Thiên Hoán Nhật (5)


Không lâu sau, vết nứt trên giả sơn cũng mở ra, Lôi Hành Không chậm rãi bước
ra, mép nhếch lên vẻ cười. Lôi Chấn nhân lúc lão vào trong, sớm đã tránh lối
ra, nấp vào cây tùng, Lôi Hành Không hoàn toàn không nghĩ rằng con trai lại
dám bám theo, tiện đường ung dung đi ra. Lôi Chấn đợi lão đi xa, liền từ trong
lùm cây đi ra. Lương Tiêu định nhảy xuống, Liễu Oanh Oanh cản hắn, nói thầm:

- Trong giả sơn sợ có cơ quan hiểm độc, để hắn vào trước, nếu hắn đắc thủ,
chúng ta lại đến đoạt lấy.

Lương Tiêu tuy thấy kế sách này quá ư thất đức, nhưng cũng không tiện phản
kháng, chỉ đành lặng lẽ tuân theo.

Lôi Chấn xắn ống tay áo, mò tay dưới nước một hồi, bỗng lộ vẻ vui mừng, “cách”
một tiếng, giả sơn lộ ra một vết nứt trên đá, Lôi Chấn đi vào trong, vết nứt
liền khép lại. Hai người trên nóc nhà nhìn chăm chú vào cửa đá, trong lòng
căng thẳng, chỉ đợi Lôi Chấn bước ra sẽ đánh hắn không kịp trở tay.

Qua một hồi, giả sơn mở ra, Lôi Chấn chán nản đi ra, có dáng suy nghĩ, vội
bước hướng lối ra đi mất. Liễu Oanh Oanh thấy hắn có vẻ không lấy được thiết
hạp, trong lòng cảm thấy kì quái, đợi Lôi Chấn đi xa, cùng Lương Tiêu nhảy
xuống khỏi mái ngói, vội đến bên cầu, tay mò vào trong nước một hồi, bỗng nắm
được một cái vòng bằng sắt, vận kình kéo một cái, giả sơn kẹt một tiếng rồi mở
ra. Hai người lần lượt bước vào trong cửa, thì thấy trong giả sơn là một căn
phòng nhỏ hẹp, vừa lạnh vừa ẩm.

Liễu Oanh Oanh đóng thạch môn, tia sáng như sợi tơ, theo lỗ hổng nhỏ lọt vào,
chiếu sáng được tình hình trong phòng mờ mờ có thể phân biệt. Góc Đông Bắc có
một tủ sắt cao năm xích, chôn vào lòng đất, trên bề mặt có sáu ổ khoá lớn, mỗi
ổ khóa dày vô cùng, rỉ sắt bám đầy. Lương Tiêu vận kình xoay một cái, khó khăn
lắm mới chuyển được một chút, Liễu Oanh Oanh cười nói:

- Tiểu sắc quỉ, tránh đường ra, đừng làm cản trở tay chân bổn cô nương.”

Lương Tiêu bước về phía sau, trong phòng chật hẹp, đứng hai người, liền va
ngực vào nhau. Lương Tiêu chỉ cảm thấy Liễu Oanh Oanh thân hình mềm mại nóng
như lửa, cả người nóng khô, may mà bức tường lạnh lẽo, hắn hết sức tập trung
tinh thần vào cái lạnh lẽo sau lưng, trong đầu dần dần bình tĩnh, thò đầu nhìn
về phía trước, chỉ thấy Liễu Oanh Oanh nắm lấy hai sợi dây sắt vừa mỏng vừa
dài, đút vào trong miệng khóa mà ngoáy(, từ này dùng tức cười quá), qua một
hồi, cách một tiếng, mở ra một ổ khóa lớn, Lương Tiêu âm thầm bội phục: “Oanh
Oanh tự xưng nữ tặc, quả thật có khả năng của phường giang hồ.”

