Sở Cung một mình đấu với Lôi Hành Không đang cảm thấy đuối sức, nghe vậy như
được đại xá, bèn gọi to:
- Lôi Hành Không ở đây này!
Lôi Hành Không tức giận nói:
- Sở Cung, ngươi muốn vi phạm lời dạy của tổ tiên, đem việc cái hộp sắt cho
người ngoài biết ư?
Sở Cung cười nhạt:
- Ai vi phạm lời dạy trước thì trong lòng mọi người đều biết cả.
Lôi Hành Không không nói năng gì, tiếng sấm tiếng gió trên quyền càng thêm
vang rền.
Chợt nghe Vân Thù cười dài, trong chốc lát đã đến gần, sang sảng nói:
- Bốn vị hẵng ngừng động thủ, Lôi Bảo chủ ở đâu?
Có mặt người ngoài, Lôi Hành chỉ đành tạm ngừng đấu, lạnh lùng nói:
- Thần Ưng môn và Lôi Công bảo chúng ta nước sông không phạm nước giếng, túc
hạ tự tiện xông vào Bảo là đạo lý gì chứ?
Vân Thù cười nói:
- Vãn bối đuổi theo ba kẻ đối đầu mới đến đây. Theo như bạn bè giang hồ trông
thấy thì vừa rồi có hai kẻ chạy tới hướng quý bảo, vãn bối sợ chúng nấp trong
bảo nên nóng nảy mà xông vào, nếu có chỗ nào không thoả đáng thì xin được
lượng thứ.
Lôi Hành Không nghe hắn nói năng khách khí thì nộ khí hơi dịu đi, nhưng lúc
này hắn đang có việc gấp lòng loạn nên chỉ mong sớm tống cổ được thằng cha này
đi, bèn nói:
- Được rồi, ta nể mặt Cận môn chủ. Lôi Chấn, con đưa Vân công tử đi lục soát,
xem xem có phải có người đột nhập vào không.
Lôi Chấn vâng dạ, nhưng chớp mắt bỗng nghe Lôi Hành Không thét lên tức giận
gầm lên:
- Hảo tặc tử!
Liễu Oanh Oanh không nhịn được ghé mắt qua khe cửa nhòm ra ngoài, chỉ thấy Lôi
Chấn và Vân Thù đứng ở đằng xa, Sở Cung thì đang múa trường kiếm đang đấu kịch
liệt với song quyền của Lôi Hành Không. Sở Vũ thì như một con chim oanh vàng
xuyên mây lao thẳng tới hòn giả sơn. Thì ra, hai huynh muội họ nhân lúc Lôi
Hành Không nói chuyện không để ý đã cùng nhau ra tay. Lôi Hành Không không kịp
đề phòng liền bị Sở Cung đâm xoạt xoạt mấy kiếm chặn lại một bên. Sở Vũ bèn
nhân cơ hội chạy tới trước hòn giả sơn, đang định chui vào thì bỗng cảm thấy
eo lưng tê dại, huyệt Ngũ Khu đã bị điểm trúng. Liễu Oanh Oanh cười khanh
khách ôm Sở Vũ vào lòng rồi chạy ào ra đấu thất, Lương Tiêu lướt theo sau.
Hai người đột nhiên xuất hiện khiến mọi người không ai là không sửng sốt. Liễu
Oanh Oanh cười hi hi nói:
- Lôi bảo chủ, Sở tiên sinh, mọi người cứ thương lượng đi. Các ngươi thả
chúng ta ra khỏi bảo, ta trả con dâu cho các ngươi.
Lôi Hành Không hai mắt như muốn phun lửa, cười nhạt nói:
- Ngươi nằm mơ ư!
Lôi Chấn mặt tái nhợt, hoang mang nói:
- Cha ơi, cứu người là quan trọng.
Liễu Oanh Oanh cười:
- Lôi Bảo chủ đừng tức giận, vừa rồi ta tìm được một vật hay lắm ở trong hòn
giả sơn, ông có muốn xem không?
Lôi Hành Không trong lòng thấp thỏm, mặt cắt không còn hột máu.
Sở Cung đảo mắt, cười ha hả:
- Cô nương phát hiện ra vậy gì hay đấy? Sở mỗ muốn xem lắm.
