Thiên Hoán Nhật


Vân Thù thấy Lương Tiêu đảo người cúi xuống, thân hình trầm theo, trảo vẫn nắm
ở lưng Lương Tiêu. Bỗng nhiên, tai nghe tiếng vù vù không ngớt, mười mấy mũi
tên xé gió từ sau lưng bắn tới. Vân Thù thất kinh, thả Lương Tiêu, lật tay gạt
số mũi tên, nhưng vì bất ngờ nên chưa kịp vận công đã thấy đau điếng, hóa ra
đã trúng một mũi tên. Vân Thù giận dữ kêu lên, mắt liếc qua thì thấy Lương
Tiêu dù bị trói gô nhưng vẫn tìm cách lăn đi bèn ngay lập tức nén cơn đau,
đứng lên định bắt lấy Lương Tiêu, hành cho một trận tơi bời. Không ngờ hai
chân vừa tiếp đất, sau lưng lại có tiếng gió, liếc mắt lại nhìn thì thấy một
thanh gỗ lớn đánh vù tới. Thì ra “Quỷ khốc thần hào tam liên hoàn” của Lương
Tiêu gồm có ba phần, thứ nhất dây thừng, thứ hai tên nhọn, thứ ba gậy lớn. Cây
gậy lớn này là do Lương TIêu điều khiển bằng hết sức nên lao đến nhanh không
ngờ. Vân Thù đà tấn công đã đuối, nghiêng người tránh không kịp, chỉ thấy sau
lưng chấn động, trước mắt đầy sao loạn xạ, bị đánh lộn nhào lên không rồi ùm
một tiếng rơi xuống nước.

Lương Tiêu may mắn thoát thân, vung kiếm cắt đứt dây thừng, thấy Liễu Oanh
Oanh đuổi tới, liền cao giọng hô:

- Thả buồm mau!

Đoạn quay người nhổ neo, hai tay chèo đưa thuyền lướt tới. Liễu Oanh Oanh theo
lời giương buồm, thuyền mượn sức gió, xoay hướng chạy như bay xuống hạ lưu.
Vân Thù bị gậy lớn đánh trúng, trong ngực cảm thấy khó thở, mồm uống vài ngụm
nước lớn, lại không có cách nào thở được, nhịn không được kêu to:

- Phong Miên… Phong Miên…

Tiểu đồng nghe thấy, thúc giục lái thuyền chèo nhanh đón, giúp hắn lên thuyền.
Vân Thù nằm vắt mình trên thành thuyền, ộc cho hết nước sông, thấy thuyền lớn
đi xa dần, trong lòng cực kì tức giận, lớn tiếng ra lệnh cho lái thuyền đuổi
theo. Ai ngờ vừa đổi hướng định đuổi theo thì bỗng nghe răng rắc, thuyền nhỏ
gãy đôi, trên thuyền ba người nghiêng qua ngửa lại rồi rơi cả xuống nước.

Vân Thù mắt nhanh tay lẹ, vừa rơi xuống nước, một tay ôm lấy nửa đoạn thuyền
gãy, một tay kéo tiểu thư đồng Phong Miên lại, cẩn thận xem xét chỗ gãy của
thuyền, thấy chỗ gãy rất bằng bặn, tựa như lúc trước bị đao cắt khía. Vân Thù
nghĩ ngợi một hồi bỗng nhiên hiểu ra. Nguyên do, Lương Tiêu dùng khổ nhục kế,
cố tình để hắn đá rơi xuống nước, sau đó lặn dưới thuyền nhỏ, dùng kiếm rạch
đứt quãng lên ván thuyền, Lương Tiêu tính toán chính xác, Huyễn Nguyên Kiếm
sắc bén vô bì, chỉ cắt sao cho thuyền chỉ chở được hai người, Vân Thù vừa lên
là thuyền nhỏ đã chịu không nổi, lập tức gãy làm đôi.

Người lái đò tinh thông thủy tính, tự mình bơi vào bờ, Vân Thù ôm một tấm ván,
cùng với Phong Miên lúc chìm lúc nổi, trong lòng ão não vạn phần: “Nếu sớm
biết như vậy, ta đã mang theo kiếm, một người một kiếm, giết thẳng là xong.”
Nghĩ tới đây, trong đầu chợt hiện lên hình bóng của Liễu Oanh Oanh, tâm trí mơ
hồ: “Nàng ấy là phái nữ, lại bị kẻ xấu lừa gạt, ta làm sao có thể động thủ với
nàng? Đợi ta giết hai tên gian tặc kia, rồi nói đạo lí với nàng, để nàng tha
thứ và hiểu được nỗi khổ tâm của ta.” Nghĩ đến đây hai chân đạp nước, cố sức
bơi vào bờ.

Lương Tiêu vừa xoay bánh lái vừa điều khiển mái chèo, đi được một đoạn, cho
thuyền dừng tại Giang Bắc, quay lại nói với hai người:

- Mấy tên cùng đinh đó tất nhiên sẽ không bỏ cuộc. Đi bằng đường thủy quá
chậm, chỉ sợ chúng đuổi kịp, chúng ta tốt hơn nên đi đường bộ.

