Người đăng: docam
Bếp trưởng lúc này đứng tại chỗ run run, tay vẫn còn cái tư thế đưa đồ ăn vào miệng. nước mắt đã chan hòa trên má. Quá ngon rồi.
Thân là đầu bếp sushi lâu năm thế mà lần đầu ông mới được ăn món sushi ngon đến thế. Dù chỉ là những nguyên liệu còn thừa, cũng không phải là hàng cao cấp nhưng mà có thể làm ra món mà chính hắn làm hàng cao cấp cũng không theo kịp. từ đó có thể thấy được trình độ của 2 người chênh nhau đến đâu.
Nhưng mà ông lại không thấy có chút nào thì ghen tỵ với Cầm mà ông chỉ thấy xấu hổ. không ngờ từ trước đến giờ mình lại là người ấu trĩ đến thế.
Vị bếp trưởng này tiến đến quỳ trước Cầm, dập đầu nói:
- Sư phụ, mong người thu con làm đồ đệ. Dậy con thế nào là làm sushi.
Mọi người ở đây sững sờ trước hành động của vị chủ bếp này. Dù cho không phải là đầu bếp đứng đầu nhưng dù sao thì ông cũng có thể coi như là 1 đầu bếp giỏi. biết bao nhà hàng mong muốn đào về. Tâm tính cũng rất cao ngạo.
Nhưng hôm nay, người đàn ông cao ngạo ấy lại quỳ trước 1 thiếu niên còn trẻ tuổi mong người ta thu đồ. Hơn nữa còn là chỉ dậy món mà ông thành thạo nhất, sushi.
Thật không thể tin được mà.
Nhưng tưởng tượng lại những gì mà Cầm đã làm ra khi nãy thì không ai cảm thấy việc này là bất thường cả đồng thời cảm thấy là đương nhiên. Dù sao đến dân nghiệp dư như bọn họ cũng còn cảm thấy chênh lệch to lớn của 2 người thì.. bái sư là đúng rồi.
Đồng thời mọi người đều háo hức trông mong thể hiện của vị đại sư trẻ tuổi này.
Cầm cũng sững cả người trước hành động bất ngờ của người này. Hắn chi định chỉ cho người này thấy được đầu bếp chân chính là thế nào nhưng sao lại thành lấy đức phục chúng thế này.
Nhưng mà anh chàng vốn cũng chẳng có ý định làm sư phụ nên là lắc đầu cự tuyệt:
- Đứng lên đi, ta không có ý định thu đồ. Do đó thu cái ý định đó của ông lại thôi. Miễn là sau hôm nay ông có thể tìm ra khuyết điểm của bản thân để không ngừng cố gắng là tốt lắm rồi.
Vị chủ bếp kia cũng biết mình sẽ không thể nào có thể trở thành đồ đệ của người trẻ tuổi này sau những hành vi vừa rồi. Hắn chỉ làm vậy để về sau không tiếc nuối mà thôi.
Mục đích chính của hắn là:
- Thế vừa rồi ta đã thua,mong ngài nhận lấy cái danh bếp trưởng này. Mong ngài đưa cửa hàng lên 1 tầm cao mới
Đây mới là mục đích thực của ông. Dù sao thì ông cũng là bếp trưởng của nhà hàng này nên tất nhiên phải làm cho nhà hàng đi lên đến tầm cao mới. hơn thế nữa, khi mà Cầm có thể chịu làm việc ở đây thì ông cũng có thể làm ông được lợi rất nhiều. đúng là nhất cử lưỡng tiện.
Tất nhiên ông cũng không nghĩ đến việc này dễ dàng. Với tài năng của Cầm thì nếu lộ ra thì những nhà hàng 5 sao, những nhà hàng đỉnh cấp cũng sẽ tranh nhau mời. Nhưng mà bọn họ có lợi là phát hiện ra Cầm đâu tiên.Với thực lực của Cầm mà không có bất cứ tiếng tăm nào chứng tỏ anh chàng mới đến đây. Và bọn họ có lẽ là người đầu tiên phát hiện ra thực lực kinh khủng của Cầm. Không tận dụng thì sẽ vĩnh viễn không có cơ hội nữa. dù cho có bỏ số tiền lớn cũng phải mời được Cầm ở lại đây.
Cầm cũng làm đúng như những gì mà chủ bếp đã nghĩ. Anh chàng thằng thường từ chối:
- Xin lỗi, nhưng mà tôi cũng không có ý định làm việc ở đây.
Quả thật điều kiện làm việc ở đây không tồi nhưng mà Cầm không hiểu sao lại cảm thấy mình không thích hợp làm việc ở đây. tuy rằng hắn cần tiền thật đấy, không chỉ để lo ăn lo mặc mà còn để thực hiện ý nghĩ trong đầu mình nhưng mà hắn không nghĩ mình sẽ làm việc ở đây. Mặc dù hắc biết chắc chắn mình sẽ được trả lương cao nhưng mà vẫn không thích. Thật khó hiểu nhưng mà đó là Cảm giác của Cầm hiện giờ. Xem ra là do ân tượng ban đầu quá kém chăng?
