Lương Tiêu sắc mặt trắng bệch, ánh mắt cứ lóe lên lại tối đi, nhìn Bá Nhan một
hồi, thở dài một hơi, từ từ nói:
- Mẹ của ta ông cũng quen đấy.
Bá Nhan giật mình nói:
- Ta quen sao?
Lương Tiêu nói:
- Không sai, bà tên Tiêu Ngọc Linh, ông nhất định quen biết.
Bá Nhan như bị đánh một quyền vào ngực, hai mắt mở to, lộ vẻ không tin.
Lương Tiêu đổi sắc mặt, nơi tay loáng sáng, rồi trỏ thẳng kiếm vào Bá Nhan,
hét lớn:
- Ngươi là sư huynh của mẹ ta, có đúng không?
Chúng thân binh cực kì phẫn nộ, nhanh chóng giương cung, chĩa vào Lương Tiêu.
Liễu Oanh Oanh thấy thế, bước lên trước một bước, đứng cạnh Lương Tiêu, nhằm
giúp hắn ngăn cản tên bắn tới.
Bá Nhan nhìn Lương Tiêu, thần sắc thay đổi vài lần, bỗng nhiên than đáp:
- Không sai.
Lương Tiêu hai mắt vằn đỏ, nghiến răn hỏi:
- Vậy thì Tiêu Thiên Tuyệt là sư phụ của ngươi?
Bá Nhan lại thở dài một hơi, đáp:
- Không sai.
Lương Tiêu kiềm chế cơn giận, trừng mắt nhìn Bá Nhan nói:
- Được, ngươi nói ra lão đang ở đâu, ta sẽ thả ngươi.
Bá Nhan lắc đầu đáp:
- Tính đi tính lại, ta đã sáu năm không gặp sư phụ rồi.
Lương Tiêu giận dữ:
- Ngươi lừa ai chứ?”
Mũi kiếm lập tức kề ngay yết hầu Bá Nhan, chúng thân binh đang định bắn tên,
Bá Nhan ra lệnh dừng tay, trầm thanh nói:
- Thế nào cũng không được bắn tên, nếu ta chết cũng không được báo thù, chỉ
cần đem thủ cấp của ta về Đại Đô.
Na Tốc vội nói: “Tướng quân, tấm thân người đáng giá ngàn vàng…
Bá Nhan hai mắt tóe lửa, hét lớn:
- Đây là quân lệnh!
Na Tốc nhất thời không biết nói gì, bỏ cung tên xuống, hắn là nhóm trưởng, các
tùy binh khác thấy vậy cũng làm theo, dù vậy thần thái vẫn rất ngơ ngác, không
biết làm thế nào mới đúng. Lại nghe Bá Nhan chậm rãi nói:
- Ta lừa ngươi làm gì? Gia sư tính tình cô độc, ta lại sốt sắng cầu danh lợi,
không hợp tính tình với người, vậy nên trong ba sư huynh muội, sư phụ không
thích ta nhất. Xuất sư hơn hai mươi năm, người chỉ đến gặp ta hai lần. Lần thứ
nhất truyền cho ta Đại Nghịch Tru Tâm Chưởng, lần thứ hai cách đây sáu năm,
người đến tìm ta, nhờ ta tìm sư muội. Sau đó thì chưa gặp lại người. Người tìm
ra sư muội hay chưa, ta cũng không biết.”
Lương Tiêu thấy Bá Nhan có vẻ rất nghiêm túc, không giống như nói dối, nghe
hết câu, không biết tại sao, trong long chua xót, mắt đã đỏ lên, run run nói:
- Lão…lão giết cha ta, bắt cóc mẹ ta.
Bá Nhan giật mình, thất thanh hỏi:
- Thật sao?
