Thiên Hoán Nhật (3)


Sau bốn năm ngày, vết thương ở đùi Yên Chi đã thuyên giảm, hai người cùng
cưỡi, đi quanh co về hướng Tây. Hôm ấy, hai người đến một thị trấn gần Giang
Lăng, trong đám đông, xa xa thấy một cây cờ thêu mấy chữ Hạnh Hoàng Tửu xí,
phất phơ theo gió. Hai người bước vào quán để nghỉ. Liễu Oanh Oanh giao cương
ngựa cho người phục vụ, nói:

- Dắt ngựa vào tàu, không được buộc, đồ ăn phải là yến mạch năm thăng, gạo
mềm nửa đấu, cam thảo một nhúm, rượu gạo nửa hộc, không được sai lệch mảy may.

Tên phục vụ này miệng bẩm vâng vâng, trong lòng lại nghi ngờ: “Nói gì chứ, một
con súc sanh, lại ăn tinh tế như con người? Đợi cô ta đi rồi, ta sẽ lấy cho nó
vài món qua loa, chắc cô ta cũng chả biết được”

Liễu Oanh Oanh nhìn ra tâm tư của hắn, cười nói:

- Đừng nói ta không nói trước cho ngươi, nó mà ăn không hợp ý, sẽ đá chết
ngươi, lúc đó đừng trách ta.

Phục vụ nghe nàng nói như thế, lại thấy Yên Chi thần tuấn dũng mãnh, bất giác
tim đập thình thình, bán tín bán nghi, dẫn ngựa đi.

Lương, Liễu hai người chọn nơi yên tĩnh ngồi xuống. Liễu Oanh Oanh kêu thức
ăn, lại kêu them một vò rượu, liếc sang Lương Tiêu, thấy hắn không nói gì,
trong lòng cười thầm: “Tính ra ngươi cũng còn biết điều, chứ còn dám cản ta
uống rượu nữa, hừm, ta mắng cho tắt bếp luôn.” Nghĩ ngợi một hồi, rượu đem ra
bàn, Liễu Oanh Oanh đang định rót, Lương Tiêu lại nói trước, cười hi hi nói:

- Ta tiếp nàng uống!

Liễu Oanh Oanh hơi giật mình, hiểu ra hắn không tiện chính thức ngăn trở, nên
đổi cách thành uống bớt một phần rượu, tránh cho nàng uống say, nàng vốn thích
nhiệt náo, trong lòng nghĩ một người vui sao bằng cùng vui, tiểu tử ngươi sính
cường như thế, chính là hợp ý của ta, liền nâng rượu cười nói:

- Vậy thì tốt, ai không uống hết là mèo con chó con nhé.

Lương Tiêu hơi giật mình, hối hận không kịp, nhưng cũng đành chau mày nhăn
mặt, nâng li uống cạn. Hai người ngươi một li, ta một li, một vò rượu chẳng
mấy chốc thấy đáy. Liễu Oanh Oanh tươi cười sắc mặt không thay đổi, Lương Tiêu
cả khuôn mặt đỏ lên, thần thái như sắp say. Liễu Oanh Oanh kêu thêm một vò,
trong lòng nói: “ Tiểu tử ngươi lôi thôi rắc rối, lúc nào cũng cản ta uống
rượu, hôm nay rơi vào tay cô nương, xem ngươi thoát bằng cách nào?” Nàng tửu
lượng cao, miệng lưỡi lại nhanh nhảu, vừa dỗ vừa ép, Lương Tiêu đun đẩy không
được, lại uống vài li, dần dần cảm giác không chi trì nổi.

Liễu Oanh Oanh trong bụng cười thầm, định giở lại thủ đoạn một lần nữa, rót
đầy chén rượu của hắn, bỗng nghe có tiếng vó ngựa, mắt liếc xéo, chỉ thấy có
hai người vai kề vai bước qua cửa, phục vụ chưa kịp nghênh tiếp, hai người
bỗng lùi lại, quay bước định đi.

