Người đăng: docam
Lò rèn cũng đã đỏ hồng, phôi cũng đã chuẩn bị sẵn sàng. Thợ rèn chính cũng đã chuẩn bị rồi, giờ chỉ còn làm việc thôi.
Cầm ngồi trước bệ rèn , hít 1 hơi thật sâu rồi nói:
- Được rồi, bắt đầu thôi.
Shinomiya Hajime gật đầu, đưa thanh phôi kiếm vào trong lò rèn, nung đỏ lên rồi đưa ra bệ rèn.
Cầm tiếp lấy cây búa và đập xuống. Từng nhát từng nhát 1. Những nhát đập đầy uy lực khiến phôi kiếm dần dần thành hình.
Đứng ngoài xem, Watanabe Koutarou mắt sáng lên. Chỉ cần nhìn thủ thuật này là đủ biết trình độ của Cầm đủ cao. Đừng nhìn đập là được, mà mỗi nhát đập đều được tính toán tỷ mỉ. Mỗi nhát đập đều có thể đánh đúng vị trí. Nên biết chỉ rèn 1 thanh phôi kiếm mà bọn họ mất hơn 1 buổi tối mới xong. Thanh thép được Cầm rèn đến 1 mức độ gần hoàn mĩ. Được áp xúc đến cực hạn, chỉ cần xơ xẩy 1 chút thôi là hủy hết tất cả trong gang tấc. Chỉ rèn mỗi phôi kiếm thôi mà dường như khiến cho 2 vị đai sư tiêu tốn hết sức lực đủ biết nó khó khăn thế nào. Nhưng mà giờ đây, cái công việc mà bọn họ mất bao nhiêu công sức thì vapf tay Cầm thì lại hết sức nhẹ nhàng. Từ đó mới biết chênh lệch giữa thiên tài và người thường nó lớn đến như thế nào a.
Ông xem Cầm rèn như si như say. Mắt không chớp 1 cái mà nhìn từng nhát đập.
Và trong sự chú ý của mọi người. Cầm cuối cùng cũng khiến thanh kiếm thành hình. Lưỡi kiếm uốn dài lóe lên hào quang mê hoặc. Nó còn óng ánh còn hơn cả thanh kiếm cũ.
Mấy người ở ngoài dù không biết tý gì nhưng chỉ nhìn vào thanh kiếm cũng đã khiến người ta thèm nhỏ rãi. Mắt mấy người còn lại cũng đã ánh lên 1 ánh nhìn chói lóa đồng thời dùng ánh mắt hâm mộ nhìn về phía đại tiểu thư Kurogane Shigure. Đúng là có số hưởng mà.Không biết tiểu huynh đệ này có thể làm cho bọn họ thêm 1 cây cho mình không nhỉ. Dù không có tốt như thanh này nhưng mà chỉ cần 1 nửa thôi là đủ rồi a.
Và 1 tiếng nữa lại trôi qua. Cuối cùng thanh kiếm cũng đã thành hình. Nó bắt đầu lóe lên những ánh hào quang thật chói mắt. Nó đã bắt đàu tỏa lại ánh sáng trên còn đường của mình.
Shinomiya Hajime cùng với Watanabe Koutarou cũng đầy kích động nhìn thanh kiếm. Nó hơn hẳn bất cứ thanh kiếm nào mà bọn họ nhìn thấy. dù không phải thần khí nhưng mà cũng là 1 đại bảo kiếm số 1 số hai a.
Nhưng mà sau phút kinh hỉ ban đầu, Shinomiya Hajime nhíu mày. Ông chưa thấy bí mật sắt thép ở đâu. Những gì mà Cầm làm từ trước đến giờ tuy cao siêu và kinh diễm thật đó nhưng mà đó cũng chỉ là những cách thức rèn bình thường thôi. Chưa có bất cứ thao tác nào mới cả.
Chẳng lẽ là thao tác đó còn ở phía sau.
Và hành động tiếp theo đã thu hút tiếp sự chú ý của ông.
Chỉ thấy Cầm đã lấy thanh kiếm thành hình và 1 con dao khắc và tỉ mẩn khắc từng chút 1 . Những nét khắc tỉ mẩn như đang khắc họa 1 bức tranh vậy.
Và cái thứ mà Cầm định làm ra cũng đã thành hình. Là phượng ,1 con hỏa phượng hoàng đầy cao ngạo đang hướng về cửu thiên.