Liễu Oanh Oanh cười khẽ, không đáp mà lại hỏi:
- Sở lão đại, em gái ông một lòng muốn giúp ông, không tiếc đắc tội với nhà
chồng, thế mà ông không quan tâm tới sự sống chết của bà ta à?
Sở Cung ngẩn người, ngẫm nghĩ hộp sắt nhất định phải đòi lại về, nhưng nếu để
mặc sự sống chết của em gái thì sẽ phạm phải điều luân thường đạo lý không
dung tha. Cân nhắc nặng nhẹ hai đường rồi thì Sở Cung cho dù có bực tức nhưng
cũng chỉ còn cách nghiến răng cười nhạt, không nói năng gì.
Liễu Oanh Oanh lại cười nói với Lôi Chấn:
- Thiếu bảo chủ, còn ông?
Lôi Chấn dứt khoát đáp:
- Ngươi nhất định không được đả thương Nhị nương. Ngươi nói gì ta đều sẽ làm
theo.
Liễu Oanh Oanh nói có mấy câu mà khống chế được ba đại cao thủ thì đắc ý vô
cùng, liếc mắt nhìn qua Vân Thù thì thấy hắn lưng đeo trường kiếm đứng đằng xa
khoé miệng vương một nụ cười nhạt, bất giác thầm nghĩ: “Người này cười thật
đáng ghét, nhưng không biết phải đối phó thế nào đây. Hừ, gặp núi mở đường,
gặp sông bắc cầu, không bận tâm đến hắn vội.” Rồi đảo đôi mắt đẹp, cười hi hi
nói:
- Lôi thiếu bảo chủ quả nhiên rất biết điều, đợi ta ra khỏi bảo, sẽ trả Nhị
nương cho ông, để bà ta lại sinh cho ông hai thằng con mập ú nữa.
Sở Vũ và Lôi Chấn không biết con trai đã chết,trong lời nói của Liễu Oanh Oanh
còn có ẩn ý nên nghe vậy đều đỏ mặt lên.
Liễu Oanh Oanh đưa mắt ra hiệu cho Lương Tiêu, hai người cùng sánh vai đi ra
khỏi bảo. Vân Thù lạnh lùng đứng bên đường, đợi hai người đi đến gần thì bỗng
trợn tròn đôi mắt đẹp, hung dữ bảo:
- Tiểu tặc xem chưởng đây.
Rồi vù một chưởng đánh thẳng tới đầu vai Lương Tiêu. Chưởng này toàn lực phát
ra, lăng lệ tuyệt luân, Lương Tiêu không dám ngạnh tiếp nên bước chéo đi ra xa
ngoài một trượng. Vân Thù thấy bộ pháp của hắn thì kêu í lên, ngạc nhiên nói:
- Kỳ quái.
Rồi tiến lên một bước, tả chưởng đẩy lên trước, hữu chưởng kéo theo sau. Lương
Tiêu nhìn chưởng thế của y thì cũng lộ vẻ kinh hãi, cau mày nói:
- Kỳ quái.
Đột nhiên Vân Thù thân pháp nhanh hẳn lên, khoảng cách như ngắn lại một bước
đã đuổi tới, liền có một chưởng vỗ tới mặt Lương Tiêu. Lương Tiêu tránh được
chưởng đó rồi bỗng cùng Vân Thù nhìn nhau, đồng thanh kinh ngạc kêu:
- Ngươi cũng học được à?
Liễu Oanh Oanh thấy hai người thần thái ngôn ngữ đều cổ quái thì trong lòng
rất kinh ngạc, lại thấy Vân Thù lạnh mặt nói:
- Tam Tài Quy Nguyên chưởng là do một mình gia sư sáng chế ra, trong thiên hạ
không còn truyền cho ai khác. Tiểu tử thối, ngươi học lén ở đâu vậy?
Lương Tiêu lạnh lùng nói:
- Ai học lén? Quá nửa là do ta tự nghĩ ra.
Lời hắn nói vốn là sự thật nhưng Vân Thù thì lại cảm thấy vô cùng hoang đường,
tức giận hừ một tiếng rồi cười nhạt:
- Tiểu súc sinh toàn nói những chuyện lời nhảm nhí. Tự sáng chế ra võ công,
thứ ngươi mà xứng à?
Rồi soạt soạt mấy chưởng, bổ về phía Lương Tiêu.