Liễu Oanh Oanh vừa nhìn là nhận ra ra người đến là vợ chồng Lôi Chấn, Sở Vũ,
lập tức hiểu ra tại sao hai người lùi bước, đôi mắt đẹp chợt đảo một cái, giả
vờ giận nói:

- Tiểu sắc quỷ, lão hòa thượng làm gì màvẫn chưa quay lại, thực sự khiến
người ta lo lắng mà!

Lương Tiêu uống rượu mơ mơ màng màng, nghe câu nói một lúc vẫn chưa đáp, liền
thấy dưới chân đau nhói, hóa ra bị Liễu Oanh Oanh dậm mạnh. Lập tức tỉnh hơn
phân nửa, trong lòng nghĩ có nguyên nhân, thuận miệng nói:

- A… chắc trên đường bị trở ngại, sau cũng đến thôi.

Liễu Oanh Oanh “ừm” một tiếng, lại hỏi:

- Ngươi nói xem, hộp sắt đó thật tại Lôi Công Bảo không?

Vừa nói vừa ngưng thần lắng nghe, lại nghe không có tiếng vó ngựa, trong lòng
biết hai người đó chưa đi xa, đang ở ngoài tiệm nghe trộm.

Lương Tiêu thuận miệng nói:

- Nàng không nghe Sở Tiên Lưu nói sao? Lôi Hành Không dùng hộp sắt giả lừa
lão, hộp thật vẫn còn nằm tại Lôi Công Bảo.

Hắn vừa nói vừa đưa mắt nhìn sang Liễu Oanh Oanh, thấy nàng khóe miệng lộ nét
cười, có ý khen ngợi, biết chắc là nói không hề sai. Liễu Oanh Oanh khẽ nháy
mắt, lại nói:

- Sở Tiên Lưu quan hệ gì với lão hòa thượng, vì sao lão hòa thượng lại phải
đến Lôi Công Bảo trộm hộp?

Lương Tiêu trong lòng rất lấy làm lạ, nhưng đã nói như vậy, không thể không
đáp, chỉ đành gắng gượng nói:

- Lão hòa thượng cùng Sở Tiên Lưu giao tình không nhỏ, dĩ nhiên… dĩ nhiên
quyết tâm trộm chiếc hộp ra, xả giận cho bằng hữu…”

Vừa nói xong, bỗng nhiên ở ngoài có tiếng vó ngựa, Liễu Oanh Oanh bỗng nhiên
đứng dậy, bỏ một đĩnh bạc nhỏ xuống bàn, kêu lên lanh lảnh:

- Phục vụ, chuẩn bị ngựa.

Phục vụ kéo Yên Chi, tiễn Lương, Liễu hai người ra khỏi cửa. Lương Tiêu nhịn
không được hỏi:

- Oanh Oanh, nàng lúc nãy nói như vậy có ý gì? Ta không hiểu.

Liễu Oanh Oanh cười hi hi, giải thích nguyên nhân xong, Lương Tiêu giật mình:

- Tệ thật, thế này không phải là đánh rắn động cỏ sao?

Liễu Oanh Oanh cười đáp:

- Muốn trộm được hộp, phải đánh rắn động cỏ!

Thấy Lương Tiêu mơ hồ không hiểu, nàng liền giải thích:

- Thuần Dương Thiết Hạp là vật cực kì quan trọng của Lôi Hành Không, được cất
giấu cẩn mật. Chúng ta cứ thế này mà đi trộm hộp, chẳng phải sẽ phí sức tìm
kiếm hay sao? Bây giờ Lôi Chấn tưởng Cửu Như đến trộm hộp, trong lòng như có
lửa, lập tức về bẩm báo. Lôi Hành Không trong lòng nghi ngờ, làm sao không đi
xem thiết hạp? Rồi cứ thế….

