Như Tử Hôi (3)


Nói chuyện một lúc, trong rừng phút chốc bỗng yên lặng, chỉ nghe Vân Thù run
rẩy nói:

-Còn được cô nương xem trọng, bất quá là si tâm vọng tưởng của Vân mỗ, tuyệt không dám tin là thật, chỉ mong cô nương hiểu rõ tấm lòng của ta, Vân Thù cho dù bị chém thành trăm mảnh cũng cam tâm. Ồ, tiếc là Lương Tiêu đó kết giao với người Mông Cổ, cái đó gọi là Hồ Hán không thể cùng tồn tại. Cô nương đã mang họ của người Hán, tất là người Hán, không thể để hắn hoa ngôn xảo ngữ mê hoặc. Nể mặt cô nương, lần tới gặp lại, ta nhất định không gây khó dễ cho hắn .

Hắn càng nói càng nhanh, hiển nhiên trong lòng vui sướng. Lại nghe Liễu Oanh
Oanh nói:

- Xin cám ơn tấm tình công tử. À, nội lực của hắn tại sao lại thành như là
không có?”

Vân Thù than khẽ một tiếng, nói:

- Nội lực của hắn là do ta phế bỏ. Chỉ mong hắn không có võ công, bỏ ác theo
thiện, làm một người bình thường.”

Trong chớp mắt, Lương Tiêu thấy trái tim dường như một viên đá rơi xuống vực
sâu muôn trượng, trước mắt tối sầm, hôn mê ngất xỉu.

Lúc đầu, Vân Thù trong lòng hận Lương Tiêu trên Trường Giang nỗ lực bảo vệ Bá
Nhan, cản trở đại sự của bản thân hắn; Hai là Lương Tiêu thông hiểu “Tam Tài
Quy Nguyên Chưởng”, phạm vào đại kị sư môn của hắn. Hắn một thân nội công đã
đến mức huyền diệu, mạnh mẽ hơn Lương Tiêu bội phần, lợi dụng trong lúc đối
chưởng, thi triển “Lưỡng Nghi Hồn Thiên Công”, song chưởng tả tiến hữu xuất,
hữu tiến tả xuất, cũng như một cái cối xay to lớn, giữa lúc không hay không
biết, mang công lực toàn thân Lương Tiêu loại trừ từng chút một. Liễu Oanh
Oanh lúc ấy chỉ thấy Lương Tiêu sắc mặt cực nhọc, còn tưởng hai người thi đấu
nội công, đâu ngờ được Vân Thù từ đầu đến cuối thừa dịp phế bỏ nội lực của
Lương Tiêu. May mà bốn mặt xung quanh lửa cháy, Vân Thù mới dám mạnh tay, chỉ
là phần lớn là do, Lương Tiêu từ nhỏ nội lực khổ luyện hơn một nửa bị mất đi,
đã trăm phần còn lại không được một phần.

Liễu Oanh Oanh trầm ngâm nói

- Như thế cũng tốt, vẫn là ngươi suy nghĩ chu đáo… ”

Giọng nói lạc đi, bỗng nghe Vân Thù cười nói:

- Nàng đang bị thương, đừng có động.

Chỉ nghe Liễu Oanh Oanh a lên một tiếng, cười chua xót nói: “

-Ngươi đừng động vào gặp ta!”

Vân Thù giọng hoảng hốt nói:

-Đúng là, ta đã thất lễ.”

Liễu Oanh Oanh hơi thở hổn hển:

- Công… công tử đừng tức giận, đợi ta với Lương Tiêu nói rõ ràng mọi chuyện ,
sao, vừa rồi.. vừa rồi cứ xem là ta không phải với công tử.”

Vân Thù than thở nói:” Cô nương có tình có nghĩa, khiến người ta rất ngưỡng
mộ, nếu như ta đối với cô nương vô lễ, thì ta…

Liễu Oanh Oanh ngắt lời:

-Đừng có thề thốt, ta tin ngươi là được…”

A Tuyết nín thở lắng nghe, bỗng thấy thân hình Lương Tiêu càng lúc càng lạnh,
quay đầu nhìn lại, chỉ thấy hắn hai mắt khép lại, sắc mặt như xác chết trắng
bệch, lại xem hơi thở, lại thấy có vẻ gần như không thấy đâu, không thể bỗng
nhiên kinh ngạc, nghẹn ngào khẽ kêu lên. A Băng, A Lăng nghe được tiếng kêu,
lại thấy được sắc mặt giống như người chết, trong nhất thời, lại nghe Vân Thù
giọng lạnh lùng nói:

-Ai?

Hai người đều hi vọng chạy trốn, chỉ nghe Vân Thù cười lạnh nói:

- Chạy một bước, để lại một chân, chạy hai bước, lưu lại cái đầu!”