Hắn chưởng pháp tinh kỳ, Lương Tiêu không chống đỡ nổi nên liên tục thi triển
bộ pháp lùi về sau. Vân Thù rắp tâm dò xét chân tướng hắn nên không ra đòn sát
thủ, chỉ đeo bám không rời. Trong khoảnh khắc, hai người một tiến như gió lốc,
một lùi như chớp nháy, nhảy múa bay lượn nối đuôi nhau xoay loạn. Mọi người
thấy hai người bọn họ bộ pháp như cùng một đường lối thì đều cảm thấy kinh
ngạc.
Lại đuổi một vòng, Vân Thù đã nhìn ra hư thực của Lương Tiêu liền đột ngột
cười nhạt rồi hét lên:
- Tiểu súc sinh, cho dù ngươi có học lén thì cũng chẳng học được hết!
Hai chân xoay như đèn cù, thân hình vụt bật lên rồi một chưởng đánh xuống.
Lương Tiêu tuy bị hạn chế về nội lực không thể thi triển hết chưởng pháp nhưng
lại hiểu rất rõ về đạo lý quyền thuật, nhìn thế xông tới của y thì biết là đã
dùng ra “Thất thất đại diễn bộ”, lập tức co mình lại lướt ra sau, nhưng Vân
Thù xuất thủ quá nhanh, chưởng phong như đao soạt một tiếng đã cắt mất một
mảnh tay áo của hắn.
Liễu Oanh Oanh thấy Lương Tiêu bỗng gặp hiểm chiêu thì kinh hãi tim đập thình
thịch, vụt rút ra một thanh chuỷ thủ kê vào cổ Sở Vũ, quát :
- Lôi Đại Lang, ngươi có muốn bà ta sống không?
Lôi Chấn kinh ngạc:
- Tự nhiên là muốn… ây da, ngươi cẩn thận cái tay đấy, đừng có loạn động.
Liễu Oanh Oanh đáp:
- Vậy được, ngươi ra giúp Lương Tiêu!
Lôi Chấn trong lòng tuy ngàn vạn lần không muốn, nhưng tính mạng vợ là quan
trọng nên đành phải tiến lên, vung song quyền tấn công Vân Thù.
Vân Thù thấy quyền pháp của hắn cương mãnh thì đành bỏ Lương Tiêu, sử “Lưỡng
Nghi Hồn Thiên công”, song quyền đánh tròn, cuốn song quyền của Lôi Chấn vào
trong. Song quyền của Lôi Chấn song quyền đụng vào nhau đau đến kêu lên oai
oái. Vân Thù ít tuổi nhưng khí thế, không đợi Lôi Chấn biến chiêu đã thét:
- Đi!
Hữu chưởng đẩy vù ra, ấn trúng vào vai Lôi Chấn. Chưởng này tuy nặng, nhưng
vẫn lưu lại đường thoát, Lôi Chấn nếu biết lùi lại, tất có thể hoá giải được,
nhưng hắn khăng khăng thà gãy chứ không chịu khuất phục, đứng im bất động. Ai
ngờ nội kình của Vân Thù rất đặc biệt, đánh lâu vẫn không dứt, mọi người chỉ
thấy Lôi Chấn cắn răng trợn mắt, hai chân đóng đinh tại chỗ, trên người lại
như bị một sức nặng ngàn quân, từ từ cong xuống.
Chợt có bóng người chớp lên, Lôi Hành Không lao ra đỡ Lôi Chấn rồi nhìn Vân
Thù cười lạnh:
- Bản lĩnh khá lắm!
Miệng thì nói cứng nhưng trong lòng lại rất buồn bực: “Đằng sau danh tiếng của
Thần Ưng môn thật ra chẳng có gì chống đỡ cả. Võ công của Vân Vạn Trình cũng
không thắng được lão phu, tiểu tử này nói về tuổi tác thì vì sao có thể lợi
hại thế này được?” Còn đang cảm thấy do dự thì chợt nghe Sở Cung cười nhạt
nói:
- Võ công của Lôi Công bảo chẳng qua cũng chỉ thế thôi, hừ, cái gì mà Bôn Lôi
quyền pháp (người dịch: quyền pháp sấm sét), cứ như ta thấy, đổi tên thành Tao
Dương quyền pháp (ngườii dịch: quyền pháp gãi ngứa) thì đúng hơn.