Nói đến câu này, cười không nói thêm, Lương Tiêu bỗng nhiên nói:

- Nếu như thế, tức là dẫn đường cho chúng ta đến chỗ cái hộp rồi?

Liễu Oanh Oanh xoa xoa đầu hắn, cười hi hi đáp:

- Tính ra tiểu sắc quỉ ngươi cũng có chút kiến thức.

Lương Tiêu nói:

- Oanh Oanh, nói như thế, cơ hội này hiếm có đấy, chúng ta phải khẩn trương
đuổi theo, không được bỏ lỡ.

Liễu Oanh Oanh vỗ nhẹ cổ ngựa, đáp:

- Ta có Yên Chi bảo bối, làm sao mất dấu? Vội vã như vậy, không chừng lại để
người ta biết là bị theo dõi.

Lương Tiêu nghe nàng tính toán chu toàn, cảm giác cực kì bội phục.

Hai người đi ra ngoài trấn, chỉ thấy từ xa truyền lại âm thanh, đôi mày cong
của Liễu Oanh Oanh nhíu lại, vội nói:

- Mau nấp đi.

Hai người vừa nấp vào trong rừng, liền thấy Sở Vũ sắc mặt giận dữ, thúc ngựa
chạy qua.

Liễu Oanh Oanh vọng nhìn Sở Vũ đi đã xa, mới thở dài một hơi, Lương Tiêu thấy
kì lạ hỏi:

- Oanh Oanh, nàng biết tại sao bà ấy phải quay lại?

Liễu Oanh Oanh cười đáp:

- Bà ấy là người Sở gia, nghe thấy gia đình mình bị lừa, tự nhiên phải nổi
giận, theo ta thấy, bà ấy về gia đình báo tin!

Lương Tiêu nói:

- Nói như vậy không đúng, bà ấy dù sao cũng là dâu ở Lôi gia, làm thế không
sợ gia đình chồng giận sao?

Liễu Oanh Oanh lạnh lùng nói: “Sư phụ thường nói:

- Vợ chồng vốn như chim trong rừng, nguy hiểm mỗi người bay mỗi hướng, bọn họ
vì chuyện hộp sắt mà quay lưng lại với nhau, quả thật là đúng mà.

Nói xong dắt ngựa đi năm sáu bước, bỗng nghe Lương Tiêu gọi: “Oanh Oanh.” Liễu
Oanh Oanh quay đầu lại, chỉ thấy Lương Tiêu hai tay nắm chặt, mặt đã đỏ bừng,
cươgn quyết nói:

- Không quản có chuyện khó khăn to lớn đến thế nào, ta và nàng đều không chia
li, chết cũng không làm vậy.

Liễu Oanh Oanh khẽ giật mình, chỉ thấy mũi cay mắt nóng, cúi đầu trách:

- Tiểu sắc quỉ ngươi, nói những lời rẻ tiền như thế, làm người ta khó xử.

Lương Tiêu vội vã đáp:

- Ta hoàn toàn không nói lời rẻ tiền.

Liễu Oanh Oanh khẽ hừm rồi nói:

- Nếu không phải lời rẻ tiền, đến đây dắt ngựa cho ta.

Lương Tiêu cười hi hi, cầm lấy cương ngựa, đi lên phía trước. Liễu Oanh Oanh
vọng nhìn sau lưng của hắn, mắt bỗng nhòe đi, nước mắt chảy xuống, nhưng trong
lòng tựa như có đường mật, ngọt ngào dễ chịu, mười phần vui vẻ.

Hai người đi một đoạn, cuối cùng lại lên ngựa, ngựa Yên Chi đã lành vết thương
ở chân, chạy nhẹ nhàng như không có gì. Không lâu sau thì thấy Lôi Chấn đang
cắm đầu phi phía trước. Hai người liền giữ một khoảng xa . Liễu Oanh Oanh tâm
tình rất tốt, chỉ đông chỉ tây, vui vẻ cười nói, Lương Tiêu tuy thấy nàng cử
chỉ kì quái, nhưng nhìn thấy nàng lúc cười lúc giả bộ giận, chỉ cảm thấy thỏa
lòng vô cùng. Không lâu sau, chỉ thấy một thành lũy lớn, nương vào núi vây lấy
đất, diện tích nghìn khoảnh, trên bờ thành chi chít ụ tiễn, có nhiều thủ vệ đi
lại.

