Ba Hiểm Ác (4)


Trong phòng yên tĩnh, cùng giai nhân đang say ngủ, Lương Tiêu ngồi đối diện,
chống cằm ngắm Liễu Oanh Oanh, trong lòng khoan khoái. Ngắm một lúc rất lâu
thì cây nến tắt, không thấy gì nữa, nhưng vẫn nghe âm thanh người đẹp hô hấp,
hương thơm mỹ nhân như tràn ngập cả khoang. Lương Tiêu tâm tình xao động,
không thể ngủ được, phải gần canh tư, mệt quá mới thiếp đi.

Đang say sưa ngủ, bất giác có người lay khẽ, mở mắt ra nhìn, thấy đèn lồng
chiếu sáng rỡ khoang thuyền, , Liễu Oanh Oanh ngồi bên cạnh. Lương Tiêu vội
nhích sang, dụi mắt hỏi:

- Trời sáng rồi sao?

Thấy Liễu Oanh Oanh gật đầu ra hiệu,nháy mắt một cái, tai như lắng nghe cái
gì. Lương Tiêu thấy vậy, cũng lắng tai nghe, chỉ thấy từ xa truyền lại tiếng
tiêu vi vút, lúc trầm lúc bổng, trong lòng kì quái nói:

- Ai đang thổi tiêu vậy?

Liễu Oanh Oanh thần sắc ngưng trọng, khẽ nói:

- Tiếng tiêu này chứng tỏ người này ở rất xa, tiêu ẩm sử dụng nội lực truyền
đi, khác với bình thường.

Lương Tiêu nghe cẩn thận, quả nhiên đúng như vậy, trong lòng cảm thấy xấu hổ.

Tiếng tiêu lúc to lúc nhỏ, bống nghe Nhan Nhân bạch sang sảng cười nói:

- Trăng sáng gió mát, đêm khuya yên tĩnh, túc hạ tiêu thanh lại có ẩn ý sát
phạt,thật đã làm hỏng phong cảnh u nhã này rồi?

Tiêu thanh rít lên rồi ngừng lại, có tiếng người cười lạnh nói:

- Ngươi thực sự không sợ chết, nhưng cũng làm ta hứng thú!

Lương Tiêu và Liễu Oanh Oanh đưa mắt nhìn nhau, cùng đi ra ngoài, thấy trăng
đã ngả về phía tây núi, phía đông đã le lói ánh sáng, một bóng người từ thượng
du từ từ tiến đến, cách thuyền lớn khoảng hai dặm, nhưng âm thanh người đó nói
như sát bên tai, bình hoà ung dung, không phí chút sức lực nào.

Nhan Nhân Bạch cười nói:

- Sống chết có số, , sợ sệt cũng vô dụng, túc hạ nội lực tinh thâm, danh hiệu
tất không tầm thường?

Người đó điềm đạm nói:

- Muốn biết danh hiệu của ta ư? Thứ ngươi không xứng.

Nhan Nhân Bạch cười nói:

- Thật là nực cười, nếu người Tống kiêu ngạo như vậy, vì sao lại để Huy, Khâm
nhị đế phải như ếch ngồi đáy giếng thế kia?

Hiện nay ở Tống triều, Huy, Khâm nhị đế bị Kim quốc bắt giữ, bị người Nữ Chân
giam dưới giêng cạn ở Ngũ Dương thành, tính mệnh chỉ là ngồi đếm từng ngày.
Điều này là sự nhục nhã của Đại Tống, khi nào còn là người đại Tống, nỗi nhục
này không thể không nhắc tới. Người đó thấy vậy im lặng, hú một tiếng nói:

- Được lắm, ngươi đã nói bốn chữ “ếch ngồi đáy giêng", một chữ một chưởng, xú
Thát tử kia, ngươi nợ ta bốn chưởng, không được quên đấy.

Trong lời nói của người đó toát lên sự mục hạ vô nhân. Lương Tiêu nghe vậy,
trong lòng hết sức tức giận.

