Thâu Thiên Hoán Nhật (4)
Ba người trên tường thành không cảm thấy có điều khác thường, chỉ nghe một
giọng khàn khàn cười the thé nói:
- Chấn thiếu chủ không biết tại sao mặt lại khó chịu như thế? Giống như gặp
chuyện gì xúi quẩy vậy.
Một người khác cười đáp:
- Lại không khó chịu à? Thằng nhỏ Tinh hai chân bước ra ngoài, một chân quay
trở lại, đổi lại ngươi là cha hắn, ngươi có vui hay không?
Giọng khàn khàn cười đáp:
- Làm cha hắn cũng không tệ a! Sở Nhị Nương da dẻ trắng mịn, sắc đẹp vẫn
chẳng sút kém gì so với thời trẻ, mân mê bộ ngực đó, chắc chắn sẽ cực kì thích
thú.
Bọn chúng the thé cùng cười một trận, chỉ nghe một giọng sắc lẻm cười nói:
- Lôi Tinh tiểu súc sinh này thật sự đáng kiếp, hắc hắc, xem hắn tương lai
còn làm chuyện xấu như thế nào?
Giọng khàn khàn bỗng nhiên nói:
- Lưu Yêu Nhi, ngươi nói vậy chưa triệt để đâu nhé. Như thế làm sao đáng kiếp
được, chỉ có chân phải bị chặt chứ có phải của quí bị chặt đâu.”.
Hai tên còn lại cười hi hi đáp lại.
Lương, Liễu hai người nghe mấy tên bảo đinh nhạo báng con của chủ, không có
một chút kính trọng, có thể thấy được Lôi gia bình thường kiêu căng ngạo mạn,
không được lòng người. Nhưng ba người đứng trên tường thao thao, muốn tiến vào
trong bảo, chỉ sợ không dễ, chỉ thấy cánh tay rã rời, bỗng nhiên có một tiếng
âm trầm vọng đến:
- Ba tên hỗn xược nhà ngươi, mắng đã chưa?
Chỉ nghe có tiếng cộp cộp, tựa như tiếng nạng chống xuống đất, càng lúc càng
nhanh.
Trên tường bỗng nhiên yên tĩnh, không một tiếng động, rất lâu sau một người
lên tiếng:
- Tinh… Tinh thiếu gia… ta… ai da…
Phát ra một âm thanh thê thảm kéo dài, chỉ nghe Lôi Tinh giọng âm u:
- Thường Ngưu, lão tử chặt chân phải của ngươi, tính ra cũng là trừng phạt
nhẹ nhàng để phúc để đức rồi.
Câu nói chưa dứt, chỉ nghe một tiếng hô thảm, Lôi Tinh lại cười thâm độc rồi
nói:
- Lưu Yêu Nhi, mùi vị đó như thế nào? Hắc hắc, nghe nói vợ ngươi sống không
tệ, tối nay lão tử tiện thể thăm hỏi nàng ta, cho ngươi xem thử, lão tử tạo
nghiệt được hay không?
Trên thành trầm mặc một lúc, bỗng nghe giọng khàn khàn căm phẫn nói:
- Tinh ca nhi, việc gì đáng giết hãy giết, mọi người nói sau lưng hai câu,
ngươi hà tất làm người khác bị thương như thế?
Lôi Tinh hừ một tiếng, nói:
- Chu Đại Thành, vừa rồi ngươi nói muốn chặt của quí của lão tử, có phải
không?
Người kia nghẹn giọng một hồi, bỗng nhiên hô lớn:
- Đúng là như vậy.
Lôi Tình cười hắc hắc nói:
- Đúng vậy thì tốt.
Lời nói vừa dứt, chỉ nghe được một tiếng keng, một thanh đơn đao bay vèo qua
ngay trên đầu Lương Tiêu, rơi ra ngoài bảo.
Chỉ nghe phía trên tường gió thổi vù vù, Lôi Tinh bỗng nhiên hô hô cười rộ
nói:
- Chu Đại Thành, lão tử vốn nghĩ ngươi có vài cân lượng, hóa ra cũng chỉ là
hạng chết nhát. Ta lại muốn xem thử, ai chặt của quí của ai đây.
Nói đến đây, đột nhiên hét một tiếng:
- Trúng này!
