Người đăng: docam
Ánh sáng chợt lóe lên làm chói mắt. Cầm không khỏi phải nheo mắt lại.
Bỗng trong tai hắn truyền đến tiếng còi xe inh ỏi, tiếng người nói truyện râm ran.
Cầm sững người lại, vội mở mắt. Và anh chàng thấy mình đang đứng trên vỉa hè. Đúng cái chỗ mà hắn mua cái vòng định mệnh. Tay của anh chàng còn đang cầm cái vòng.
Bỗng lại có tiếng hét vang lên:
- CON ƠI.
Một tiếng kêu xé ruột vang lên, không biết từ lúc nào, ngài đường có 1 đứa bé tầm 5,6 tuổi đang ôm quả bóng ngơ ngác mà đứng giữa ngã tư. Một chiếc xe tải đang liều mạng phanh lại nhưng không ăn thua. Thế ngàn cân treo sợi tóc, một thân ảnh lao ra ôm chầm lấy đứa trẻ lao đập vào gốc cây bên lề đường mới dừng lại.
Đó tất nhiên vẫn là Cầm. Anh chàng không thể nào đứng nhìn đứa bé đáng thương đó chết được.
Nhưng lần này Cầm tất nhiên sẽ không đi chịu chết như là trong quá khứ.
Vừa mới lao vào thân cây, Cầm vội trở mình lao đi. Nhưng mà vẫn không kịp. Cái cây vẫn đổ ập xuống đè vào chân của anh chàng.
Cầm chỉ có thể cười khổ:
- Má nó, không trúng đầu thì cũng bị gẫy chân.Đúng là đen vãi mà.
…………..
Cầm lập tức được đưa vào bệnh viện, vẫn là cái giường bệnh quen thuộc. vị bác sĩ quen thuộc lắc đầu ngao ngán:
- Cậu không thể để ta nghỉ ngơi 1 chút a. tháng nào cũn nhìn thấy bản mặt cậu trên cái giường này là sao. Gần tết rồi cũng không cho người khác nghỉ ngơi thật là….
Cầm mỉm cười thật hạnh phúc. Nếu là bình thường có lẽ anh chàng sẽ cự nự lại vài câu nhưng mà sau khi xảy ra biết bao truyện thì Cầm cảm thấy mình nghe lại những lời này sao mà nó mĩ diệu đến thế.
Vị bác sĩ kia hơi sững sờ vì biểu hiện khác lạ của anh chàng nhưng mà lại đoán đó là do làm việc quá đà. Lão cũng không cãi nhau tay đôi với tiểu tử này nữa. Mà tiến hành khám cho anh chàng. LẦn này Cầm bị gãy chân khá nặng, xem ra cần hơn 1 tháng mới có thể điều trị hoàn thành.
Đúng lúc đó, cánh cửa phòng lại bật ra và những thân ảnh thân quen hiện ra trước mặt Cầm.
3 người chị, cha, mẹ cùng 2 người bạn của các bà chị. Những hình ảnh hiện ra rõ mồn một trong đầu Cầm. Nước mắt không biết từ lú nào đã chan chứa đầy mặt Cầm. Cầm vùng dậy muốn chạy đến ôm bọn họ 1 cái thật sâu. Nhưng mà cơn đau nơi chân cản bước anh chàng. Với thân thể cũ này thì gãy chân thôi cũng là 1 vấn đề rất lớn a. Cơn đau chợt ập đến khiến Cầm không khỏi nhíu mày.
Người thân của anh chàng thấy vậy vội chạy đến đỡ Cầm.
Lúc này cảm xúc của anh chàng không còn kìm lại được nữa., Hắn ôm tất cả mọi người mà khóc như 1 đứa trẻ.
Cha mẹ cùng 3 người chị sững sờ với cảnh này. Trong trí nhớ của bọn họ. Cầm là 1 người cực kỳ kiên cường mới có thể chịu đựng sự xui xẻo trong cả mười mấy năm trời, bọn họ chưa bao giờ thấy anh chàng khóc như thế này. Chẳng nhẽ lần này đứa con đứa em của bọn họ phải chịu cú sock gì đó lớn lắm ư?
Bọn họ vội ôm lấy anh chàng. Muốn dùng tình cảm của mình để mà xoa dịu nỗi đau của Cầm.
Sau bao lâu, Cầm mới lại có thể cảm nhận được sự ấm áp này. Sự ấm áp của tình thân mà không ai có thể cho chàng.
Cầm muốn mãi chìm đắm trong cái cảm giác này thôi.
VÀ anh chàng ngủ thiếp đi từ lúc nào như 1 đứa trẻ vừa quấy khóc đã có thể ngủ được luôn. 1 giấc ngủ thật yên bình.
……………..
Sau hôm đó, Cầm xin bác sĩ cho về nhà. Chân của hắn chỉ cần kiểm tra định kì thôi nên vẫn được chấp thuận.
Cũng chính vì Cầm bị như thế này nên năm nay gia đình hắn cũng không về quê nữa mà ở lại ăn tất niên tại thành phố luôn.
Lần này còn có cả 2 bà bạn của 3 bà chị nữa.
