Người đăng: docam
4 ngày nhanh chóng qua đi.
Hôm nay là 1 buổi sáng bình thường nhưng mà đối với Cầm nó lại không bình thường chút nào. Hôm nay chính là ngày hắn khai trương quán này. Từ sáng sớm Cầm đã tỉnh dậy chỉnh chu lại trang phục.Kiểm kê lại thực đơn cũng như là các thiết bị cùng thực phẩm. Xong xuôi tất cả thì cũng đã đến 7h.
Và đã đến giờ mở quán.
Cầm bình tĩnh mở cửa. Treo lên cái biển báo hiệu quán đã bắn đầu làm ăn. Cầm vốn định mời 1 số đoàn hát hay là pháo bông về đốt nhưng đây là 1 khu dân cư. Sáng cũng là thời gian người ta đi làm nên nếu làm thế chỉ sợ sẽ gây sự phản cảm không cần thiết. Chẳng bằng cứ mở bình thường là được. Hắn tim với tay nghề của mình thì chắc chắn sẽ giữ được khách sau 1 lần ăn ở đây.
Nhưng mà tưởng tượng và thực tế luôn cách xa nhau. Dù cho đã có tâm lý mấy ngày đầu sẽ không có khách nhưng mà trông cảnh quán vắng vẻ vẫn khiến Cầm cảm thấy có chút vắng vẻ trong lòng. 1 buổi sáng mà Cầm lau sàn đến 4 lần. chùi bàn ghế cũng như dụng cụ đến 5 lần. Kiểm kê lại thực phẩm đến 10 lần là đủ biết anh chàng đã chán đến mức nào.
May mà cuối cùng giờ cơm trưa đã đến. Tuy rằng ở đây không có công ty hay xí nghiệp hay là gần các khu thương mại nhưng mà đây cũng là khu có dân ở. Biết đâu có mấy bà vợ lười nấu cơm nên vào mua luôn thì sao.
Và không để Cầm thất vọng, cánh cửa quán ẩn hiện bóng người. Nhưng đúng là hi vọng lớn thất vọng lại nhiều. Đó không phải khách mà là Watanabe Kotarou.
Xem ra ông làm việc mãi đến trưa mới có thời gian đến xem cửa hàng a.
Đi cạnh ông là 1 cô nàng tuổi còn khá trẻ, tầm 23-24 gì đó, hơn nữa cũng khá xinh. Măc 1 bộ zip và xách theo 1 đống gấy tờ khiến Cầm vừa nhìn là biết đây là thư ký của ông này rồi. Không biết có phải trâu già gặm cỏ non nữa không?
Dù trong lòng thầm khinh bỉ nhưng mà Cầm vẫn tiến ra nói:
- Chào mừng quý khách. Quý khách dùng gì ạ.
Watanabe Kotarou ngó quanh ngó quất rồi cười đểu nói:
- Xem ra cửa hàng khá là vấng nhỉ. Dù chỉ là ngày đầu tiên nhưng thế này chỉ sợ không ổn a. Hay là cậu chuyển sang làm thợ rèn đi. Đảm bảo có ta giới thiệu thì cửa hàng đông đến không có chỗ chen ấy chứ.
Cầm sao không thấy được sự dụ dỗ trong đó. Nhưng mà anh chàng khẽ phất tay:
- Đừng có dụ dỗ tôi thêm nữa. Ngày đầu mà không pia thì vắng là phải rồi. Chỉ sợ người ta còn không biết ở đây có 1 quán vừa mới mở ấy. Chỉ cần 1 thời gian nữa có người chú ý thì chẳng mấy chốc quán này sẽ trở nên nổi tiếng thôi.Thế ông có định ăn không để tôi còn đi ngủ trưa 1 lúc nào. Buồn ngủ quá đi.
- Ăn tất nhiên ăn chứ. Hơn nữa ta mang đến cho cậu 1 vị khách nè.Đừng nói là ta không pia nha.
Nói rồi ông cùng thư ký của mình tiến đến 1 cái bàn trống và ngồi xuống. CẢ 2 xem thực đơn và điểm đồ ăn. Watanabe Kotarou tài điểm 1 phần cơm cá hồi còn cô thư ký thì lấy 1 phần cơm gà. Tiếp lấy thực đơn, Cầm không nói không rằng mà tiến vào bếp chỉ để lại 2 ly trà trên bàn.
Thấy Cầm đang tất bật làm cơm. Cô thư ký lo lắng hỏi:
- Hội trưởng, sao ngài lại đến đây ăn cơm. Biết bao nhà hàng nổi tiếng thì không chọn mà lại chọn cái quán bé tý này. Hơn nữa đây chẳng khác gì hắc điếm cả. 1 phần cơm gà chỗ khác bán chỉ 500- 1000 yên cùng lắm là 2000 yên mà thôi. Thế mà hắn bán đến tận 3000 yên. Thật đúng là cắt cổ mà. Chẳng lẽ đồ ăn của hắn làm từ loại gà ngon nhất sao.
Watanabe Kotarou mỉm cười. Lúc đầu chính ông cũng thắc mắc như vậy nhưng sau khi ăn xong món của Cầm làm thì ông cũng không còn nghi ngờ gì nữa. nói không ngoa chứ giá tiền này theo ông còn là rẻ đó. Phải biết thân là cổ đông, việc nhập thực phẩm ông cũng có quyền xem hóa đơn. Nguyên nguyên liệu thôi thì 1 đĩa cơm gà cũng đã lên đến gần 1000 yên rồi. Thêm tay nghề hơn cả đầu bếp nhà hàng 5 sao của Cầm thì bán 3000 yên là quá rẻ.Nếu mà đặt ở nhà hàng cao cấp thì không có vạn yên đừng nghĩ đến việc có món đó mà ăn.