Hai người bị hắn dọa dẫm, chân tay run rẩy, lại không dám di chuyển, đồng thời
quay đầu, độc ác trừng mắt nhìn A Tuyết rồi mới bước đi. A Tuyết cũng cảm thấy
sợ hãi, đi theo họ, trong lòng chỉ lo về sinh tử của Lương Tiêu, nước mắt rơi
lã chã, chỉ thấy hắn thân thể vẫn còn bất động, nằm co ro lại môt đống trong
bãi cỏ, trong lòng bất giác thấy buồn rầu.

Vân Thù nhìn thấy lại là ba cô gái xinh đẹp hiện thân, nhất thời vô cùng kinh
ngạc, lại nghĩ vừa rồi những lời bí mật đó bị bọn họ nghe được, xấu hổ lúng
túng không biết phải làm sao, lẩm bẩm nói:

- Các ngươi là ai?

A Lăng chớp mắt, hi hi cười nói:

- Chúng ta là những người ở núi này, đến núi này chơi đùa, vô tâm nghe được
hai vị nói chuyện, chỉ sợ làm phiền đến cao hứng của công tử, không dám lộ
mặt.

Vân Thù mặt đỏ bừng, tuy có nghi ngờ, nhưng thấy so kè với nữ tử là không tốt,
đành phải bỏ qua, xua tay nói:

- Đi đi, chạy đi càng xa càng tốt.”

Lời nói vừa dứt, lại nghe Liễu Oanh Oanh đột nhiên nói:

-Ba người này có vẻ lén lút vụng trộm, nói dối liên tục. Vân Thù, công tử mang bọn họ tất cả giết hết đi.

Vân Thù ngơ ngác, cau mày nói:

-Liễu cô nương, họ có gì không tốt chứ.

Liễu Oanh Oanh hai mắt đỏ lên, run rẩy nói:

-Tốt a, ngươi hôm nay đã không nghe ta, sau này… sau này còn không biết sẽ khinh mạn ta thế nào nữa….

Vân Thù thấy nàng thần sắc đau khổ, chỉ cảm thấy trong ngực nóng lên, buột
miệng la lên:

-Nàng đừng khóc, ta sẽ bắt họ lại, giao cho nàng xử lí là xong chứ gì.”

Rồi hắn phẩy tay áo, lại chạy về phía ba cô gái.

A Băng, A Lăng hận Liễu Oanh Oanh tới tận xương tủy, chỉ là mọi việc đến quá
nhanh, không thể trốn tránh, đành phải từng người lấy ra vũ khí, A Băng sử
dụng một thanh nhuyễn kiếm, A Lăng cầm một cây thủy tinh như ý. A Tuyết có
chút chần chừ, từ trong bọc áo lấy ra một đoạn kim liên dài, cánh sen đều mở
bung ra, vô cùng sắc nhọn

A Băng võ công cao nhất, thầm nghĩ tiên hạ thủ vi cường, không cần Vân Thù gấp
đến, kiếm quang bỗng nhiên, hướng về hắn đâm tới. Liễu Oanh Oanh kêu lên một
tiếng, nói:

- Đuôi hồ ly lộ ra nhanh quá, vậy mà nhận là sơn nhân ở đây sao?

Vân Thù nhíu mày không nói, duỗi tay ra điểm tới thanh nhuyễn kiếm đang đâm
tới ngực, chính giữa lưng nhuyễn kiếm, coong một tiếng, thanh kiếm bỗng chốc
cong lại, chuyển hướng đâm ngược lại A Băng. A Băng nhanh mắt, thân hình ngửa
ra, nhuyễn kiếm vượt qua trước mặt, cô ta ngạc nhiến đến nỗi toàn thân phát
run.

Vân Thù chỉ một ngón tay đã tạo được khí thế bức nhân, A Lăng trong lòng hoảng
loạn, nhìn trái trông phải, tìm cách chạy trốn. A Tuyết thấy A Băng thế nguy,
không suy nghĩ nhiều, huy động kim liên, vừa vặn đánh từ trên xuống. Vân Thù
cười nhạt một tiếng, vung tay tóm lấy giữa đài liên, A Tuyết chỉ thấy hổ khẩu
đau đớn, kim liên như muốn bay vọt ra ngoài. Vân Thù một chưởng đánh không làm
kim liên bay đi, ồ lên một tiếng, mục quang chuyển động, thò trảo hướng A
Tuyết đánh tới.

