như đối với cô thì ăn ở đâu cũng được. Miễn là không làm phiền cô học là được rồi. Ở đây ngược lại rất yên tĩnh. Phù hợp với cô a.
Nhìn đứa con gái mà người cha lắc đầu ngao ngán. Đứa con này của ông cái gì cũng tốt nhưng mà lại quá trầm tính, chir biết chúi đầu vào học mà thôi. Vốn dĩ ông định lấy cơ hội này đưa con gái ra ngoài ăn ở 1 nhà hàng sang trọng để cho đứa con này biết dược ngoài kia còn có rất nhiều điều thí vị cần nó khám phá thay vì chúi đầu vào học. Nhưng mà tưởng tượng có bao tốt đẹp thì thực tại lại rất tàn khốc. gia đình ông vừa mới ra ngoài được 1 chút thì cái xe lại chết máy không đi được nữa. MÀ giờ đi ra chạm xe bus thì cũng quá tội nên gia đình ông định đi tìm tạm 1 quán để ăn lót bụng rồi về nhà. Nhưng khu này là khu dân cư, quán ăn cũng rất hiếm nên gia đình ông đi 1 lúc lâu mới tìm được mỗi quán này. Nhìn từ bề ngoài thì bình thường có lẽ chẳng bao giờ ông tiến vào nhưng mà giờ cả gia đình đều đói và mệt nên chỉ có thể vào ăn cái gì lót bụng mà thôi. Chỉ mong là món ăn ở đây không quá tệ thôi.
Ông khẽ thở dài mà cầm lấy menu và lập tức mắt ông trừng lớn.
Ông lên tiếng hỏi:
- Ông chủ lại đây tôi hỏi chút.
Cầm tiến đến mỉm cười nói:
- Quý khách cần gì ạ.
- Ngươi có chắc giá cả ghi ở đây là đúng chú. Không ghi thừa 1 số không chứ.
Cẩm cũng hiểu giá tiền này với 1 gia đình bình thường là khó chấp nhận nhưng mà anh tin tưởng giá tiền này là đã hợp lý rồi nên Cầm vẫn bình tĩnh nói:
- Đúng, giá tiền là như vậy. Không biết quý khách có gọi món gì không ạ.
Người cha nhìn Cầm 1 cái thật sâu rôi nói:
- Giờ ta đã biết vì sao quán này lại vắng như vậy a. đây là 1 tòa hắc điếm rồi đó.
Cầm vẫn bình tính trả lời:
- Giá cả ở đó là rất hợp lý rồi. Chỉ cần ngài có ăn thử sẽ biết được tiền ngài bỏ ra là đáng giá.
- Thế ta cảm thấy không xứng đáng thì sao.
- Thì ta sẽ không thu phí bữa cơm ngày hôm nay và sẽ cúi đầu xin lỗi gia đình. Nếu các vị sau khi ăn xong không cảm thấy hạnh phúc cùng thỏa mãn cũng có thể được miễn phí.
- Được lắm. thế cho ta 1 phần bò bít tết, 1 phần cơn hải sản, 1 phần cơm sườn cho đưa bé cùng 1 phần ngươi tự chọn mà có thể khiến con gái ta mỉm cười. Chỉ cần làm chúng ta thỏa mãn là được rồi.
- 1 phần bò bít tến, 1 phần cơm hải sản, 1 phần cơm sườn trẻ con và 1 món ăn đặc biệt giúp quý cô đây mỉm cười có đúng không a.
Nói rồi Cầm tự tin quay người vào bếp. Có món đó thì hắn tin có thể làm ra được điều kỳ diệu.