Sáu ổ khóa lớn này là Lôi Hành Không thỉnh thợ thủ công lành nghề chế tác, mỗi
một ổ khóa không chỉ phức tạp, lại còn không có một điểm tương đồng nào, Liễu
Oanh Oanh tay nghề tuy cao, mở liền bốn ổ, cũng phải yêu kiều thở gấp, tóc mai
ẩm ướt, nàng chợt cảm thấy trên trán có mồ hôi, bèn dựa vào vai Lương Tiêu
nghỉ ngơi. Lương Tiêu được tấm thân ấm mềm của nàng dựa lên, trong lòng chợt
rung động, cúi xuống tai ngọc, nhẹ giọng nói:

- Oanh Oanh…

Liễu Oanh Oanh tim bỗng rung động, ưm một tiếng không đáp, lại nghe Lương Tiêu
nhè nhẹ kêu:

- Oanh Oanh…

Liễu Oanh Oanh tim đập rộn ràng, như thể ngàn tơ quấn lấy, vừa tê dại vừa ngứa
ngáy, tư vị khó nói, khẽ làu bàu:

- Có lời thì nói, làm gì mà gọi mãi?”

Lương Tiêu rạo rực lên tiếng, bị nàng hỏi vậy, nên chẳng biết cách trả lời như
thế nào, nhất thời thu hết can đảm, hôn nhẹ lên vành tai tròn trịa của nàng,
Liễu Oanh Oanh trong lòng đại loạn, nhất thời chẳng biết trách cứ ra sao. Đang
lúc bối rối, bỗng nhiên chát một tiếng vang tới, cửa đá bỗng mở, ánh sáng
chiếu thẳng vào, chiếu lên người cả hai. Hai người cả kinh, liền nghe có tiếng
bước chân đi tới, càng lúc càng gần.

Lương Tiêu liền kéo tay Liễu Oanh Oanh, đang định ra khỏi cửa nghênh địch,
bỗng nghe hừ một tiếng đầy giận dữ, Lôi Hành Không cao giọng hô:

- Lôi Chấn!

Tiếng bước chân bỗng nhiên dừng lại, Lôi Chấn run rẩy nói:

-Cha…người…người tại sao lại đến đây?

Trong phòng hai người thầm kêu khổ, với một trong hai người đó đã khó đối phó,
lúc này phụ tử cùng đến, chẳng phải là tình hình cực kì xấu sao. Chỉ nghe Lôi
Hành Không hừ một tiếng, đáp:

- Ngươi cầm theo Khai Sơn Phủ(búa Khai Sơn) làm gì? Định bổ củi hay là cắt
cỏ?

Thì ra Lôi Chấn lần trước không mở được tủ sắt, liền đi lấy phủ, định muốn
dùng sức mạnh chặt khóa phá tủ, ai ngờ Lôi Hành Không quay trở lại, bắt hắn
dừng lại. Lôi Chấn vạn phần quẫn bách, không biết đáp sao.

Lôi Hành Không tựa hồ giận dữ, thở hồng hộc một trận, liền nói:

-Ta đến phòng của ngươi thì không thấy ai, liền biết ngươi có gì mờ ám! Hừ, ta hỏi ngươi, ngươi làm như vậy, có phải là vì con mụ họ Sở kia không?

Liễu Oanh Oanh nhân lúc hai người nói chuyện, bắt đầu mở ổ khóa thứ sáu. Lương
Tiêu thất kinh, vội vàng đưa tay ngăn nàng dừng lại, nhưng Liễu Oanh Oanh thấy
như không thấy, chỉ cố tập trung mở khóa. Chỉ nghe Lôi Chấn phân bua một hồi,
bỗng nhiên thở dài một hơi, nói:

-Cha, Nhị Nương biết được chuyện này, mười phần tức giận.

Lôi Hành Không giận dữ nói:

-Ả tức giận, ta thì không tức giận hả? Hừ, có vợ thì không cần tổ tông có phải không?”

