Phán Đoán Thân Phận.


Người đăng: docam

Cầm cảm thấy chán đời không thôi.



Sáng cầm cái tờ rơi đó cứ đinh ninh là tìm được ngay. NHưng mà hỏi 1 chút hóa ra nó lại ở chỗ khác cách đó mấy trạm xe. Tuy ở cùng 1 thành phố nhưng mà cũng không gần đâu.



Nếu mà hắn có tiền đi xe điện thì mười mấy hai mươi phút là có thể đến nơi rồi nhưng vấn đề là Cầm không có 1 xu dính túi. Thế là anh chàng lại cuốc bộ đi tìm.





Đã thế còn lạc đường không biết bao nhiêu lần khiến thời gian tìm kiếm kéo dài vô hạn. May mà hắn ở cửa hàng sushi vụng trôm ăn được khác nhiều chứ nếu không anh chàng chắc quỵ luôn quá.



Và cuối cùng trời cũng không phụ lòng người.Cầm cuối cùng đã đến được đích. Đó là 1 căn nhà rông lớn ô cùng được xây theo phong cách Nhật. Cầm lần theo bờ tường cuối cùng cũng tìm đến cổng chính.



Anh chàng đường hoàng đứng xửa lại quần áo và bấm chuông cửa.



Đột nhiên cái màn hình gần cửa bật sáng à 1 gương mặt khá hầm hố đeo kính đen hiện ra hỏi:





- Ngươi là ai.



Dù hơi bất ngờ 1 tý nhưng mà Cầm vẫ giữ được vẻ mặt lạnh nhạt, giơ tờ giấy tìm người ra và nói:



- Ta thấy có tờ giấy ghi là tìm thợ sửa kiếm nên ta đến đây, phiền vào báo 1 tiếng.



Tên canh cổng hơi lưỡng lự 1 tiếng và nói:



- Ngài chịu khó đứng đó 1 chút. Tôi vào tìm gia chủ hỏi ý kiến.



Và màn hình lại tối đen. Cầm hơi chưng hửng 1 chút nhưng mà rất nhanh lại lấy lại tinh thần mà đứng tại cảnh cưa vào mà gà gật.



………….



Đúng lúc Kurogane Shiba đang định đứa Shinomiya Hajime đi nghỉ ngơi thì đột nhiên có 1 đàn em đi vào, khẽ liếc sang Shinomiya Hajime rồi nói:



- Thưa ông chủ, có người muốn gặp ngài.





Muộn thế này còn ai đến tìm ta nữa cơ chứ.







Kurogane Shiba khẽ nhíu mày, lập tức ông hiểu ra. Xem ra vị đàn em này la lo nại Shinomiya Hajime đang đứng 1 bên nghe ngóng. Ông khoát tay nói:



- Có gì cứ nói, Hajime đại sư không phải là người hay tọc mạch đâu.



Được sự đồng ý của gia chủ, tên canh cổng mới lên tiếng:



- Thưa ngài, có người đến trước cổng và đề nghị sửa kiếm ạ.





- Ồ.



Lời nói lập tức gây ra sự chú ý của 2 vị lão đại. Shinomiya Hajime thì tỏ ra hứng thú còn Kurogane Shiba thì hơi nhíu mày,từ sau cái vụ chữa lợn lành thành lợn què làm ông dị ứng với mấy tên rèn đúc” đại sư” rởm đó. Xem ra lần này lại có 1 tên không sợ chết đến thử vận may đây mà.





Ông khẽ phất tay:



- Đưa hắn ít tiền rồi đuổi hắn đi. Nói rằn chúng ta đã tìm được đại sư sửa kiếm rồi.





Tên canh cổng khẽ gật đầu và đang định đi ra thì Shinomiya Hajime lên tiếng ngăn lại:



- Khoan đã, dù sao người ta cũng mất công đến rồi sao ngài có thể đuổi đi phũ phàng như vậy. Biết đâu người đó có thể đưa ra những kiến giải mà chúng ta chưa biết thì sao.Đã đến nước này thì ai có lòng hảo tâm đầu có thể tham gia chứ.



Kurogane Shiba khẽ nghĩ 1 chút và gật đầu, ông phân phó lại:



- Vậy ngươi đi mang tên đó vào đây. Đồng thời chuẩn bị đồ dùng thử thách đi.

- Vâng!.



Tên vừa lĩnh mênh lôi kéo vào người nữa đi thực hiện, Rõ ràng với thử thách này bọn họ đã rất quen thuộc rồi.



………..



Cầm cũng không phải chờ lâu như mình nghĩ. Chỉ tầm hơn 15 phút là có người ra tiếp hắn rồi. Đó chính là người vưa nói chuyện với Cầm qua màn hình.



Người đó đánh giá Cầm 1 cái rồi không nói gì nữa mà phất tay:



- Đi theo ta. Ông chỉ muốn gặp ngươi.



Cầm bình tĩnh đi theo người đó tiến vào căn nhà.