Trong lúc nói, thuyền nhỏ đã thuận dòng xuôi xuống, đến gần đại thuyền, phía
đông ánh sáng sơ lộ, trên thuyền, nhân ảnh bắt đầu lờ mờ thấy, đầu thuyền đang
ngồi là một văn sĩ trẻ tuổi, dung diện tuấn tú, đầu đội mũ nhỏ màu xanh, thân
vận nho sam,phía sau hầu là một tuấn mỹ đồng tử. hông đeo một thanh ban lan cổ
kiếm, da dẻ trắng hồng, mắt sáng như sao, nếu không phải hai người đang tràn
đầy sát khí, tình cảnh vậy, thực là cực nhã như tranh hoạ.

Lương Tiêu nhìn văn sĩ, thấy quen quen, tâm niệm chợt động:" Có thể nào là hắn
ta?"

Thấy Nhan Nhân Bạch cười nói trong khoang:

- Tiểu huynh đẹ, xin hãy vào khoang thuyền ta có đôi lời.

Liễu Oanh Oanh theo Lương Tiêu đi vào, hai người vào trong thấy Nhan Nhân Bạch
ngồi cạnh bàn, tay bưng một chén sứ, chính là nhất phẩm trà, thấy hai người,
đặt chén xuống cười nói:

- Hai người có ân cứu mạng, Nhan mỗ ghi khắc trong lòng. Thường nói:" thiên
hạ không bữa tiệc nào không tàn. Hôm nay mọi người chia tay. Nhan mỗ tấm thân
tàn khuyết, chết không có gì đáng tiếc, hai vị tiền đồ tươi sáng, nhân lúc đối
thủ chưa đến, nhanh nhanh đào tẩu.

Mặc dù nói đến chuyện sống chết hệ trọng, nhưng Nhan Nhân Bạch vẫn giữ vẻ ung
dung tự tại như không có gì xảy ra, mặt mũi thực không có nửa vẻ u sầu.

Lương Tiêu nghe y muốn liều mạng cản đường để hai người có cơ hội thoát thân,
hào khí nổi lên, vụt nói luôn:

- Nói cái gì? chưa đánh đã chạy?

Liễu Oanh Oanh cũng nói:

- Đúng a, có gì ghê gớm như vây? Nếu ngươi sợ, tự mình cúp đuôi đào tẩu đi.

Nhan Nhân Bạch nhíu mày, nghĩ bụng:" Đúng là nghé con không sợ hổ, hai đứa nhỏ
không biết nặng nhẹ". Định nói tiếp, bỗng nghe một tiếng cười dài, trước cửa
một bóng người vụt bắn tới, đó là văn sĩ trẻ tuổi, ống tay phất phới, lẫm lẫm
đứng chặn trước cửa, nhìn mọi người, lãnh tiếu nói:

- Hà, cứ tưởng có binh có tướng gì, hóa ra hai đứa xú hài tử.

Nhan Nhân Bạch không ngờ người đó lại đến nhanh như vậy, thất kinh , nhưng y
có uy nghi của đại tướng, trong lòng kinh cấp, nhưng sắc mặt không gợn lấy một
chút sóng dậy ba đào.

Liễu Oanh Oanh bị người mới đến khinh mạn, trong lòng cực kì tức giận, không
cần biết văn sĩ lợi hại thế nào , liền mắng lại:

- Ngươi tưởng mình là anh hùng hảo hán, thực chỉ giống như một mụ đàn bà râu
dài.

Người văn sĩ trẻ tuổi , nhíu mày nói:

- Ngươi nói ai?

Liễu Oanh Oanh cười nói:

- Nói nhà ngươi da mỏng thịt trắng, õng à õng ẹo, chẳng có một điểm nam tử
khí khái.

Lương Tiêu nhịn không được bật ra một tràng cười.

Văn sĩ trẻ tuổi sắc diện tuấn mỹ, đích thực có vẻ một công tử mặt trắng. Bị
Liễu Oanh Oanh đem ra làm trò cười, mày xếch lên, nhìn cô nói:

- Trông cô nương xinh đẹp, hoá ra là ăn trộm.

Liễu oanh Oanh cười nói:

- Ta đúng là ăn trộm, mọi người vẫn gọi ta là nữ tặc, lại bị ngươi gọi trúng,
cũng không có gì là lạ.