Lương Tiêu nghe thấy nhiệt huyết dâng trào, không kịp đổi ý, vội bay lên trên
tường, quải trượng của Lôi Tinh đang nhằm khố của Chu Đại Thành đánh tới, bỗng
nhiên giữa không trung xuất hiện một người, trong lòng chợt lạnh, nhưng hắn
căn cơ thâm hậu, lập tức biến chiêu cực nhanh, quải trượng bỗng vèo một tiếng,
chuyển hướng sang Lương Tiêu. Lương Tiêu quát nhẹ một tiếng, tay nắm lấy đầu
trượng làm trụ, thân hình nhẹ nhàng, theo quải trượng chuyển hướng nửa vòng
trong không trung. Lôi Tinh cả kinh, vội vàng bỏ trượng, Lương Tiêu tung chân
như điện, đá hất chính xác ngay mặt hắn. Lôi Tinh máu chảy đầy mặt, hừ một
tiếng cũng chưa kịp, lập tức ngất xỉu.
Liễu Oanh Oanh thấy Lương Tiêu hiện thân, cũng đành nhảy lên trên tường. Bọn
thủ vệ nhìn thấy hai người, mắt nhìn mà không nói được gì. Lương Tiêu thấy ba
người hai người ngồi trên mặt đất, người còn lại cổ tay có máu, nghĩ đây chắc
là Chu Đại Thành, không khỏi mỉm cười:
- Ngươi còn chưa đi báo động?
Chu Đại Thành nhăn mặt nhíu mày, đang cảm thấy do dự, một người ngồi trên mặt
đất xanh tái mặt nói:
- Báo con bà nó động, lão tử bán mạng cho Lôi gia, giờ như thế này đây. Hừ,
lại có cừu địch đến nhà, kệ bọn chúng ra sao thì ra.
Chu Đại Thành dậm lên Lôi Tinh một cái, hận thù nói:
- Lưu Yên Nhi ngươi nói vậy, giờ làm sao?
Lưu Yêu Nhi không nói một lời, bỗng nhiên cầm lấy đơn đao, soạt một tiếng đâm
vào tim Lôi Tinh. Lương Tiêu cản trở không kịp, thần sắc đại biến, chỉ thấy
Lưu Yêu Nhi sắc mặt đầy oán hận, trầm trầm nói:
- KHông làm thì thôi, đã làm làm thì làm cho hoành tráng.
Hắn một đao chặt đường lui của cả bọn, hai người còn lại sắc mặt nặng nề, gục
gục đầu, Chu Đại Thành quay đầu lại, đối diện hai người hạ giọng hỏi:
- Hai vị muốn giết người hay phóng hỏa?
Lương Tiêu thấy ba người nghe thấy bốn chữ giết người phóng hỏa, trong mắt lộ
vẻ cuồng nhiệt, không nhịn được thầm nghĩ:
- Những người này cùng Lôi Tinh đó đều là một phường rắn chuột, chẳng có gì
tốt đẹp.
Liễu Oanh Oanh liếc mắt, cười hỏi:
- Lôi Hành Không ở đâu?
Chu Đại Thành vui mừng đáp:
-Hai vị muốn giết lão sao?
Lương Tiêu chưa kịp đáp lại, Liễu Oanh Oanh đã dành trả lời:
- Không sai!
Chu Đại Thành vỗ tay cười nói:
- Hay lắm, các vị bên trong giết người xong, chúng tôi ở ngoài phóng hỏa, đây
gọi là nội ứng ngoại hợp.
Quay mình lại nói với những người kia:
- Mọi người quay về dẫn gia quyến theo, nhân lúc loạn mà chạy.
Bọn chúng đồng thanh đáp ứng, hợp lực giấu thi thể Lôi Tinh vào trong rừng rậm
sau thành. Chu Đại Thành chỉ về hướng xa, nói:
- Ngôi nhà có mái màu đỏ ấy, chính là nơi nghị sự của Lôi Công Bảo, Lôi Hành
Không bình thường ở đó!
Rồi nói:
- Tại hạ dắt các vị xuống đó.”
Liễu Oanh Oanh cười đáp:
-Nhọc công rồi.
Chu Đại Thành dẫn hai người đi xuống tường thành, các thủ vệ khác chỉ nghĩ hai
người là tân khách trong bảo, lên tường hóng gió, không để ý đến. Ba người đi
đến sau một ngôi nhà, Chu Đại Thành hạ giọng nói:
-Hai vị, ta nhiệm vụ là ở trên tường, nếu bị bắt gặp lại, chỉ sợ lộ tung tích, nhất thiết phải hành động cẩn thận.
