Người đăng: docam
Sau khi chuẩn bị thép kawagane xong. Tiếp tục đến bước nung đỏ thanh thép.
Đến 1 nhiệt độ nhất định, Cầm để cho phụ lò Shinomiya Hajime lôi thanh thép ra. Đặt lên kệ.
Còn Cầm tiếp lấy thanh búa, nhìn thanh thép 1 cái thật sâu và bắt đầu xuống búa. CẢ người hắn như là tự chuyển động, mọi tư tưởng Cầm đều tập trung vào thanh thép này. Giờ trong đầu Cầm chỉ còn lại những tiếng đập búa âm vang mà thôi.
Trong khi Cầm đang ở trong thế giới riêng của mình. Thì ở bên ngoài, mọi người đều nín thở chờ xem, nhịp tim đều nhảy lên theo từng nhịp búa.
Trong mắt bọn họ chỉ thấy Cầm cứ đi xung quanh thanh thép mà nện xuống từng vị trí khác nhau 1 cách lộn xộn không có quy tắc. Điều này làm bọn họ nghi ngờ không thôi nhưng mà không có ai dám lên tiếng. bởi bọn họ đều biết,Cầm đang tập trung cực kỳ cao độ. Chỉ cần có 1 tiếng động cực nhẹ thôi là có thể bị phân tâm dẫn đến việc chất lượng sản phẩm giảm xuống đến 1 mức độ thấp không tưởng.
Do đó tất cả chỉ có thể im lặng mà chờ đợi trong lo lắng.
Trong khi đó, thân là người phụ lò, Shinomiya Hajime mắt lại sáng lên. Là người trong nghề, lại trong 1 gia tộc có lịch sử lâu năm, ông vừa nhìn đã biết là Cầm chắc chắn là 1 thợ rèn cực giỏi. Những nhát búa tưởng như là đánh lung tung không có bất cứ quy tắc cũng như là chuẩn mực gì hết thật ra cực kỳ khó làm. Nên biết dù có luyện tốt đến mức nào thì vẫn không thể khiến cho mỗi vùng của 1 thanh thép giống hệt nhau nhưng mà dù có khác nhau cũng cực kỳ nhỏ bé. Thờ rèn bình thường thì không biết đến điều đó, có chút tay nghề thì biết cũng chỉ lực bất tòng tâm. Chỉ có khi làm thợ rèn lâu năm, kinh nghiệm đầy mình mới có thể dùng kinh nghiệm tìm những chỗ xuống búa cho chính xác. Nhưng tỷ lệ chính xác cũng rất nhỏ. Đến cả ông thì trăm lần xuống búa thì cũng có 1,2 lần sai. Nhưng mà Cầm thì đúng hết từ nãy đến giờ. Ông có thể cảm thấy Cầm không phải là đang dựa vào kinh nghiệm để đánh mà cảm nhận. Dựa vào cảm nhận cảu bản thân để tìm những chỗ khác biệt, tìm những chỗ chưa cân đối mà xuống búa. Từng búa nện xuống đều cực kỳ chuẩn xác. Lực vận dụng cũng cực kỳ hoàn mĩ.
Có thể làm hoàn mĩ đến thế sợ chỉ có những thiên tài trong lịch sử mới làm được thôi? Chẳng lẽ Cầm lại hướng đến cái đó.
Trong giới rèn đúc sư lưu truyền câu nói sau:
Thập luyện thành phế.
Bách luyện thành danh.
Thiên luyện thành bảo.
Vạn luyện thành thần.
Đó cũng đối ứng với cách cảnh giới của luyện khí sư. 1 thanh thép không phải là muốn đập bao nhiêu thì đập mà tùy vào khả năng của mỗi người. Cũng chính là cái chọn vị trí ở trên, Nhiều người bảo chênh nhau ít thế thì làm được gì. Quả thật nếu mà chỉ luyện chế đồ vật bình thường thì đập bình thường cũng có thể nhưng mà muốn luyện chế bảo kiếm thậm chí là thần kiếm thì 1 lần gõ sai có thể khiến cho khuyết điểm bị đưa lên vạn lần. Do đó nện thép cũng không phải là nện bậy là được.Bài thơ trên chính là đối ứng với từng cảnh giới của việc rèn thép. Nếu chỉ có thể đập được 10 lần thì là phế vật không sai biệt lắm. Đập được 100 lần thì đã có chút thành tựu, danh tiếng, những thanh kiếm bách luyện được tạo ra đã có thể gọi là danh kiếm.
Đập đến 1000 phát thì chúc mừng, bạn đã đạt đến cản giới đại sư. Những thanh kiếm được tạo ra chính là bảo kiếm hay là đại bảo kiếm.