Lương Tiêu nước mắt tuôn rơi. Liễu Oanh Oanh nghe thấy hiểu ra, vươn cánh tay
thon nhỏ của mình nắm lấy tay hắn, lòng nghĩ: “Ta cứ tưởng số mệnh mình khổ
lắm rồi, hóa ra tiểu sắc quỷ còn thê thảm đến thế.” Ánh mắt dịu dàng như nước,
nhìn chăm chú vào khuôn mặt của hắn, trong lòng tràn đầy thương cảm.
Bá Nhan trong lòng than thầm: “Sư phụ làm như thế này, thật thiếu cân nhắc.”
Năm đó gã nghe Tiêu Lãnh nói chuyện, biết được nội tình của trận chiến Hợp
Châu, dù ngoài dự liệu nhưng gã khí độ rộng rãi, đối với Lương Văn Tĩnh vẫn
kính phục vô cùng, sau này lại nghe nói ông ta lập công xong lại rút lui,
không biết tung tích và hành trạng ngày sau ra sao. Y tự xét bản thân không
thể quất ngựa mà đi như thế, nhất thời sinh lòng kính trọng, lại nghĩ sư muội
đi với hắn, quả không uổng một đời. Lúc Tiêu Thiên Tuyệt nhờ tìm Tiêu Ngọc
Linh, Bá Nhan giả vờ thuận theo, nhưng tuyệt không động tay, thậm chí chỉ mong
hai người họ sống mãi nơi chốn rừng núi, vĩnh viễn không bị sư phụ tìm ra.
Trầm tư một hồi, bỗng thấy yết hầu đau nhói, chỉ thấy Lương Tiêu ánh mắt lạnh
lẽo, trường kiếm lại nhấn vào yết hầu, Bá Nhan bèn lắc đầu nói:
- Ta không biết nơi ở của sư phụ, nếu có biết, vì nghĩa thầy trò, ta cũng
không thể làm kẻ tiểu nhân phản bội sư môn. Lương Tiêu, tính mệnh này của ta
là lừa ngươi nên mới cứu được, ngươi nếu muốn, cứ việc lấy đi.
Lương Tiêu nhíu mày, giận dữ nói:
- Được, nếu muốn trách thì trách tại ngươi là đồ đệ của Tiêu Thiên Tuyệt, lão
giết cha ta, ta giết đồ đệ lão, cho lão biết mùi vị đau khổ.
Đôi lông mày rậm của Bá Nhan giãn ra, không kìm được cười nói:
- Kỳ thật, ngươi nói thế ai mà nghe được!
Mắt thấy Lương Tiêu có vẻ thắc mắc, liền nói:
- Ta là đồ đệ của Tiêu Thiên Tuyệt, vậy chứ Tiêu Ngọc Linh không phải đồ đệ
của Tiêu Thiên Tuyệt sao?
Lương Tiêu đáp:
- Cái này không giống nhau!
Bá Nhan nói:
- Không giống chỗ nào, sư muội và ta cùng bái sư, cùng học nghệ. Sư muội cô
khổ không nơi nương tựa, chính sư phụ một tay nuôi dưỡng nên người. Nói sư phụ
là thầy cô ấy, không chính xác bằng nói sư phụ là cha cô ấy đâu.
Lương Tiêu mở miệng định mắng, nhưng lời vừa đến miệng, lại không thể nào nói
ra, trong lòng bực bội khó chịu, cười lạnh nói:
- Được lắm, ta bắt ngươi làm con tin, dụ Tiêu Thiên Tuyệt ra tìm cái chết.
Bá Nhan ha ha cười rộ, bình tĩnh nói:
- Nếu như thế, ngươi cứ giết ngay ta đi.
Lương Tiêu mắt tóe lửa, trừng trừng nhìn Bá Nhan hồi lâu, trong mắt lộ vẻ mơ
hồ xa xăm, nghĩ một hồi, chợt hỏi:
- Thế giờ ta hỏi ngươi, nếu ta tìm Tiêu Thiên Tuyệt báo thù, ngươi có giúp
lão không?
