Như Tử Hôi


A Tuyết chạm vào vết thương, trong mắt rưng rưng lệ, run run lắc đầu. Lương
Tiêu đã rõ ràng, thầm nguyền rủa nói:

- Nha đầu vô dụng, rõ ràng đánh thắng được ả, sao lại cúi đầu chịu thua. Đổi
lại là ta thì đã đánh lại mấy chưởng cho ả nát nhừ ra rồi.

Lại thấy A Lăng ra vẻ tươi cười nói:

- Tốt thôi, tốt thôi. Nhưng tỉ tỉ ta trong lòng không vui, nếu không tìm
người nào đánh tiếp vài chưởng, không thể tan hết bực bội. Ài, muội không muốn
so chưởng pháp, vậy cho tỉ chút lợi ích để trong lòng ta vui vẻ.

A Tuyết gạt nước mắt nói :

- "Tỉ tỉ muốn lợi ích gì, miễn là việc muội có thể làm, muội sẽ hoàn toàn đáp
ứng tỉ.

A Lăng vui sướng hân hoan, chỉ vào Lương Tiêu cười nói:

-Những thứ khác ta không thiếu, ngươi đem hắn chia cho ta một nửa là được rồi.

Khuôn mặt xinh đẹp của A Tuyết chuyển thành trắng nhợt, vội xua tay nói:

- Không được không được. Hắn là một người sống, nếu phân thành hai nửa, chẳng
phải sẽ chết sao.

A Lăng cười nhạo nói:

- Nha đầu ngốc, ta muốn lấy người chết để làm gì chứ? Ài, nói rõ ràng một
chút, Ta muốn ngươi đem công lao bắt được hắn, chia cho ta một nửa, bây giờ
phải nói với chủ nhân rằng: là chúng ta hai người cùng bắt hắn.

Chỉ vì A Tuyết không giỏi mồm mép, nàng ta không thể giấu giếm được, cuối cùng
sẽ lại nói ra. A Tuyết hiểu rõ ràng vấn đề này, ngạc nhiên nói:

- Cái này.. cái này không phải là lừa dối chủ nhân?

A Lăng khuôn mặt lập tức trầm xuống, lạnh lùng nói:

- Vấn đề này trời biết đất biết, ngươi biết ta biết, ngươi không nói với chủ
nhân, bà ta làm sao biết được?

A Tuyết thấy cô ta trong mắt lấp lánh hàn quang áp bức, trong lòng hoảng loạn,
buộc phải nói:

- Muội nghe theo tỉ tỉ là xong.

A Lăng vô cùng mừng rỡ, đi đến nắm lấy tay nàng ta, thân mật nói:

- A Tuyết, ngươi đúng thật là hảo muội tử của ta!

Chuyển mắt sang ngó Lương Tiêu, ánh mắt lạnh lẽo, lạnh lùng nói,

- Ta đã quên mất, ngươi đã nghe hết, phải cắt lưỡi của ngươi, để ngươi từ nay
trở về sau không thể nói được nữa.

Cổ tay nhấc lên, rút ra một thanh chủy thủ, vội hướng về phía Lương Tiêu. A
Tuyết vô cùng sửng sốt, kéo cô ta lại nói:

-Tỉ tỉ, đừng….

A Lăng nhìn lướt qua nàng ta, cười hi hi nói:

- Sao nào, có thể nào ngươi thấy hắn ta thiên sinh anh tuấn?

A Tuyết mặt đỏ bừng, trong lúc lo lắng thì ý tưởng chợt thoáng qua trong đầu,
buột miệng:

-Hắn .. hắn là kẻ câm, không thể nói gì!

A Lăng một phen ngạc nhiên, sau đó nghĩ lại mình đến đây cũng được một khoảng
thời gian khá dài, cũng không nghe thấy Lương Tiêu nói một câu nào, sợ là
đương nhiên là bị câm.