Nói xong quay người đi tiếp. Lương Tiêu nhìn theo sau lưng hắn, nói:
- Oanh Oanh, người này lòng dạ bất chính, chỉ sợ có gì lừa dối.
Liễu Oanh Oanh cười đáp:
- Hắn thì muốn chúng ta làm náo loạn một trận lớn, để dễ dàng nhân có hỏa
hoạn thì cướp bóc, vơ vét trộm lấy vàng bạc mà trốn mạng. Nhưng bọn chúng giết
Lôi Tinh, làm chuyện xấu nên lòng không yên, trước khi chạy quyết không dám
mật báo.
Nàng gan to mật lớn, hơn hẳn Lương Tiêu, bước nhanh tới trước, Lương Tiêu chỉ
biết theo đuôi.
Trong bảo nhà nhà trùng điệp, hành lang yên tĩnh vắng vẻ, khác với ngoài
tường, đi trăm bước, vẫn chưa thấy người. Đường hầm ba bước chuyển một lần,
bốn bước có một chỗ rẽ, hai người trông đình viện không có chút gì là xa, nào
ngờ đã đi vài trăm bước, nhưng đình viện đó lại trở nên xa hơn. Liễu Oanh Oanh
trong lòng thấy không hay, nhíu mày dậm chân, cực kì bực bội. Lương Tiêu nhìn
nhìn bốn hướng, bấm đốt tính toán, vẫy tay nói:
- Theo ta tới đây.
Liễu Oanh Oanh thấy hắn bước đi cực nhanh, như thể cực kì quen thuộc với đường
này, trong lòng thầm lấy làm lạ, nhanh đi theo hắn. Chỉ thấy Lương Tiêu xuyên
hướng đông, lách hướng tây, chỉ bước vài chục bước, liền đến tường phía tây
bắc của đình viện.
Liễu Oanh Oanh thấy kì lạ hỏi:
- Tiểu sắc quỉ, ngươi lúc trước có đến đây sao?
Lương Tiêu sắc mặt hơi đỏ, xấu hổ đáp:
- Đây vốn là chính phản Bát Quái trận, ta đã không lưu ý, đi nhầm đường thì
mới hiểu ra.
Liễu Oanh Oanh thấy kì lạ nói:
-Nhìn không ra ngươi còn biết cái này?
Lương Tiêu cười đáp:
- Ta biết cũng nhiều, chỉ sợ nàng không có dịp biết đến thôi.
Lời này vốn là không phải nói dối, Liễu Oanh Oanh lại tưởng hắn tự bốc phét tự
thổi phồng, liền bực tức nói:
- Ta tài năng cũng chẳng ít.
Phóng ra Độn Thiên Trảo, leo lên trên đầu tường. Lương Tiêu leo lên sau, nheo
mắt nhìn ra xa, phía dưới có ba người hầu đứng giữ ngoài cửa, một người ngủ
gục, hai người còn lại hạ giọng, nói chuyện đông tây.
Hai người giở ngói nhìn qua mái,đi nhẹ như mèo đến gần sảnh đường, bỗng nghe
một người ho khẽ, cười lạnh nói:
-Việc của thiết hạp làm sao lại lộ Đúng là kì quái.
Hai người nghe ra thanh âm của Lôi Hành Không, trong lòng cảm thấy vui mừng,
nhưng nghe thấy lão miệng nói kì quái, giọng điệu vẫn không có chút nào gấp
rút. Chỉ nghe Lôi Chấn lễ phép đáp:
- Việc này đúng thật gai góc, Nhị Nương tất nhiên báo cho Sở Lão Đại biết
rồi.
Lôi Hành Không cười lạnh nói: - Ta đã sớm nói qua, con vợ này đúng thật là mầm
họa lớn nhất, sớm muộn gì cũng làm hỏng việc.
Lôi Chấn do dự nói:
- Phụ thân, nếu đúng là Cửu Như hòa thượng đến trộm hộp, vậy thì…
Lôi Hành Không nói:
- Lo gì chứ? Nơi giấu hộp bí ẩn, hừ, lão hòa thượng dù có khả năng lên trời
chăng nữa cũng chẳng có khả năng tìm ra. Lúc này chúng ta chỉ cần nhất mực
khẳng định hộp thật không ở trong bảo. Sở gia làm mất hộp giả, không bằng
không cớ, càng không thể đổ lên người chúng ta.