Liễu Oanh Oanh cười nói:

-Tên họ Lôi này quả thật tìm được một nơi phong thủy thật tốt!

Lương Tiêu lo lắng hỏi:

-Thủ vệ nghiêm mật, làm sao đi vào?

Liễu Oanh Oanh cười nói:

- Làm trộm nếu không leo tường, chẳng nhẽ đi theo cửa lớn mà vào ư?

Chỉ thấy Lôi Chấn phi ngựa dồn dập, thủ vệ trên tường sớm thấy, tập trung
trước thành nghênh tiếp, Liễu Oanh Oanh liền nói:

-Tiểu sắc quỉ, nhanh lên, đi vòng ra phía sau thành.

Lương Tiêu bỗng nhiên đại ngộ, vỗ tay nói:

- Giương đông kích tây?”

Liễu Oanh Oanh cười đáp:

-Không sai, Lôi đại thiếu gia giương đông, chúng ta kích tây.”

Hai người cưỡi ngựa đi vòng ra núi phía sau thành, chỉ thấy rừng sâu ve kêu,
lại có tiếng chim. Liễu Oanh Oanh nhảy xuống ngựa, cầm lấy tay nải, dắt ngựa
vào rừng. Trong tay nải lấy ra một móc sắt sáng bóng, trên có tám sợi dây sắt
mềm. Lương Tiêu thấy lạ hỏi:

- Đó là cái gì?

Liễu Oanh Oanh cười đáp:

- Cái này gọi là Độn Thiên Trảo.”

Rồi quăng cái dây, cương trảo liền bay ra khỏi tầm mắt, vèo một tiếng xuyên
qua ụ tiễn, móc vào chắc chắn .Liễu Oanh Oanh đang định trèo lên, Lương Tiêu
liền nắm chặt sợi dây mỏng nói:

- Ta lên trước.

Liễu Oanh Oanh thấy hắn sợ có nguy hiểm, liều mình lên trước, cũng không tiện
phụ ý tốt của hắn, thả sợi dây mềm ra.

Lương Tiêu nắm sợi dây leo lên trên tường, không thấy một bóng người. Liễu
Oanh Oanh leo lên sau, thu lại “Độn Thiên Trảo”, đang định nhảy xuống tường,
bỗng nghe có tiếng bước chân, tựa hồ có người đi đến. Tường đây nhỏ hẹp, lại
không kịp quay lại, nhỡ bị người khác nhìn thấy rồi hô hoán lên thì sẽ đánh
động khắp bốn phía. Tình huống nguy cấp, Liễu Oanh Oanh bỗng thấy cổ tay bị
nắm, hóa ra là Lương Tiêu, kế đó bị hắn kéo, rơi ra mé ngoài tường thành. Liễu
Oanh Oanh hoảng hốt, đang định mắng, đột nhiên thấy Lương Tiêu giơ tay phải
móc vào đầu tường, nàng liền hiểu ra, làm theo như vậy, trong lòng thầm khen
hắn nhanh trí.

Hai người như một đôi bích hổ, bám chặt vào tường ngoài, tai nghe bước chân
lộn xộn, ba người tiến đến, cước bộ trầm ổn, hiển nhiên thân có võ công. Liễu
Oanh Oanh thầm than thật nguy hiểm, nên biết tường đầu rất hẹp, quyết không
thể một chiêu khống chế ba hảo thủ, bọn chúng chỉ cần kêu một tiếng thì sẽ làm
uổng phí bao nhiêu công lao trước đây của họ.


Côn Luân - Chương #81