Và cũng vì bị thương nên có thể nói Cầm được chăm sóc 1 cách cực kỳ đặc biệt. Đích thân 5 bà chị này thay phiên chăm xóc anh chàng.
Nhất là vào mùng 1 và mùng 2 khi mà cha mẹ vẫn phải về quê chúc tết. MẤy bà trở thành đầu bếp chính thì càng thôi rồi lượm ơi. 1 nồi cháo hơi đen đen và bốc 1 mùi hơi ngai ngái hiện ra trước mặt Cầm
Nhưng mà Cầm vẫn không chút do dự mà ăn hết cả nồi. Với anh chàng lúc này, nồi cháo này chẳng khác gì mĩ vị nhất thế gian cả.
Ăn xong, anh chàng quyết định đi xuống bếp thân thủ nấu 1 bữa cực ngon đãi 5 người.
Dù 5 bà chị đã phản đối quyết liệt nhưng mà vẫn không cản được anh chàng nên đành đi theo trông chừng.
Hình ảnh sáu người cùng nhau nấu nướng, nói cười vui vẻ khiến Cầm cảm thấy thật ấm áp.
Được trở về thật là tốt mà
Giá như mà mình có thể mãi thế này có phải là tốt không.
………..
Mấy tháng sau. Cầm đã trở về với Hà Nội được mấy tháng rồi.
Mấy tháng, được sống quây quần cùng người thân và bạn bè khiến Cầm cảm thấy thật vui vẻ và hạnh phúc.
Quả thật là về nhà đúng là tuyệt nhất.
Cầm ước mình có thể mãi mãi như thế này thì tốt.
Nhưng mà hắn vẫn còn những mối bận tâm, những người mà hắn cần quan tâm chăm sóc.
Cầm không thể mãi thế này được.
- Cầm, chú mày làm sao thế.
Bà chị cả thấy Cầm đứng ngoài ban công trầm ngâm không nói thì hiếu kỳ hỏi.
Cầm quay sang mỉm cười nhìn mọi ngườu bằng ánh mắt trìu mến:
- Thời gian qua, em đã rất vui. Cảm ơn mọi người.
- Chú nói gì lạ thế, cứ như thể chú mày sắp đi đây vậy. Đây là nhà chú mà.
- Đúng, em nhất định sẽ về nhà. Nhưng đó sẽ là căn nhà chân chính chứ không phải là mộng ảo. Hơn nữa thế giới ngoài kia còn có rất nhiều người đang chờ em. Do đó dù không muốn nhưng mà mộng cảnh này có lẽ cũng nên kết thúc ở đây đi.
7 người trong nhà sững sờ nghe cầm nói. Cuối cùng người bố đứng lên mỉm cười nói:
- Thế mới là con trai ta chứ. Tốt lắm, đi đi, hãy đi con đường mà con chọn. Chúng ta sẽ mãi ở trong tim con, mãi mãi ủng hộ con.
Rồi cả gia đình ôm nhau 1 cái thật sâu. Cầm nhắm mặt lại.Dù không nhìn anh chàng cũng cảm thấy được khí tức của từng người dần dần hòa nhịp vào cơ thể anh.
Cầm khẽ lẩm bẩm:
- Mọi người yên tâm, nhất định ta sẽ trở về.
Cầm mở mắt, và anh chàng lại thấy mình đứng trong khu rừng, khuân mặt hướng về phía cái cây. Đứng 2 bên anh chàng là Athena cùng Ryuu, nét mặt cả 2 người đều tràn đầy hạnh phúc và vui vẻ. xem ra các cô nàng cũng đươc ở bên người mình mong muốn rồi.
Cầm cũng không có ý định đánh thức 2 cô nàng. Không chỉ vì hắn không biết làm thế có gây hại gì không mà là hắn muốn nhân cơ hội này để 2 cô nàng có thể chêm đầy lỗ hổng trong tim mình Như hăn.
Nhưng cũng không có nghĩa là Cầm để kẻ chủ mưu được tung tẩy. Anh chàng gọi vói lên:
- Xuất hiện đi. Ta biết ngươi ở gần đây rồi. Ngươi dụ chúng ta vào đây có ý gì. Đừng bảo dụ chúng tao vào đây để thử nghiệm mộng cảnh này đấy.
Nhưng mà không có bất cứ âm thanh nào đáp lại Cầm
Thấy thế anh chàng hừ lạnh 1 cái. Còn muốn trốn à. Nơi đây hẳn là chỗ sâu nhất trong mệ vụ sâm lâm này đi và đây cũng là nơi ngươi trú ẩn đi. Nếu ta tàn phá hết chỗ này thì sao nhỉ. SẼ vui lắm đây.
Nói rồi Cầm rút thanh kiếm mang phòng thủ bên người và nói:
- Ta đếm đến 3. Nếu ngươi không ra mặt thì ta sẽ phá hủy đó.
-3!!!!!!!1
-2!
-1!.
- Lỳ này.
Nói rồi Cầm vung kiếm định chém.
- Chậm đã.
Bỗng có tiếng nói vang lên ngăn cản hành động của Cầm.