Một trảo đó nhanh như thiểm điện, A Tuyết né tránh không kịp, trong lúc kinh
hoàng, bỗng nghe vù một tiếng, sợi dây dài mảnh bằng gấm sặc sỡ từ phía trên
đại thụ bắn tới, thẳng như cây thương, quấn qua eo lưng của cô, nhẹ nhàng mang
cô theo, A Tuyết thân hình không vững, bị kéo về phía sau. Vân Thù một trảo
đánh vào chỗ trống, trong lòng thầm sợ hãi, mắt nhìn đại thụ, cao giọng nói:”

-Là cao nhân phương nào? Sao không ra mặt!”

Trên cây đó truyền lại một tiếng cười nhẹ, trong vắt vui vẻ. Giữa khi cười,
sợi gấm đó thả A Tuyết ra, tựa như mãng xà thè lưỡi , nhằm vào mặt Vân Thù tấn
công. Vân Thù thấy sợi dây đó khí thế mạnh mẽ, không dám lơ là, nghiêng đầu,
co tay thành trảo, không ai biết sợi gấm đó bỗng bất ngờ chếch ra, quấn lấy eo
lưng A Băng , lại mang A Băng nhứ gió cuốn đến Vân Thù quay nhanh. A Băng thừa
cơ xuất kiếm, một kiếm nhanh lại thêm một kiếm nhanh, tinh quang bắn ra, lấp
lánh như sao. Vân Thù đứng im bất động, song mục không rời đại thụ, mười ngón
tay tiến lùi tùy ý, chỉ nghe được âm thanh chỉ kiếm va vào nhau liên miên bất
tuyệt bên tai, A Băng kiếm chiêu như cuồng phong bạo vũ toàn bộ bị hắn từng
chiêu hóa giải. Người trên cây không nhịn được ồ lên một tiếng reo:”Bản lĩnh
khá lắm!” âm thanh vừa tới, Liễu Oanh Oanh sắc mặt đột nhiên thay đổi, mặt cắt
không còn một giọt máu.

Vân Thù cười nhạt nói:

-Túc hạ giấu đầu hở đuôi, bản lĩnh chắc cũng chẳng ra gì đâu nhỉ?”

Người kia cười khanh khách nói:

-Được lắm, cứ thử xem.

Tiếng nói còn chưa dứt, sợi gấm đã kéo một vòng, thả A Băng ra rồi lại cuốn A
Lăng lên, huy động như ý muốn điểm thẳng tới ngực Vân Thù. Vân Thù nhướng lông
mày rồi múa tay lên, cây thủy tinh như ý bốp một tiếng đã vỡ vụn. A Lăng khí
huyết như sôi lên, văng ra xa hơn một trượng. Sợi dây gấm phóng vù ra, nhẹ
nhàng đỡ lấy cô ta rồi lại quét một vòng nhấc A Tuyết lên múa may kim liên đâm
tới. Nhất thời chỉ thấy ba thiếu nữ như những con rối bằng gỗ theo sợi gấm đó
mà hành động. Vân Thù nói là đấu với ba người mà thật ra chẳng khác gì một
chọi bốn, nữ tử ở trên cây kia chỉ huy quyết định lại càng lợi hại hơn. Đánh
được mấy hiệp, Vân Thù trong lòng nóng nảy, bỗng hú dài rồi tung người đánh ra
sáu chưởng sáu cước.

Hắn ta bấy giờ lại biến thủ thành công, uy thế kinh người. A Tuyết nhìn thấy
trong lòng hoảng sợ, xuất chiêu hơi chậm. Ba cô tiến tiến lùi lùi, căn bản là
một loại trận thế xảo diệu, một người làm loạn trận cước, trận pháp đột nhiên
sinh ra sơ hở. Vân Thù nhìn ra sơ hở, một chưởng đánh vào, nhằm vào giữa lưng
A Tuyết, tuy nghĩ nàng là nữ lưu, xuất thủ chậm lại, nhưng nội lục của hắn
thực sự quá mạnh, A Tuyết không tự chủ được, bay ra ngoài một trượng, miệng
thổ ra máu tươi, không bò dậy được nữa.

Vân Thù một chiêu thành công, chỉ chưởng cùng bay tới, A Lăng, A Băng không
phân trước sau, bị hắn điểm ngã. Vân Thù thấy sợi dây kim tuyến đó sắp sửa
quay lại, như cơn gió mạnh lên, cầm đầu dây nắm lại, dữ dội hét lên một tiếng:

-Xuống mau cho ta!”

Âm thanh giống như xé lụa, sợi gấm đứt thành hai đoạn. Người trên cây ẩn mình
không được, bồng bềnh hạ xuống, lại là một thanh y nữ tử, đầu tóc rối bời tỏa
ra, mặt như sáp ong, hai mắt tuy nhiên trời sinh cực đẹp, thoạt nhìn đáng yêu
lộng lẫy, nhìn quanh mọi người một lượt, dừng lại trên người Liễu Oanh Oanh,
rúc rích cười nhạo, tiếng cười thấm vào xương tủy, khuấy đảo tâm trạng người
nghe.