Bá Nhan đáp:
- Nếu là quyết đấu công bằng, ta dĩ nhiên không giúp. Nhưng nếu gia sư bại
vong, ta sẽ hẹn ngươi chọn ngày tái chiến, vì thầy báo thù.
Lương Tiêu trừng mắt nhìn gã, sắc mặt lúc đỏ lúc trắng, do dự vài lần, bỗng
nhiên soạt một tiếng, đút kiếm vào vỏ một cách hận thù, xoay người nói:
- Hôm nay ngươi bị thương, ta giết ngươi thì cũng chẳng giỏi giang gì, cứ
chữa trị cho tốt đi, sau này chúng ta lại đấu một trận.
Bá Nhan thấy hắn bỗng nhiên thu kiếm thì rất bất ngờ, nhưng Lương Tiêu càng
như thế, y càng thích, liền cười khẽ, cao giọng nói:
- Đợi đã.
Lương Tiêu nghe thấy quay đầu, Bá Nhan tuốt một chiếc nhẫn [1] khỏi ngón tay,
giúi vào tay hắn, nói:
- Sau này có việc gì cần thì dùng cái này để tìm ta.
Lương Tiêu bĩu môi nói:
-Ta việc gì phải tìm ngươi?
Bá Nhan cười nói:
- Biết đâu đấy, ta mặc dù không thể chỉ cho ngươi nơi ở của gia sư, nhưng nhi
tử hiếu kính với mẫu thân là luân thường đạo lý ở đời, nếu ta biết Ngọc Linh
đang ở đâu thì sẽ nói cho ngươi, thiết nghĩ điều này cũng hợp tình hợp lí.
LươngTiêu nhìn Bá Nhan, bán tín bán nghi, cuối cùng nhận lấy cái nhẫn, cất vào
lồng ngực, không nói một lời, cùng Liễu Oanh Oanh đi về hướng Đông.
Bá Nhan nhìn theo hai người, trầm tư nghĩ: “Việc này cực kì phức tạp, gặp lại
sư phụ, lập tức tìm cách hóa giải việc này mới được. Nhưng làm sao mở lời được
mới đúng là khó mà.” Mặc dù tài trí hơn người, nghĩ một lúc lâu cũng chưa có
cách hóa giải, y bất lực trầm tư: “Bây giờ chỉ có một cách duy nhất, không để
sư phụ và hài tử này gặp nhau.” Lập tức đứng dậy lên ngựa, lãnh suất nhóm thân
quân, nhằm hướng bắc mà đi.
Lương Tiêu đi được một đoạn đường, ngồi xuống một phiến đá lớn bên đường, lấy
cái nhẫn bạch ngọc ra, định ném đi, lúc gần xuất thủ bỗng sinh lòng do dự,
nghĩ đi nghĩ lại, bỏ nhẫn vào tay áo, hai tay ôm đầu, đôi vai rung rung.
Liễu Oanh Oanh nhìn hắn một hồi, nhíu mày nói:
- Lúc nãy không giết Nhan Nhân Bạch, bây giờ hối hận thì có ích gì. Hừ, khóc
lóc như vậy, không sợ xấu hổ sao?
Lương Tiêu bỗng nhiên tỉnh ngộ, lúc nãy trước mặt nàng khóc nức nở, thật là
mất mặt, liền lau mặt qua quýt, phiền muộn không vui. Liễu Oanh Oanh thở dài
một hơi, ngồi xuống bên cạnh hắn. Lương Tiêu chỉ cảm giác nàng ngồi xuống như
vậy, tự nhiên trong lòng ấm áp, cứ như thể trời đất trừ thiếu nữ này, không
còn ai khác để dựa vào, nghĩ tới nghĩ lui, mắt lại đỏ lên. Liễu Oanh Oanh bỗng
thấy xót xa, lấy ra khăn tay, đưa hắn lau nước mắt. Lương Tiêu nắm lấy cánh
tay trắng ngần, khàn giọng nói:
- Oanh Oanh, lòng ta sao cứ rối bời.