A Tuyết thấy A Lăng sắc mặt có vẻ nghi hoặc không chắc chắn, bất giác trái tim
nhảy nhót điên cuồng, gần như muốn phá vỡ lồng ngực. Tự bản thân sốt ruột, đột
nhiên nghe A Lăng cười nhẹ một tiếng, nói ra:

- Tại sao Liễu Oanh Oanh đó lại có mắt như mù, không ngờ lại đi yêu thích một
kẻ câm.

Trên mặt lộ ra vẻ khinh bỉ, cất trủy thủ vào. A Tuyết thở phào một hơi, nhìn
sang Lương Tiêu, nhưng khi nàng ta bốn mắt nhìn nhau, trên mặt lại nóng bừng,
giống như được che bởi một tấm vải đỏ thẫm.

A Lăng đạt được sở nguyện, tâm tình rất vui, cười díp mắt ngồi xuống, đôi mắt
đẹp rực rỡ những đốm sáng, nhìn khắp trên người của Lương Tiêu đánh giá một
lượt, đột nhiên cau mày nhăn nhó, lạnh lùng khịt mũi nói:

- A Băng con đĩ lẳng lơ đó đi nơi đâu trộm cắp đàn ông, tại sao đến giờ vẫn
chưa trở lại?

A Tuyết hoảng sợ, vội nói:

- Lăng tỉ tỉ, sao tỉ lại lăng mạ Băng tỉ tỉ?

A Lăng trừng mắt nhìn nàng, gắt lên nói:

- Ngươi thì biết cái gì? Tử nha đầu ngốc nghếch!

A Tuyết bị cô ta vừa quát vừa mắng, nhất thời không biết nói năng gì, chỉ cúi
đầu mân mê góc áo. A Lăng đợi thêm một lúc, bực bội tăng lên, đứng dậy đi đi
lại lại từng bước một, lớn tiếng thóa mạ A Băng, ngôn ngữ ác độc, cứ như là
với cô ta có oán cừu sâu đậm. Qua một lúc không lâu sau đó, đột nhiên từ xa
trên bầu trời có một chấm đen nhỏ, đang bay tới gần đây, hóa ra là một con
chim bồ câu đưa thư. A Lăng thần sắc biến chuyển, cao giọng huýt sáo, con chim
bồ câu đưa thư đó vỗ đôi cánh ướt đẫm hạ xuống lòng bàn tay của cô ta, A Lăng
cởi ống tre buộc ở trên chân của chim bồ câu, lấy ra một mẩu giấy nhỏ, đảo mắt
nhìn quanh, lạnh lùng nói:

- Là thư của con đĩ lẳng lơ đấy.

Quay mặt đối diện A Tuyết nói:

- A Băng nói tình hình có chút thay đổi, chúng ta sẽ đến Ngũ Long Lĩnh. Hừm,
chỉ biết sai người ta luôn miệng, bản thân con đĩ lẳng lơ đấy có gì ghê gớm
chứ?

Lại lầu bầu một lúc, hướng đến chỗ buộc ngựa ở phía trước.

A Tuyết kéo Lương Tiêu lên, giúp hắn lên ngựa. Ba người cưỡi ngựa chạy một
đoạn, đột nhiên lại gặp một toán người đi ngược lại, đi đầu là một hoa phục
công tử, cưỡi một con lừa nhỏ, ánh mắt hiện lên vẻ khinh bạc, nhìn thấy A
Lăng, A Tuyết, ánh mắt sáng lên một chút.

A Lăng đôi mắt xinh đẹp xoay chuyển, khúc khích cười duyên dáng, đột nhiên cao
giọng hát lên:

“Xuân nhật du, hanh hoa xuy mãn.

Mạch thượng thùy gia thiểu niên túc phong lưu?

Thiếp nghĩ tương thân giá dữ nhất sanh hưu.

Túng bị vô tình khí, bất năng tu”*

Dịch nghĩa(AkiraShiina):

Ngày xuân ngao du, hoa mơ nở đầy

Chàng thiếu niên Phong Lưu nhà ai đang bước trên đường?

Thiếp ước sao thân này một đời trao chàng

Cả thẹn thùng cũng vô tình quên mất.

Tạm Dịch thơ:

Ngày xuân dạo chơi, hoa mơ nở đầy

Chàng thiếu niên Phong Lưu nhà ai đi qua?