Nhan Nhân Bạch cười cười, lãnh đạm nói:

- Đã đến Giang Bắc, ta đi một mình, tránh phiền hà cho hai vị.

Liễu Oanh Oanh liếc mắt nhìn hắn, lạnh lùng nói:

- Khoác lác, ngươi mất nhiều máu thế, làm sao cầm cự được?

Nhan Nhân Bạch vết thương hai lần bị toác ra, mất rất nhiều máu, môi đã trắng
bệch, nhưng nghe như vậy vẫn xua tay cười nói:

- Nhan mỗ mạnh như trâu ngựa, vết thương nhỏ này không chết được đâu.

Nói xong miễn cưỡng đi hai bước, chỉ thấy bước thấp bước cao, liêu xiêu lảo
đảo. Lương Tiêu nhìn thấy nhíu mày, khuyên:

- Chúng tôi cũng không có việc gì gấp, đưa ông tới phương bắc cũng được.

Liễu Oanh Oanh cười hi hi, nói:

- Tiểu sắc quỉ, cái này gọi là gì nhỉ:

- Giúp người thì giúp cho chót.

Lương Tiêu không đợi cô nàng nói xong, vừa cười vừa nói:

- Giết người phải thấy máu.

Nhan Nhân Bạch mặc dù là người thâm trầm, nhưng lần này sắc mặt không kiềm
được lộ ra vài phần cảm kích, từ từ thở dài nói:

- Hai vị cùng ta không thân không thích, thế mà đã nhiều lần cứu mệnh ta. Ân
tình này, Nhan mỗ dù làm trâu ngựa cũng không thể báo đáp được.

Liễu Oanh Oanh xì một tiếng:

- Là hán tử thì không cần phải nói những lời thừa như vậy.

Nhan Nhân Bạch giật mình, ha ha cười nói:

- Cô nương mắng đúng lắm, Nhan mỗ hay rườm lời, đáng chết đáng chết.”

Ba người cười nói một hồi, rời thuyền lên bờ, đi được khoảng một dặm, bỗng
nghe đằng xa có tiếng quạ kêu quang quác xé tan sự tĩnh lặng của buổi chiều
tà, đằng xa bỗng có tiếng vó ngựa gõ trên quan đạo. Lương Tiêu thất kinh,
chuẩn bị rút kiếm. Nhan Nhân Bạch nắm tay cản lại, trầm giọng nói:

- Địch mạnh ta yếu, tạm thời tránh vẫn là hơn.

Lương Tiêu cũng thấy có lí, ba người dắt ngựa, chuyển sang con đường đi vào
rừng. Một lúc sau, chỉ thấy một toán người ngựa phi nhanh tới, kị sĩ người nào
cũng mang áo giáp da, đầu đội mũ lông chồn, vai mang cung tên, quả thật người
như hổ, ngựa như rồng, tinh thần sung mãn, dũng mãnh oai phong.

Lương Tiêu cũng Liễu Oanh Oanh nấp sau một gốc cây tùng, hai tay nắm chặt, nín
thở quan sát, bỗng nghe thấy Nhan Nhân Bạch đột nhiên cười lớn một tràng, hô
to:

- Na Tốc.

Kị sĩ dẫn đầu đột nhiên giật mình, kéo cương dừng ngựa, đưa mắt nhìn tới,
những người còn lại cũng đồng thời dừng ngựa, động tác mười phần chỉnh tề.
Nhan Nhân Bạch từ trong rừng bước ra, nở một nụ cười nói:

-Sao thế, không nhận ra ta sao?

Nhóm kị sĩ này bỗng lộ vẻ vừa mừng rỡ vừa kinh ngạc, nhanh chóng xuống leo
xuống ngựa, quỳ xuống đất, Na Tốc dùng tiếng Mông Cổ gọi to:

- Đại tướng quân, cuối cùng cũng tìm được người.

Nhan Nhân Bạch khẽ cười, muốn bước vội lên phía trước đỡ dậy, nhưng vừa mới
cong người liền cảm thấy một cơn đau kịch liệt không nhịn được, chỉ đành vẫy
tay nói:

- Các ngươi đứng cả dậy đi.”

Na Tốc đứng dậy, đám kỵ sĩ phía sau cũng đứng theo. Nhan Nhân Bạch toàn thân
đầy máu, ngập ngừng nói:

- Đại tướng quân, người…người đã thụ thương?

Nhan Nhân Bạch cười nói:

- Chỉ là vết thương nhỏ mà thôi. Các ngươi làm sao tìm được đến đây?

Na Tốc thấy thần sắc cực kì ảm đạm, trước giờ cùng Nhan Nhân Bạch nam chinh
bắc phạt, chưa bao giờ thấy y mệt mỏi như thế này, nhất thời tự trách móc ,
thầm hận mình bảo vệ bất lực, trù trừ một lúc rồi mới nói:

- Lúc trước hẹn ở Chân Châu tiếp ứng tướng quân, ai ngờ người vẫn mãi không
đến, anh em trong lòng không yên, liền chia thành nhiều đội nhân mã truy tìm
dọc theo sông, cuối cùng nhờ trời cao che chở, để chúng tôi gặp lại đại tướng
quân.