Liễu Oanh Oanh khuôn mặt càng nhợt nhạt, bỗng nhiên nghiến răng, âm thanh chua
chát nói:”Là ngươi!” Thanh y nữ tử quan sát cô ta một lúc, cười khoái trá nói:

- Đã lâu không gặp, Oanh Oanh ngoan đã lớn thành xinh đẹp thế này ư! ừm,
ngươi thấy sư thúc, sao không chào hỏi?”

Vân Thù căn bản thấy tình thế thay đổi, nghe được chuyện này, không khỏi ngớ
ra. Lại nghe Liễu Oanh Oanh lạnh lùng nói:

-Bắt đầu kể từ đêm hôm đó, ngươi đã không còn là sư thúc của ta, mà là kẻ thù không đội trời chung của ta.”

Thanh y nữ tử khoái trá cười nói:

-Thế sư phụ của ngươi, vẫn chưa chết sao?”

Liễu Oanh Oanh vành mắt đỏ lên, run rẩy nói:

-Như ngươi mong muốn, bà… bà đã rời xa trần thế.”

Thanh y nữ tử trầm ngâm một chút, khoái trá cười nói:

-Chết là tốt, tốt chết, tự bà ta ngu ngốc tự cho mình là người tốt, nếu như không chết, đúng là ông trời không có mắt.

Liễu Oanh Oanh cứ tưởng bà ta hỏi han đến sư phụ đã chết, sẽ có phần đau buồn
xấu hổ, ai ngờ bà ta không những không nghĩ đến tình xưa, trái lại còn hạnh
phúc vui mừng trước tai họa của người khác, nàng thấy trong ngực nhói lên, máu
dâng lên cổ họng, mặt đỏ lên, căm tức lên tiếng:

-Vân Thù, ngươi… ngươi thay ta đem bà ta giết đi!”

Vân Thù ngơ ngác, Liễu Oanh Oanh trong mắt tràn ngập nước mắt, buồn rầu nói:

- Ngươi giúp hay là không giúp ta?”

Vân Thù đổi sắc mặt, nhìn rõ Hàn Ngưng Tử, một tay nắm lấy cán kiếm.

Thanh y nữ tử nhìn hắn ta, đột nhiên khoái trá cười to nói:

- Tiểu tử ngốc, ngươi xứng đáng để cô ta thật sự yêu thương ngươi sao? Chà,
xứng đáng là sư điệt tốt của Hàn Ngưng Tử ta, từ nhỏ đã biết chuyện lừa gạt
nam nhân.

Vân Thù nghe được khó hiểu, hơi cảm thấy do dự, lại nghe Liễu Oanh Oanh cao
giọng cười nói:

- Vân Thù, nhanh động thủ.” Vân Thù ngầm xấu hổ:”Ta nghĩ gì vậy, Liễu cô
nương và ta sao có thể để người ta chọc ngoáy?” bỗng rút trường kiếm, Hàn
Ngưng Tử cười khoái trá, sợi gấm trong tay rung lên xuất ra, Vân Thù chính là
muốn nâng kiếm chống lại, ai ngờ sợi gấm bỗng chốc lách qua bụi cây, lôi ra
một người, người này hai mắt nhắm nghiền, sắc mặt nhợt nhạt, hoàn toàn không
biết sống chết.

Liễu Oanh Oanh nhìn thấy người đó, hoa dung thất sắc, nghẹn ngào sợ hãi hô
lên:

-Vân Thù, khoan đã.”

Vân Thù đã nhìn thấy người đó đúng là Lương Tiêu, nhất thời do dự không tiến
lên. Hàn Ngưng Tử mang Lương Tiêu xách trên tay, hihi cười nói:

- Oanh Oanh ngoan, ngươi lôi kéo lừa bịp, lừa gạt được Vân Thù trẻ con này đã
là vượt quá khả năng, nhưng làm thế nào mà lừa gạt được ta?

Liễu Oanh Oanh vốn muốn phản đối vài câu, lại thấy Lương Tiêu sắc mặt nhợt
nhạt, chưa đến ngực đã bị ngăn lại, nói không ra tiếng. Hàn Ngưng Tử thấy nàng
ta như thế, lại nhìn về phía Vân Thù cười nói:

-Ngốc tiểu tử, trông thấy gì chưa?”

Vân Thù sắc mặt nhợt nhạt, nhìn về phía Liễu Oanh Oanh, chỉ thấy nàng ta ngây
ngốc nhìn Lương Tiêu, không có chút nào quan tâm đến mình, chớp mắt, leng keng
một tiếng, hắn đánh rơi trường kiếm, không còn một chút ý chí chiến đấu nào.


Côn Luân - Chương #90