Có lẽ tâm tình kích động ghê gớm, thanh âm cũng đã run run. Lôi Chấn trầm mặc
một hồi, sau đó liền chậm rãi nói:

-Lần trước con chém một chân của Tinh nhi, Nhị Nương cùng lão đại không vui, nếu không đem thiết hạp trả lại Sở gia, chỉ sợ nàng vĩnh viễn không để ý tới con.

Lôi Hành Không phì một tiếng, giận dữ nói:

-Thiên hạ nữ nhân nhiều như lông trâu, đâu phải chỉ mình ả? Không để ý càng tốt, chỉ cần không phải con mụ đó là có thể giải quyết tất cả mọi phiền hà.

Lôi Chấn vội đáp:

- Như thế không được, thiên hạ nữ tử dù có nhiều chăng nữa, hài nhi chỉ yêu
mỗi một Nhị Nương thôi.

Lôi Hành Không liền bực tức, cao giọng quát:

-Không có chí khí gì cả, lúc đầu ngươi cưới con mụ đó, lão phu không có cách nào vui được, chỉ thấy ngươi sống dở chết dở, Sở Tiên Lưu lại ra mặt bênh giúp, ta mới miễn cưỡng chấp nhận. Ngươi hỏi ta tại sao không truyền thiết hạp cho ngươi? Hừ, một khi truyền cho ngươi, chỉ sợ đổi tay rơi vào tay con mụ đó. Ai, lão tử tính tới tính lui mà không tính ra tại sao lại sinh hạ một kẻ vô dụng như ngươi.

Chỉ nghe một tiếng, tựa hồ có người quì xuống, chỉ nghe Lôi Chấn run run nói:

- Cha, muốn đánh muốn giết, người cứ ra tay, nhưng muốn con và Nhị Nương chia
tay, tuyệt đối không thể.

Lương Tiêu nghe thấy như vậy, trong tim chợt nóng: “Tên họ Lôi này hình dáng
thô lỗ bất kham, hóa ra bên trong lại là một kẻ si tình.” Nghĩ tới đây, chỉ
nghe cách một tiếng, ổ khóa thứ năm đã bị Liễu Oanh Oanh mở ra.

Lôi Hành Không kêu í một tiếng, nói:

-Âm thanh gì vậy?

Lôi Chấn đáp:

-Hình như là bò sát kêu.

Lôi Hành Không nói:

- Nói năng linh tinh, làm gì có bò sát gì. Rõ ràng là tiếng cục đá trên giả
sơn bị gió thổi rơi xuống.

Liễu Oanh Oanh trong lòng bối rối, chỉ nghe hai người này thao thao một hồi,
vẫn không bước tới, bỗng nghe Lôi Hành Không than rằng:

- Được rồi, Chấn nhi, ngươi dừng lại được rồi, chúng ta cũng là cha con, vạn
sự đều có thể thương lượng.

Lôi Chấn rõ ràng tâm tình kích động, run run đáp ứng, lại hỏi:

-Phụ thân, việc đã tiết lộ, kết thúc như thế nào?

Lôi Hành Không cười lạnh, thản nhiên nói:

- Đã có một thiết hạp giả, lại không thể có cái thứ hai sao?

Lôi Chấn bỗng nhiên đại ngộ, liền buồn bã nói:

- Bây giờ thời gian gấp rút, làm sao có thể lại làm giả một cái nữa?

Lôi Hành Không đáp:

-Ta sớm biết có ngày này, cũng đã sớm đem thiết hạp giả làm ba cái, khiến cho tên họ Sở kia không biết thật giả…

Vừa nói dứt lời, bỗng nghe Lôi Chấn la lớn:

-Cha…người làm gì vậy?

Lôi Hành Không cười lạnh:

-Ta sợ ngươi chịu không được dụ dỗ của con mụ kia, ăn cơm nhà vác tù và hàng tổng, nên phải đổi chỗ cất cái hộp thật này thôi.