Càng đi, Cầm càng cảm khái nơi này thật trang nhã và đẹp đẽ. Tuy không có nhiều những thứ lóng lánh sa hoa nhưng mà nơi đây lại tràn đầy sự cao quý, 1 nét đẹp thanh nhã đúng chuẩn Nhật với những hòn non bộ, mái đình, ao cá …v.v….



Cầm nhìn qua là có thể thấy những thứ này cũng không phải là rẻ đâu. Đúng là nhà giàu mà. Ai, không biết bao giờ hắn mới có tiền làm 1 dinh thự như thế này nhỉ. Mong chờ quá đi.



Đúng lúc đó, người hầu đã mang Cầm đến gian nhà chính.





Ở đó đã ngồi đầy người trong đó có 2 người làm Cầm chú ý nhất. Đó là 1 lão giả ngồi ở ghế thượng tọa và 1 người trung niên ngồi bên cạnh. Nếu chỉ vậy thì có lẽ Cầm cũng không ngac nhiên, Cái hắn ngạc nhiên là khí tức hắn cảm nhận được từ 2 người.



Trên đường đến đây, Cầm cũng đã hỏi rất nhiều người đường đi và cũng đã được rất nhiều người khuyên can và cảnh báo về gia tộc này. Những lời đó cũng không cản được Cầm tiến lên nhưng nó cũng làm Cầm dè chừng thêm phần nào. Cũng vì thế mà trong tưởng tượng của hắn, gia chủ hẳn là người có khí chất đầy oai vệ của bậc vương giả mới đúng. Nhưng mà điều đó hắn chỉ có cảm nhận được từ người ngồi thứ 2 kia còn lão giả ngồi ở phía chủ tọa kia thì lại không có cái khí chất đó. Lão mang trong mình khí chất hài hòa hơn rất nhiều như là 1 ẩn giả vậy nhưng mà trong đó còn ẩn chứa 1 sự điên cuồng đến không ngờ. Người như thế rõ ràng là không thích hợp làm chủ gia tộc a.



Thế sao lão lại có thể ngồi lên ghế chủ tọa. Cầm không tin có người nào có thể khiến gia chủ nhà Kurogane nhường ghế dù cho đó có là thủ tướng Nhật. Trừ phi… chủ nhà có việc nhờ lão giả này.



Thế việc đó là việc gì? Còn có cái gì khác ngoài thanh gươm tổ truyền cơ chứ. Xem ra lão giả này không phải là người bình thường đâu.



Đây có thể là đối thủ trong việc lấy 1 triệu yên của mình a.



Cầm lập tức rơi vào trạng thái đề phòng, mắt đầy địch ý nhìn về phía lão giả.



Và lập tức nó gây sự chú ý cho 2 người chủ tọa. Họ đều kinh ngạc nhìn Cầm, trong lòng đều không hiểu vì sao vừa vào mà tiểu tử kia đã để lộ địch ý như vậy.



Chẳng lẽ hắn biết vị ngồi chủ tọa là Hajime đại sư nên lộ địch ý sao. Vô lý, thân là người trong nghề, nếu biết thì phải tỏ ra kính trọng với bậc tiền bối chứ, còn nếu là người ngoài nghề thì phải tỏ ra kính sợ chứ. Dù sao nếu theo lẽ thường thì chỉ nhìn thôi đều sẽ nhận định Hajime là chủ gia tộc a.



Tất nhiên ông cũng không nghĩ đến trường hợp Cầm tay nghề có thể so với Shinomiya Hajime. Đừng đùa, tiểu tử đó tay nghề có cao đến như vậy chắc chỉ có luyện từ trong bụng mẹ thôi.



Nhưng dù không nghĩ đến trường hợp đó nhưng mà Kurogane Shiba vẫn tỏ ra khá là hứng thú với Cầm. Ông định chơi với thiếu niên này 1 chút nên mở miệng nói:



- Tiểu tử, ngươi có biết ngươi đang đứng trước gia chủ nhà Kurogane không. Tại sao ngươi dám tỏ ra địch ý như vậy a.



- Không thể nào, lão già này sao có thể là gia tộc nhà Kurogane được cơ chứ.





Điều này lập tức gây sự chú ý của mọi người trong căn phòng. Tất cả đều đưa ánh mắt đầy kỳ quái nhìn Cầm. Shinomiya Hajime cảm thấy hứng thú nói:



- Tại sao ngươi lại nghĩ ta không phải là chủ nhà Kurogane. Chẳng lẽ ngươi đã biết ta từ trước.



Cầm lắc đầu thành thực nói:



- Không ai, mĩ nữ có khi còn khiến ta nhớ được chứ 1 lão già như ông làm sao có thể khiến ta nhớ cơ chứ. Trừ phi là cháu gái lão rất xinh đẹp. Còn vì sao ta có thể nhận ra thì rất đơn giản thôi. Lão không có khí thế của 1 ông chủ a, người bên cạnh ông mới có. Còn nữa, từ ông ta có thể cảm thấy sự điên cuồng cực cao. Ta không tin với 1 kẻ điên như vậy có thể giữ vững gia tộc này được a.



Lời nói của Cầm lập tức khiến mọi người ngẩn ra.


Công Cuộc Bị 999 Em Gái Chinh Phục - Chương #267