Lương Tiêu nghe lão nói như thể mình không thể sai, thầm cười trong lòng.
Trong phòng im lặng một lúc, chợt nghe Lôi Chấn than:
- Cha, việc này quan trọng, chúng ta cũng nên xem thử thiết hạp còn ở đó
không, để còn yên tâm.
Lôi Hành Không nói:
- Xem cái gì, vẫn ở chỗ cũ!
Liễu Oanh Oanh giận dữ nghiến răng, cực kì muốn nhảy xuống dưới, nắm lấy lão
già thối tha này, thẳng tay kéo miệng lão ra, bức lão phải nói ra nơi giấu
hộp. Chỉ nghe Lôi Chấn than:
- Cha, lại nhắc đến, hài nhi lớn như thế này, cũng chưa từng xem qua cái hộp
đó!
Lôi Hành Không hô hô cười rộ, đáp:
- Vội gì chứ, đợi ta sau trăm tuổi, cái hộp đó chẳng phải là vật trong tay
con sao?
Lôi Chấn đáp:
-Hài nhi không phải tò mò, chỉ nghĩ thêm một người xem xét, càng thêm khả năng mở được hộp.
Lôi Hành Không hừ lạnh một tiếng, lãnh đạm nói:
-Nói năng nhảm nhí gì thế? Chiếc hộp sắt này cấu tạo kì xảo, lão phu tham khảo đã bao nhiêu năm, cũng không hiểu ra, ngươi thì nông cạn thiển cận thế, hừ, nói đến chuyện mở hộp, không phải là kẻ ngốc nói mơ sao?
Lôi Chấn vội đáp:
- Cha, con…
Lôi Hành Không không còn kiên nhẫn nói:
- Được rồi, con trên đường đã mệt, đi nghỉ đi.
Không lâu sau, chỉ thấy Lôi Chấn buồn bực không vui, từ trong đường đi ra, vừa
qua cửa thứ hai, bỗng nhiên quay người, nấp tại sau một cây cột trụ, lấp ló
nhìn vào bên trong đường. Liễu Lương hai người trên cao nhìn rõ, trong lòng
bất ngờ, Liễu Oanh Oanh gỡ một miếng ngói, nhìn qua khe hở, chỉ thấy Lôi Hành
Không bắt đầu đi tới đi lui, bước chân lộn xộn, tựa hồ trong lòng không yên,
bước một hồi lâu, bỗng nhiên bước ra cửa, vội vàng đi tới hướng Nam.
Không đợi lão đi xa, Lôi Chẫn đã từ sau cây trụ bước ra, không đi đường chính,
vượt tường mà đi, dần dần đi xa. Liễu Oanh Oanh kéo kéo áo Lương Tiêu, hai
người nương theo phòng xá mà bám theo, bám sát phía sau. Ba nhóm người theo
bám theo đuôi mà đi, Lôi Hành Không trong lòng có lí do không nói ra, đi đường
đơn giản nhất. Đi được một hồi, chợt có tiếng nước, tiến về trước một chút,
liền thấy một con kênh làm bằng đá, nước suối từ sau núi chảy ra, theo kênh đá
đi vào trong bảo, cung cấp nhu cầu sử dụng hằng ngày. Trong kênh nước trong
thấy đáy, rêu bám xanh rờn, một chiếc cầu cong rộng sáu thước, hai đầu cầu nằm
trên giả sơn, dây leo quấn quít thả xuống, xanh đến mát mắt.
Lôi Hành Không bước lên cầu cong, nhìn quanh không thấy ai, cúi xuống tay mò
xuống dưới cầu. Ba người kia cảm giác kì lạ: “Chẳng nhẽ hộp sắt lại nằm dưới
gầm cầu? Thật chẳng ai ngờ tới.” Đoán một hồi, chỉ nghe có tiếng cạch, giả sơn
ở đầu cầu lộ ra một vết nứt, gần đủ cho một người ra vào, Lôi Hành Nhân lách
người đi vào, vết nứt trên đá lập tức khép lại.
Ba người bỗng nhiên đại ngộ, thì ra gần dưới nước có cơ quan mở cửa, xem tình
hình như thế hộp sắt nhất định nằm trong giả sơn. Giấu hộp như thế quả thật là
táo bạo, ai có thể ngờ, một vật trọng đại như thế lại bất ngờ nằm ở giả sơn
bên đường, cơ quan mở cửa lại nằm dưới gầm cầu.