Thiếp ước ao thân này suốt kiếp bên chàng

Cả thẹn thùng cũng vô tình quên mất.

Giọng hát của cô ta ngọt ngào, vừa hát vừa liếc mắt đưa tình với vị công tử
đó. Cô ta hồ mị trời sinh, chỉ chớp mắt nhìn như là có tình ý, khiến cho hoa
phục công tử đó xương cốt mềm nhũn, lại nghe phải bài hát có giai điệu dâm mị
đó, người cứ nhẹ bỗng đi.

Hai đội nhân mã đối diện gặp nhau, A Lăng khóe miệng nở một nụ cười mềm mại.
Không quen thói vênh vang như trước đây, vừa nghe tiếng chân, vị công tử con
nhà giầu cưỡi lừa vượt lên trước, mỉm cười hi hi trước A Lăng ôm quyền nói:

- Nghe cô nương hát một khúc, giống như tiên nhạc, xin thình giáo phương danh
của cô nương

A Lăng cười nói:

- Ngươi chỉ hỏi ta thôi ư?

Công tử đó nhìn A Tuyết, thần sắc thay đổi, ha ha cười nói:

-Đương nhiên là thỉnh giáo nhị vị cô nương.

A Tuyết bị hắn nhãn cầu quỷ quyệt nhìn qua, lập tức khuôn mặt đỏ hồng lên,
quay đầu tránh.

A Lăng cười nói:

-Muội tử của ta xấu hổ, công tử chàng qua đây, ta sẽ bí mật bảo cho chàng tên của ta.

Hoa phục công tử đó tràn ngập thiện ý, vội vã xuống lừa, A Lăng cũng xuống
ngựa, miệng anh đào tiến lại gần sát bên tai hắn, hoa phục công tử ngửi thấy
hương thơm thoang thoảng, tâm thần rung động, quên mất bản thân mình, đưa tay
ra nắm lấy tay của A Lăng kéo lại. A Lăng cũng không né tránh, vẻ mặt tươi
cười không đổi, giống như là thèm muốn, đột nhiên tay phải nặng nề nâng lên,
hai ngón tay âm thầm xỉa vào mắt của hoa phục công tử, hoa phục công tử đó đột
nhiên gặp phải đòn tấn công rất mạnh, mở miệng hô lên, lập tức bị A Lăng bịt
miệng lại, hắn muốn khóc cũng không được, ngạt thở rên lên một tiếng, lập tức
hôn mê bất tỉnh

Lương Tiêu đột nhiên chứng kiến thảm sự này, ngạc nhiên tới trợn mắt há miệng.
A Tuyết cũng sắc mặt trắng bệch, môi son run run. A Lăng tựa như lại vừa làm
một việc rất bình thường, khúc khích cười duyên dáng, lấy tay lau ngón tay
dính máu, nắm hai tai của công tử đó gọi tỉnh lại. Công tử đó nằm dưới đất,
trên mặt đầy máu, thảm thiết rên rỉ không ngừng. A Lăng hả hê cười nói:

-Ngươi hỏi ta tên gọi là gì? Bổn cô nương nói cho ngươi biết, ta họ Liễu, tên gọi Liễu Oanh Oanh, Liễu trong dương liễu, Oanh trong hoàng oanh.

Lương Tiêu trong đầu chấn động, đột nhiên đã hiểu.

Công tử đó kêu thảm nói:

-Tiện nhân, ta…ta sẽ báo quan… sẽ xé xác ngươi ra hàng vạn mảnh..

A Lăng cười nói:

-Tốt thôi, cầu gì hỏng đấy. – quay sang A Tuyết vẫy tay nói. - Đi thôi!

A Tuyết nhìn lại người một mắt trên đất, sắc mặt có vẻ không chịu được, buồn
buồn thở ra một tiếng, quay đầu thúc ngựa, đi theo phía sau A Lăng.