Liễu Oanh Oanh nói:
- Ta biết mà.
Lương Tiêu lắc đầu nói:
- Nàng không biết đâu. Bá Nhan trọng nghĩa khí, khẳng định không phản bội
Tiêu Thiên Tuyệt; mẹ ta mà biết ta muốn giết Tiêu Thiên Tuyệt, nhất định bà
cũng không cho.
Liễu Oanh Oanh nói:
- Sợ gì chứ, gặp non mở lối, thấy nước xây cầu.
Nghĩ đi nghĩ lại, rồi nói:
- Ngươi khi đi gặp mẹ thì đem ta đi theo, ta nói những lời êm tai, dụ bà đi
nơi khác, ngươi nhân cơ hội giết Tiêu Thiên Tuyệt, có được không?
Lương Tiêu mừng rỡ nói:
- Kế điệu hổ li sơn này, quả thật diệu kế.
Vừa nói ra, liền có cảm giác không ổn, bối rối nói:
- Không được, mẹ ta mà biết ta nói bà là hổ, nhất định đánh ta chết mất, ưm,
vậy gọi là tiền trảm hậu tấu mới đúng. Nhưng ta không biết Tiêu Thiên Tuyệt ở
đâu làm sao giết lão?
Liễu Oanh Oanh cười nói:
-Cái này thì có gì khó, lão là đại cao thủ trong thiên hạ, tất nhiên phải giữ thể diện. Đợi ngươi võ công hoàn thành, chỉ cần thông cáo thiên hạ, mời lão xuất chiến, làm cho lão không thể không đến.
Lương Tiêu nghĩ kĩ một hồi, than rằng:
- Cũng không còn biện pháp nào khác.
Liễu Oanh Oanh trừng mắt nhìn hắn, nói:
- Ngươi không nên mừng sớm, bằng võ công ngươi bây giờ, giết người không
được, ngược lại còn bị giết đấy.
Lương Tiêu đỏ mặt, to giọng nói:
- Võ công dù kém nhưng luyện tập chắc chắn sẽ giỏi.
Liễu Oanh Oanh cười đáp:
- Có câu nói này, thiên hạ không việc khó, chỉ sợ mỗi lòng người.”
Liễu Oanh Oanh tay chống cằm, ngồi suy nghĩ ngây ngốc một hồi, bỗng ngẩng mặt,
nhẹ nhàng nói:
-Tiểu sắc quỷ, chúng ta trước hết ăn trộm Thuần Dương Thiết Hạp, nếu có thể mở được Thiết Hạp, luyện thành võ công trong đó, cuộc báo thù của ngươi chẳng phải thêm vài phần đảm bảo sao?
Lương Tiêu trầm tư nghĩ: “Thiết hạp này có thể trị được bệnh cho Hiểu Sương,
nên phải trộm cho bằng được, mặc dù không dùng cho bản thân ta.” Liền lập tức
đồng ý.
Hai người thương lượng quyết định, khởi trình hướng Lôi công bảo mà đi. Liễu
Oanh Oanh đã biết hoàn cảnh của Lương Tiêu, vì thế trên đường đối với hắn có
phần khác biệt. Mặc dù hai người tính tình đều là thiếu niên, có lúc cãi cọ,
nhưng Liễu Oanh Oanh mỗi khi giận dữ, lại nghĩ đến hoàn cảnh đáng thương của
Lương Tiêu, tự nghĩ mình đã đối xử với hắn quá dữ tợn, bèn xin lỗi là mình
không nên thế, có những lúc lại không kìm được nhu tình quyến luyến, nói năng
ngọt ngào ôn tồn, đối với hắn rất tốt, vì thế hai người trên đường đi, tình ý
ngày càng sâu đậm, dần dần trở nên gắn bó không tài nào rời xa nhau được nữa.
Chú thích:
[1] Nhẫn đây là thứ nhẫn bằng ngọc hoặc đá, to dày, thường đeo ở ngón tay khi
bắn cung.