Nhan Nhân Bạch nhớ lại một đoạn nguy hiểm vừa qua, tưởng như trải qua một
kiếp, thở dài một hơi, nói:

- Na Tốc, ngươi tổng cộng còn bao nhiêu nhân mã?

Na Tốc đáp:

-Tất cả ba trăm người, chia ra sáu nhóm, mỗi nhóm năm mươi người, bốn hướng tìm tướng quân, đoán chừng có khoảng ba nhóm ở vùng phụ cận.

Nhan Nhân Bạch vỗ tay cười nói:

-Được lắm, có ba trăm quân mã này, có đi khắp thiên hạ cũng được! Lập tức triệu tập nhân mã, quay về Đại Đô.

Chúng quân cao giọng lãnh lệnh, phân ra ba kị sĩ đi triệu tập đồng bạn.

Liễu Oanh Oanh thấy toàn người Nguyên, trong lòng không vui, lén kéo áo Lương
Tiêu, nhỏ giọng nói:

- Tiểu sắc quỷ, hắn có đồng bạn rồi, không cần chúng ta đưa nữa. Ngươi nói
với hắn, bắt tay rồi ai đi đường nấy thôi.

Lương Tiêu gật đầu, đang định nói ra, Nhan Nhân Bạch nghe Liễu Oanh Oanh nói
như vậy, xua tay cười nói:

-Tiểu huynh đệ, ta có một lời, không biết có nên nói hay không.

Lương Tiêu cười cười, cao giọng đáp:

- Mọi người đồng sinh cộng tử, không phân ta ngươi, ông có điều gì cần nói,
chớ nên khách khí.

Nhanh Nhân Bạch hơi chững lại, rồi cười ha ha nói:

- Đúng thế, Nhan mỗ lại rườm lời nữa rồi. Tiểu huynh đệ, ngươi còn nhớ đêm
qua ta và ngươi nói gì không?

Lương Tiêu gật đầu đáp:

- Nhớ, ông nói, trong vòng mười năm, Đại Tống tất vong?

Nhan Nhân Bạch cười nói:

- Không sai, bây giờ có vẻ như, có thể chưa đến mười năm, sẽ bắt hết bọn hôn
quân gian tướng ấy cho ngươi xử trí.

Nhan Nhân Bạch trong lòng đắc ý, ha ha cười rộ, lại nói:

- Tiểu huynh đệ, nói thật, Nhan Nhân Bạch vốn chỉ là biệt danh của ta. Tên
thật của ta là Bá Nhan, là người thuộc bộ tộc Bát Lạt Mông Cổ, lần xuống nam
này, chỉ muốn xem thử trận địa quân của Đại Tống, nghiên cứu hình thế của
Giang Nam, nhằm định ra kế sách chinh phạt phương nam.”

Bá Nhan là Đại Nguyên khai quốc trọng thần, phò trợ Nguyên đế Hốt Tất Liệt
bình định chư vương, chiến công cực lớn. Hốt Tất Liệt vốn muốn gã thống lãnh
binh thăm dò Tống, nào ngờ hòang tử Thoát Hoan cũng đồng thời dâng biểu, xin
được nam chinh. Hốt Tất Liệt vì muốn quần thần tâm phục, lệnh hai người trong
vòng ba tháng, lần lượt nghĩ ra kết hoạch chinh nam, chọn kẻ thắng làm nguyên
soái. Hai người vì tranh ấn soái, lần lượt dẫn quân lén vượt biên giới nước
Tống, dò thám quân tình nước Tống, nguyên lai hai bên mỗi người một nẻo, không
ngờ lại gặp nhau ở “Túy Dã Bất Quy Lâu”. Thoát Hoan vốn là kẻ âm hiểm, hành sự
không chừa thủ đoạn, cố ý tiết lộ hành tung của Bá Nhan, làm cho hào kiệt Nam
triều tập trung truy sát, gần như tiêu diệt tính mạng Bá Nhan.

Bá Nhan nói ra tên thật, trong lòng như trút được gánh nặng, bỗng thấy Lương
Tiêu nhìn mình chằm chằm, thần sắc cổ quái, tưởng chừng hắn ghét mình đã lừa
dối, bèn cười khổ than:

- Tiểu huynh đệ, ta thực không có ý lừa dối ngươi. Chỉ là lòng người khó dò,
đường đời hiểm ác, lúc đầu ta chưa biết lòng ngươi, không dám nói ra tên thật,
sau này mới biết được tâm ý của hai người, thực là xấu hổ, không dám mở miệng.
Tiểu huynh đệ, sắp nam chinh rồi, quốc sự cần người. Chi bằng ngươi cùng ta về
Đại Đô, gây dựng công danh.

Nói đến đây, y cười khẽ:

-Nghe nói lệnh đường cũng là người Mông Cổ, ngươi cứ đón bà đi cùng.


Côn Luân - Chương #79