Lôi Hành Không vô cùng tức giận, hai mắt trợn ra, hừ lạnh:
- Bôn Lôi quyền pháp tự nhiên không bằng Phân Hương kiếm thuật rồi, chỉ có
điều người học kiếm phần lớn đều gan nhỏ như chuột, lâm trận là chạy, không
dám động thủ với người!
Những lời này lão nói chính là nhằm vào Sở Tiên Lưu lúc gặp Cửu Như không đánh
mà bỏ chạy.
Sở Tiên Lưu chính là kỳ tài trăm năm khó gặp của Thiên Hương sơn trang, một
thanh thiết mộc kiếm đã từng áp phục vô số cường địch đại khấu, về sau gặp một
vị đại kiếm khách, hai người luận kiếm một ngày, Sở Tiên Lưu thua mất nửa
chiêu, từ đó hiệu là Thiên hạ đệ nhị kiếm, phong kiếm quy ẩn, thanh danh trên
giang hồ đần dần lụi tàn, nhưng người trong tộc vẫn kính trọng ông ta như thần
minh, không cho phép người khác sỉ nhục.
Sở Cung bị Lôi Hành Không kích bác như vậy liền biến sắc mặt, cười nhạt nói:
- Lôi lão đầu, danh tiếng của Thiên Hương sơn trang là chiến đấu có được chứ
không phải thổi phồng mà ra đâu..
Đoạn xoay tay rút kiếm, cao giọng nói:
- Vân công tử, Sở mỗ bất tài, xin thỉnh giáo đôi chút.
Vân Thù thấy mấy người không rõ địch hay bạn này tranh nhau làm khó mình thì
trong lòng rất bực tức, nhưng lại không muốn thất lễ, đành vòng tay cười đáp:
- Thiên Hương thần kiếm danh bất hư truyền, Vân mỗ xưa nay trong lòng vẫn rất
lấy làm khâm phục. Ngày nọ Sở tiền bối chỉ dựa vào kiếm ý đã khiến kẻ hèn này
thua triệt để, đến giờ vẫn không dám quên..
Hắn đoán Sở Cung được mơn trớn sĩ diện thì sẽ tự rút lui. Nào ngờ Sở Cung nghe
câu ấy lại hừ lạnh, nói:
- Hôm đó hàng phục ngươi là gia thúc, không phải là ta đây.
Rồi trường kiếm lắc lư, đâm vào Vân Thù, kiếm pháp của ông ta sở trường về tốc
độ, nhát kiếm này đột ngột bắn ra, khiến người ta không kịp nghĩ.
Vân Thù trong lòng tức giận vô cùng, thấy kiếm của Sở Cung đến thì đột ngột
lấy trường kiếm cả vỏ xuống, tuyệt nhiên không tuốt kiếm mà tiện tay đè lên
thân kiếm của Sở Cung. Sở Cung hổ khẩu nóng bừng, trường kiếm cơ hồ rơi xuống
đất, liền kinh hãi rút kiếm lùi nhanh về, ai ngờ thanh kiếm nguyên vỏ của Vân
Thù bèn như bóng theo hình, cứ đuổi sát theo lên. Nhất thời chỉ thấy hai thanh
kiếm dính vào nhau, xoay chuyển hai vòng. Lôi Hành Không thấy vậy vừa kinh
ngạc vừa mừng rỡ, cười ha hả
- Thì ra Phân Hương kiếm thuật (người dịch: kiếm thuật toả lan mùi thơm) cũng
chỉ vậy thôi, cứ như ý ta thì nên đổi là Giảo Thỉ kiếm thuật (người dịch: kiếm
thuật quấy phân) thì tuyệt đúng không còn gì bằng.
Sở Cung tím mặt, chợt lùi mấy bước rồi hét lớn một tiếng, vận đủ khí lực, rung
kiếm tiến lên đâm, nhưng không ngờ lúc này Vân Thù đột nhiên thu kiếm. Kiếm Sở
Cung chợt nhẹ bỗng rồi kình lực toàn thân đánh trượt liền truyền cả vào thân
kiếm, chỉ nghe leng keng một hồi, thanh kiếm dài bốn thước gãy làm ba đoạn.