Lương Tiêu trong lòng giật mình, Liễu Oanh Oanh đang nghĩ làm sao để mở ổ khóa
thứ sáu, nghe thấy thế, thân hình mềm mại khẽ rung lên, dừng lại. Chỉ nghe Lôi
Chấn nói:

-Cha, hộp sắt này dù sao cũng không có cách nào mở ra, Lôi Sở hai nhà chúng ta tại sao vì cái phế vật này mà kết oán?

Cứ đưa cho Sở gia, sợ rằng bọn họ cũng không có khả năng mở hộp ấy chứ.

Lôi Hành Không cao giọng quát:

-Đánh rắm, ngươi càng nói càng chẳng ra gì, được lắm, nếu đã như vậy, lão tử kết liễu ngươi…”

Vừa mới nói xong, bỗng có tiếng kêu dịu dàng nhưng gấp gáp:

- Khoan đã.

Lương Liễu hai người nghe ra thanh âm của Sở Vũ, trong lòng vui mừng:

-Bà ta đến đúng lúc thật.

Chỉ nghe Lôi Hành Không hừ lạnh một tiếng, tựa hồ không ngoài dự định, chậm
rãi nói:

-Cái con giảo hoạt, lão phu không dùng khổ nhục kể, xem ra ngươi không chịu hiện thân. Sở lão đại, ngươi cũng đến sao?

Nguyên lai bọn Sở Cung bướng bỉnh không muốn bỏ cuộc, nên vẫn truy tìm Liễu
Oanh Oanh, Sở Vũ quay về chưa xa, liền gặp anh, nói ra nguyên nhân, cùng đi
dến Lôi Công Báo, tìm Lôi Hành Không xử lí. Lôi Hành Không vừa rồi phát hiện
ra hai người, liền giả vở muốn giết Lôi Chấn, bức bách Sở Vũ hiện thân.

Chỉ nghe Sở Cung cười lạnh nói:

-Lôi lão quỷ, ngươi lén lút lấy đồ giả thay đồ thật, làm tốt lắm.

Lôi Hành Không cười lạnh một tiếng, cũng không đáp lời. Chỉ nghe Lôi Chấn sít
giọng nói:

-Nhị nương, ta... ta quả thật vô dụng!

Sở Vũ thở dài nói:

-Đại lang, vừa rồi nghe thấy những lời chân tâm của chàng, thiếp thật vui sướng. Kì thật, thiếp không nên trách mắng chàng, so với tấm ý chàng dành cho thiếp, Thuần Dương Thiết Hạp đó có đáng gì? Nếu không có người mình yêu thương, dù có là thiên hạ vô địch, cũng chẳng có gì thú vị. Đại lang, chúng ta đơn giản là không quản bất cứ việc gì nữa, dẫn theo Tinh nhi đi thật xa...

Lôi Hành Không phì một tiếng, ngắt lời bà nói:

-Sở Nhị Nương, nam tử Lôi gia chúng ta muốn đến muốn đi, do ngươi điều khiển đấy à?

Bỗng nghe Sở cung hét lớn:

-Tên họ Lôi kia, nói nhảm vừa thôi, ngoan ngoãn đưa ra thiết hạp thật, ta sẽ cầu xin tam thúc, tha ngươi tội chết.

Lôi Hành Không cười lạnh đáp:

-Không cần đem Sở Tiên Lưu ra dọa ta. Bình thường có câu: bắt giặc phải bắt tang vật, bắt ngoại tình phải bắt một đôi, ngươi nói ta ngụy tạo thiết hạp, có bằng chứng gì?

Lão tính chắc rằng thiết hạp ở Sở gia bị trộm, tịnh không có bằng chứng có thể
đối chất, cho nên chẳng có gì phải sợ, một mực phủ nhận.


Côn Luân - Chương #83