Và đỉnh cao chính là đập 10.000 phát. Đó chỉ có những thiên tài mới làm được, chỉ có những người có thể đập 10.000 phát chuẩn không sai 1 ly mới làm được. Nếu chỉ cần đập sai 1 ly, nhẹ thì phẩm chất giảm xuống nhưng nặng thì cả thanh kiếm triệt để bị phế đi. Nhưng nếu có thể rèn thành công thì đó sẽ là thần kiếm như thanh Murasama hay là Kusanagi/
Shinomiya Hajime thân là 1 đại sư hàng đầu, tất nhiên ông đã đạt đến cảnh giới thiên luyện. Nhưng mà chính ông cũng chỉ có thể đập đến 3279 phát, và theo ông biết thì ở Nhật Bản, đập cao thủ nhất mới có lên được 4214 phát.
Từ đó đủ biết đập 10000 phát nó viển vông cỡ nào.
Nhưng mà với những gì mà ông thấy thì Cầm đang hướng về cái đó, hướng về 10000 phát đập. chẳng lẽ anh chàng này đang định rèn thần kiếm sao.
Shinomiya Hajime kích động không thôi. Làm phó rèn cho thần kiếm cũng đủ làm ông cảm thấy phấn khích rồi.
Shinomiya Hajime hồi hộp không dám nơi tay giữ chặt lấy thanh thép, không chớp mắt mà đếm từng nhịp đập
Cứ nung rồi lại đập, nung nóng rồi lại đâp. Nếu là 1 người bình thường có lẽ sẽ cảm thấy nhàm chán không thôi nhưng mà Shinomiya Hajime thì không., Ngược lại càng làm ông càng cảm thấy phấn khích vì càng gần đến kỳ tích phát sinh.
Đến phát đập thứ 5 nghìn, đầu Cầm đã đầy mồ hôi nhưng mà cánh tay vẫn đập đều đều và chắc chắn.
8 nghìn, Sắc mặt Cầm đã trắng nhợt nhưng mà vẫn cắn răng đập không ngừng không nghỉ.
9200 phát, Môi Cầm đã thấy vết máu, hậu của của việc cắn đầu lưỡi để tập trung tinh thần. Tay anh chàng cũng đã có sự chậm chạp nhưng mà vẫn không buông bỏ.
Đến đây thì Shinomiya Hajime dường như đã quên thở, 800 phát nữa. Chỉ còn 800 phát nữa thôi. Nhưng mà nó sao mà xa cách quá. Ông tinh tường, 800 phát này chính là những phát đánh khó khăn nhất, chỉ cần đánh sai 1 cái là có khi cả thanh kiếm mẻ như chơi, bao công sức từ nãy đến giờ đổ sông đổ bể hết. Ông cũng biết, Cầm đã đến giới hạn của mình nhưng mà ông chỉ có thể giữ càng thêm chặt mà thôi.
9512 phát…
9615 phát..
9755 phát….
9913 phát.
9991 phát..
92..
93..
97…
98..
99..
Nhịp tim của Shinomiya Hajime như là nhảy lên theo từng nhịp búa. Chỉ còn 1 búa nữa thôi. Sắc mặt ông kích động không thôi. Vậy là 1 thanh thần kiếm sắp ra đời.
Nhưng dù kích động đến mấy, tay ông vẫn giữ thanh thép thật chắc chắn.Ông biết Cầm giờ đã là cực hạn của cực hạn rồi, anh chàng này đã không còn tâm trí đâu mà có thể xửa đường búa theo nhịp tay ông nữa. Chỉ sợ nếu ông di chuyển 1 mi li cũng khiến cho bao công sức đổ sông đổ bể hết.
Và Cầm đã xuống búa dưới sự kích động của mọi người.
Nhưng đúng lúc này thì dị biến lại xảy ra.
- Đại ca, nhìn xem tôi mời được ai này. Đó là Wanabe Kotarou đại sư đó. Có ngài ấy thì nhất định ta sẽ có thể xửa lại thanh kiếm gia truyền rồi.
Câu nói như là hòn đá ném xuống nước, gây ra gợn sóng lớn lao. Nó như là tác nhân cuối cùng khiến cho tinh thần của Cầm sụp đổ lưỡi búa đang đi đúng đường đột nhiên chệch ra nhắm vào vị trí khác.
Shinomiya Hajime thầm kêu hỏng bét. Thế này thì cả công trình sẽ bị hủy mất thôi.
Nhưng mà ông cũng đâu còn lắm sức, mà vị trí này của ông cũng cực kỳ bất lợi không thể giơ tay ra đón lấy lưỡi búa.
Mắt ông lộ ra vẻ tuyệt vọng tột độ. Còn gì đáng sợ hơn với 1 người thợ rèn điên cuồng, hết lòng vì nghề như ông khi thấy 1 thanh thần khí sắp được rèn thành lại bị hủy đi ngay bước cuối cùng cơ chứ.
Ông cũng không ngu đến độ xoay thanh kiếm đi, dù sao thì sau 9999 lần luyện, thanh thép đã trở nên mỏng đến đáng sợ, chỉ cần đánh lần nữa vào bất cứ chỗ nào không đúng cũng sẽ vỡ vụn mà thôi.
1 thanh thần kiếm chưa ra đời không lẽ lại chết non như vậy sao?