Bếp trưởng cũng lường trước được rồi nên bình tĩnh nói:
- Ngài khoan đã từ chối mà nghe điều kiện mà tôi đưa ra đã. Đầu tiên, chúng tôi sẽ không hạn chế tự do của cậu, cậu muốn làm bao lâu cũng được và làm 1 ngày bao nhiêu thời gian cũng được. nói 1 cách tổng quan thì cậu thích đến thì đến thích đi thì đi. Thứ 2, đó là vấn đề tiền lương,chúng tôi sẽ không trả lương tháng mà sẽ trả theo giờ, 1 giờ làm việc của cậu sẽ được trả 5 vạn..không.. 10 vạn yên. Thậm chí nếu làm việc trong những dịp quan trọng hay lúc đông khách thì cậu có thể được trả đến 20 vạn yên 1 giờ.
Sa sỉ, cực kỳ sa sỉ. đó là ý nghĩ trong đầu các nhân viên đứng ở đây. bọn họ làm 1 giờ cũng kiếm chưa đến 1000 yên a.Đến cả bếp trưởng làm chủ cả nhà hàng thì 1 tháng cũng không đến 1 triệu yên. Trong khi đó bếp trưởng lại mở giá cao như vậy. nếu mà cậu ta đi làm việc như 1 người bình thường ngày tám tiếng thì chí ít cũng kiếm được đến 2 triệu 400 ngàn yên a. Đó cơ hồ là lương tháng của các đầu bếp trong các nhà hàng sang trọng đó.
Quá bạo tay đi.
Đồng thời bọn họ cũng hồi hộp chờ xem phản ứng của chủ quán. Dù cho anh ta không có ở đây nhưng việc trả tiền là của chủ quán thì làm sao lại không biết được cơ chứ. Đến lúc đó không biết chủ quán có tăng xông mà chết không nữa. tuy rằng do nhờ bếp trưởng mà quán có thể phát triển như ngày hôm nay nên là bình thường chủ quán đều thoản mãn mọi yêu cầu cảu bếp trưởng, nhưng mà đây không phải là vấn đề nhỏ a. 1 tháng đến cả triệu yên trả cho 1 người đó. Đó cơ hồ là toàn bộ tiền lãi trong 1 tháng của quán cũng không chừng. liệu chủ quán có đông ý hay không đây?
Bếp trưởng thân là làm việc lâu năn ở quán này nên cũng coi như là biết việc mình làm là hơi quá quyền hạn. đây có thể nói là quyết định ảnh hưởng đến cả quán sushi này. Nhưng mà ông không thể không mạo hiểm. cơ hội chỉ đến với mỗi con người 1 lần. nếu mà chúng ta không bắt lấy thì sẽ vĩnh viễn không có thêm bất cứ cơ hội nào nữa. Thanh niên thần bí nhưng có trù nghệ thần thánh này chính là cơ hội của lão cũng như là của cả quán ăn này. Nếu mà không nắm lấy thì chắc chắn sẽ phải hối hận cả đời.
Còn chuyện giá cả thì ông cực kỳ tự tin. Chỉ cần vị thiếu niên này đang cần 1 công việc và chưa bị nơi nào mời thì sẽ không thể nào có thể cưỡng lại được giá mà ông đưa ra. Đây cơ hồ là gần như cực hạn mà các nhà hàng lớn trong vùng có thể đưa ra rồi đó.
Và nhìn vẻ mặt lưỡng lự của Cầm, ông cảm thấy hi vọng lại càng lớn thêm 1 chút.
Cầm quả thật lưỡng lự thật. Giá cả này cũng đã rất cao rồi. Chỉ cần hắn chăm chỉ là mấy tháng có thể mua được nhà rồi đó. Nếu là bình thường có lẽ là Cầm đã đáp ứng rồi nhưng không hiểu sao trong lòng hắn lại như có tiếng nói, đừng đáp ứng. Thật là khó hiểu mà.
Nó khiến cho Cầm lưỡng lự không thôi. Đồng ý hay là không đây.Đúng là 1 câu hỏi khó mà.
Bếp trưởng thấy Cầm vẫn còn đấu tranh nội tâm thì nghĩ rằng giá cả còn chưa hợp ý Cầm lắm nên bồi thêm 1 câu:
- Ngài nếu mà còn có yêu cầu gì thì cứ nói. Ngoài ra nếu ngài có thể khiến quán lên được 1 tầm cao mới thì chúng tôi cũng không ngại tăng lương cho ngài đâu.
Lời nói triệt để đả động Cầm. nó khiến cho lý trí của cầm đã vươn lên đánh thắng được tình cảm.
Bếp trưởng cũng đã thấy vẻ động tâm trong mắt Cầm. Ông kích động không thôi.
Xem ra đại sự sắp thành rồi.
Nhưng mà đời thì không như mơ.