Hai người lại lên đường đi tiếp, đến trước một ngọn núi khá cao, thế núi phân
làm năm phần, uốn cong như long xà, Lương Tiêu thầm nói: “Đây có lẽ là Ngũ
Long Lĩnh chăng?” Nhớ đến Liễu Oanh Oanh, trong lòng đau đớn: “Nàng ta không
gặp lại ta, không biết là có buồn không?” Tự nhớ tự thương, bất giác nước mắt
che mờ đầy mắt, đột nhiên nghe bên cạnh bãi cỏ một tiếng gọi vang ra, âm thanh
phát ra từ một cô gái trẻ tuổi, khuôn mặt thanh tú xinh đẹp, hai hàng mi như
bao phủ một làn sương, mười phần lãnh lẽo cô độc. A Tuyết chưa kịp nói, A Lăng
đã nhảy xuống ngựa, thân mật cười nói:

- A Băng tỉ tỉ, đã lâu không gặp, tưởng là ta đã chết sao.

Rồi cầm tay trái nữ tử lay lay. Lương Tiêu đã nghe cô ta chửi mắng A Băng, ai
ngờ lại gặp mặt ở đây lại tỏ ra thân mật, không thể thầm ngạc nhiên:” Nữ nhân
này thật là biết giả vờ, trở mặt còn nhanh hơn lật sách”.

A Băng rũ tay của cô ta đi, lạnh lùng nói:

- Xuống ngựa đi, theo ta vào trong kia.” Nhìn thấy Lương Tiêu, cau mày nói:

- Hắn ta là ai?” A Lăng cười nói: “Hắn là tình nhân của Liễu Oanh Oanh, đã bị
A Tuyết bắt được.”

Vòng chân mày cong của A Băng khẽ nhướng lên, nhạt nhẽo không nói tiếng nào,
đi vào trong rừng.

Ba người bỏ ngựa, theo A Băng đi vào, đến dưới một gốc cây. A Băng ngồi xuống,
nhìn vào Lương Tiêu, tựa như tâm thần đang ở nơi xa nào đấy. A Lăng cười nói:

- Băng tỉ tỉ, cuối cùng thì có chuyện lớn gì mà phải ra ngoài?

A Băng thở dài một tiếng, nói:

- Ta tìm thấy Liễu Oanh Oanh.

Tất cả mọi người đều kinh ngạc, Lương Tiêu đặc biệt quan tâm, chỉ là không thể
nói thành tiếng, chỉ có thể chăm chú lắng nghe.

A Lăng chen lên mềm mại cười, nói rằng:

- Cung hỉ A Băng tỉ tỉ, đã lập được đại công.

A Băng nói:

- Lập công vẫn sớm, ta tuy tìm được Liễu Oanh Oanh, nhưng không dám động chạm
đến cô ta, do đó mới tìm trợ thủ.

A Lăng ồ lên một tiếng, nói:

Tiện nhân họ Liễu đó thật là có khả năng à.

A Băng lắc đầu nói:

- Cô ta thì chả đáng gì, Vân Thù đó kè kè đi theo cô ta, thực sự là cao thủ.
Sợ là chủ nhân đích thân đến, cũng không đối phó được hắn

Lương Tiêu càng nghe càng ngạc nhiên, nhất thời trong mắt phát ra sát khí, há
miệng trừng mắt. Mặc dù khiếp sợ một chút, đột nhiên A Băng tự mình đợi và suy
nghĩ, trong mắt có vẻ rất giễu cợt. Tuy nghe A Lăng nén cười nói:”Từ khi xuất
hiện, hóa ra con bé họ Liễu đó là một mụ đàn bà ăn chơi, sáng đưa Tống Ngọc
tối tìm Tràng Khanh (nguyên nghĩa: triêu tam mộ tứ/ sáng ba chiều bốn, dịch
thoáng) vô sỉ vô cùng.

Lương Tiêu nghe cô ta mở miệng sỉ nhục người yêu trong lòng mình, tức giận vô
cùng, lại không thể nào nói lại, chỉ còn cách hung dữ nhìn trừng trừng. A
Tuyết nhìn liếc qua hắn một cái, khẽ thở dài một tiếng, trong mắt có vẻ rất
đồng tình với hắn.


Côn Luân - Chương #88