Ông mỉm cười nhìn thư ký của mình:
- Đừng đánh giá mọi thứ chỉ qua vẻ bề ngoài. Cô cứ ăn đi rồi sẽ biết mình đã được lợi thế nào.
Dù không hiểu vì sao hội trưởng lại nói thế nhưng mà dù sao cũng gọi rồi,không thể nào có chuyện bỏ món được. Để xem thanh niên này có thể làm đến mức nào nào.
20 phút sau. 1 mùi hương mê người quanh quản trong quán. Cầm cũng từ căn bếp của mình đi ra với 2 đĩa trên tay.
Anh chàng bình thản tiến đến bàn của 2 người mà dặt đồ ăn xuống:
- 1 đĩa cơm với cá hồi xông khói và 1 đĩa cơm gà rang. Mời thưởng thức.
Hiện trước mặt 2 người là 2 đĩa cơm. Mỗi đĩa có 1 phần cơm úp ngược cùng với 1 phần đồ ăn nhìn khá là ngon mắt hơn nữa nó còn bốc lên mùi hương mê người.
Cả 2 không nhịn được nữa mà lấy 1 đôi đũa và bắt đầu ăn:
- Itadakimatsu.
Cả 2 đều không vội ăn cơm ngay mà là ăn thử thức ăn trước.
Cô thư ký cần thận gắp lên 1 miếng thịt gà, xem xoi thật kỹ và cho vào miệng. Khẽ căn và lập tức mắt cô trừng lớn, miếng thịt gà được tẩm ướp vừa đủ. Vừa vào miệng thì thứ nước thịt đậm đà bắn ra chiếm cứ khoang miệng của cô. Ẩn hiện trong đó là mùi cay nồng của gừng tôn lên chất tươi ngon của thịt. Cô như đang chìm vào vòng tay ôm ấp của 1 chàng gà khỏe khoắn, đón nhật từng tia nữa đậm đà mê ly( Văn chỉ có đến đây, ai tưởng tượng ra cái gì cũng không liên quan đến tác nhá).
Quá ngon rồi. Đây có thể nói là món thịt gà ngon nhất mà cô từng ăn.
Cô không nhịn được mà gắp từng miếng từng miếng để mãi mãi chìm trong cái vòng tay khỏe khoắn của anh chàng gà trống điển trai.
Tay cô cứ cử động cử động đến khi gắp phải chân không. Hóa ra cô đã ăn hết thức ăn từ lúc nào. Giờ chỉ còn lại cơm trắng mà thôi.
Cô hơi đỏ mặt về sự thất thố của mình. Nhưng đã vào tình cảnh này thì cô không thể không mặt dầy xin thêm 1 phần thức ăn:
- Ông chủ, có thể cho ta thêm 1 phần thức ăn nữa không.
Cầm từ nãy đến giờ vẫn chú ý đến bên này. Thấy cô nàng thư ký này bị trầm mê thì anh chàng cũng hơi ngạc nhiên. Phải biết đây cũng không phải là món ăn hắn dồn hết tâm ý vào mà chỉ là 1 đạo món ăn khá là bình thường a. Thế mà có thể khiến cô nàng trầm mê thế này. Xem ra sự nghiệp của hắn đã đặt bước chân đầu lên con đường thành công rồi.
Điều này làm tâm lý của Cầm vui vẻ lên đôi chút nên đĩa thức ăn mang lên có nhiều hơn đôi chút khiến cô thư ký cảm động không thôi.
Lần này cô cũng không dám ăn quá nhanh nữa mà từ từ thưởng thức. Từ từ đánh giá và từ từ lâm vào cơn mê.
Mãi hơn 30 phút sau,cô mới anh xong nhưng mà vẫn chưa thoát khỏi cơn thèm khát. Nếu không phải cái bụng hơn có cảm giác no rồi thì chỉ sợ cô vẫn gọi tiếp mà ăn ấy chứ.
Nhưng nó cũng đã đủ để cô lần nữa nhận thức lại ông chủ nhỏ tuổi này. Giờ không còn sự khinh thị như ban đầu nữa mà thay vào đó là sư tò mò cùng kính nể.
Cô không nhịn được mà hỏi:
- Vì sao ngươi nấu nướng giỏi như vậy mà lại cam tâm tình nguyện ở cái chỗ nhỏ này. Nếu ngươi thích thì ta tin cả nhà hàng 5 sao cũng sẽ tranh nhau mời ngươi vào làm a.
Cầm chỉ có thể nhún vai nói:
- Ta vẫn thích tự mình làm chủ hơn là làm thuê cho người khác. Cứ làm thuê thì vĩnh viễn sẽ không đạt được lợi ích to nhất với những công sức mà mình bỏ ra. Mà ta cũng chỉ đủ tiền mua nhà ở đây thôi do dó đành chịu vậy. Nhưng ta tin bằng trù nghệ của mình thì ở đâu đi nữa thì nhà hàng này cũng sẽ trở nên nổi tiếng.
Cô thứ ký hơi suy ngẫm 1 chút cũng khẽ gật đầu. Với trù nghệ mà Cầm thể hiện ra thì quán này không nổi tiếng cũng khó a.
Cô giơ tay ra nói:
- Cảm ơn ngươi đã chiêu đãi. Khi nào có tiền có lẽ ta sẽ lại đến đây.
Cầm cũng mỉm cười bắt tay lại:
- Hân hạnh được phục vụ.
Và thế là Cầm đã có vị khách đầu tiên cho mình.