Mấy người đứng ngoài thì thấy con phượng đó rất đẹp. Nhưng thân là người trong nghề thì Shinomiya Hajime cùng với Watanabe Koutarou lại nhíu mày không thôi. Con phượng đẹp thì đẹp thật đó nhưng mà không có hồn, chỉ có hình không có ý. Dù đẹp đến mấy thì cũng không thể nào đạt đến được đại bảo kiếm. Watanabe Koutarou lắc đầu 1 cái, tài rèn của Cầm thì kinh diễm thật đó nhưng mà tuổi vẫn còn trẻ quá, vẫn không thể nào thổi hồn được vào tác phẩm a.Nếu không phải vũ khí này do Cầm làm ra thì ông đã xông vào để mà giằng lấy điêu khác rồi
Còn Shinomiya Hajime thì dù hơi thất vọng nhưng mà ông lại cảm thấy có gì đó không thích hợp. Cầm khẳng định chắc chắn lắm sao có thể làm như vậy được a. Đến cả cái hồn của vũ khí bình thường cũng không đạt đến thì làm sao có thể rèn ra vũ khí có bí mật sắt thép được cơ chứ. ông cũng không tin cái lý do bệnh nặng dẫn đến sai lầm này. Có thể điêu khắc 1 con phượng đẹp như vậy thì làm sao có thể bệnh nặng được cơ chứ.Do đó nếu không phải là Cầm vô năng thì là anh chàng này có ý đồ gì khác.
Do đó ông không kích động như là Watanabe Koutarou mà vẫn bình tĩnh làm chân thợ phụ thôi.
Và không làm ông thất vọng, Cầm cũng đã đưa ra vũ khí bí mật của mình. Sau khi khắc họa những nét cuối cùng. Cầm thở dài 1 hơi, trên mặt anh chàng cũng đã lấm tấm mồ hôi nhưng khuân mặt thì phấn khích dị thường
- Đã đến lúc vẽ rồng điểm mắt.
Cầm cẩn thận điểm 1 phát vào vị trí ánh mắt vô thần vốn đang để trống. Và điều thần kỳ đã phát sinh. Vẽ rồng quan trọng là điểm mắt. Chỉ 1 nét khắc thôi mà đã khiến bức tranh vô thần trở nên thật sống động. Con phượng hoàng như vừa được trùng sinh mà muốn cung cánh bay vào bầu trời. Mọi người dường như là đang nghe thấy có tiếng phượng ngâm đâu đây.
Shinomiya Hajime thì kích động ra mặt, bí mật sắt thép, đúng là bí mật sắt thép rồi. dù ông vẫn không thể hiểu thấu đáo nhưng mà Shinomiya Hajime cảm thấy dường như mình vừa chứng kiến 1 cách cửa. Và chỉ cần đẩy cánh cửa đó ra là ông có thể mở chiếc hộp thần kì dẫn đến bí mật mà ông hằng mơ ước.
Cầm thì cũng không biết cái giây phút thăng hoa của Shinomiya Hajime. Sau khi vẽ rồng điểm mắt xong, Cầm thở dài 1 hơi, run run đứng dậy. Trịnh trọng tra kiếm vào cái bao đã chuẩn bị từ trước. Đi đến trước mặt KUrogane Shigure rồi nói:
- Đây là thanh kiếm của cô. Đừng phụ 1 thanh bảo kiếm. Hãy để sức mạnh của nó được tỏa sáng.
Kurogane Shigure cũng rất trịnh trọng mà đón nhận thanh kiếm. Và trong sự hồi hộp của mọi người. Kurogane Shigure mở kiếm. Ánh sáng lóe lên khiến mọi người lóe mắt. Nghe đâu vang vọng trong khong khí tiếng phượng minh như đang chào đón chủ nhân mới.
Ánh sáng lóe lên và biến mất để lộ ra thân ảnh tuyệt mĩ của thanh kiếm hiện ra trước mặt mọi người. Mọi người nhìn như si như say, ai cũng muốn thanh kiếm đó thuộc về mình.
Dù không biết là thanh kiếm này tuyệt đến đâu nhưng mà 1 điều chắc chắn nó sẽ là 1 thanh đại bảo kiếm.
Và thân là chủ nhân của thanh kiếm Kurogane Shigure cảm nhận rõ ràng nhất. Cô cảm thấy thanh kiếm này cùng cô có 1 sự liện hệ thật vị diệu. chẳng lẽ đây chính là sự tương liên mà Cầm đã nói sao?
Nói không ngoa chứ có thêm thanh kiếm này thì thực lực của cô không chỉ tăng lên gấp đôi.
Kurogane Shigure yêu thích không dời tay. Cô dùng ánh mắt cảm kích nhìn Cầm:
- Cảm ơn anh đã đưa tôi thanh kiếm này. Tôi nhất định sẽ yêu thương và trân trọng nó. Đưa nó lên thành 1 thanh kiếm vang danh thiên cổ.
Lúc này mặt Cầm đã trắng bệch rồi. anh chàng chỉ có thể miễn cưỡng cười:
- Cô nghĩ thế là tốt lắm. Đừng để ô danh thanh kiếm này. Và thanh kiếm này tên là thiên ….phượng. Nhớ lấy…
Nói đến đây thì Cầm cũng nhổ cây kim cuối cùng trên người. 1 cơn đau ập đến làm mờ đầu óc anh chàng. Cầm từ từ quỵ xuống bởi cơn đau áp đảo đó. Trước khi ngã xuống, Cầm cảm thấy mình như rơi vào cái gì đó mềm mềm và anh chàng không còn biết gì nữa.
Cầm cũng không biết hành động liều mạng này đã làm cho lòng ai đó sao xuyến.