Văn sĩ rẻ tuổi cảm thấy kì lạ,bị mắng như vậy ai biết một cô nương xinh đẹp
lại không chút xấu hổ nào, ngược lại còn cảm thấy vinh dự, trong lòng hồ đồ,
nhìn Liễu Oanh oanh không chớp mắt, lại thấy Liễu Oanh Oanh mắt đẹp nhìn lại,
trong lòng hoảng loạn, cổ họng khô rát, không nói nên lời, để che dấu sự lúng
túng, vội thu hồi mục quang, nhìn Nhan Nhân Bạch, cười lạnh hỏi:

- Ngươi là đầu đảng ở đây phải không?"

Nhan Nhân Bạch ngẫm nghĩ:

- Người này võ công tuy cao, nhưng lời nói hành động, lại như một đứa trẻ.

Mục quang chuyển động, từ tốn nói:

- Mọi thứ đều là ta chủ sự, không quan hệ đến hai người này.

Văn sĩ trẻ tuổi tức giận nói:

- Sắp chết đến nơi, vẫn còn bày đặt nghĩa khí?

Nhan Nhân Bạch nhấp một ngụm trà, cười nói:

- Hay, chúng ta không nói nghĩa khí vội,hãy khách khí với nhau một chút. Nhan
mỗ lấy trà thay rượu, kính ngươi một chén.

Đoạn tả thủ khép lại thành đao, ném chén trà ra cùng một lúc, như tên bay nhắm
hướng văn sĩ . Chén thứ nhất bay ra, Nhan Nhân Bạch xòe ngón tay, đánh tiếp
chén thứ hai, chỉ nghe tiếng động cách cách một hồi, những chiếc chén liên tục
bay về phía văn sĩ, liền lạc như một sợi dây.

Lương, Liễu hai người thấy anh ta bị thương nặng vẫn có chưởng lực như vậy,
nhất thời ngạc nhiên. Văn si văn đứng bất động, mắt có ánh cười nhạt, song thủ
đánh vòng ra. Sợi dây chén bị chưởng phong dẫn dắt, lập tức đổi hướng, văn sĩ
song chưởng hợp một, như ôm thái cực, sau một loạt tiếng nổ, hơn mười chén sứ
đều vỡ vụn.

Bất luận thủ pháp hay nội kình, những chiêu thức ấy đều thập phần tinh diệu.
Nhan Nhân Bạch mỉm cười, nhìn chén sứ một hồi, nhíu mày nói:

- Lưỡng nghi hồn thiên công?"

Văn sĩ cười lạnh:

- Coi như ngươi có kiến thức.

Nhan Nhân Bạch nhíu mày nói:

- Túc hạ cũng là môn nhân của lão Cùng Toan?

Văn sĩ không đáp lời, phiêu phiêu bước, đã hơn một trượng. Lương Tiêu biết
Nhan Nhân Bạch bị trọng thương, tuyệt không phải là địch thủ cả người này, lập
tức như một mũi tên phóng đến, tay trái đánh chéo, tay phải đấm thẳng, xuất
một chiêu "đảm san cản hải" trong thạch trận võ học, lúc xuất quyền thì kình
lực dồn tại tiểu phúc, lúc phản kích, thì kình ra quyền chưởng. Văn sĩ trẻ
tuổi thấy chiêu thức của hắn như vậy, sắc mặt lộ vẻ ngạc nhiên, huy ống tay áo
đỡ quyền trái của Lương Tiêu, tả chưởng hướng xuống đất. bùm một tiếng, hai
người đối chưởng, Lương Tiêu kêu lên thất thanh , ngã lộn nhào ra sau, xuyên
vách khoang văng thẳng xuống sông.

Liễu Oanh Oanh không ngờ Lương Tiêu thua thảm như vậy, đại kinh thất sắc, chạy
ào ra cửa, cúi mình xuống, cất tiếng gọi:" Lương tiêu, Lương Tiêu," chỉ thấy
sóng cuộn ba đào, khôngthấy bóng Lương Tiêu, Liễu oanh Oanh thấy trong lòng
đau xót, khản tiếng, nước mắt tuôn rơi, nghiến răng quay đầu lại nhìn thấy văn
sĩ trẻ tuôi và Nhan Nhân Bạch lại giao thủ, hai người đều dùng chưởng, chiêu
thức tinh kì vô cùng.

Nhan Nhân Bạch trọng thương chưa lành hẳn, tuy chưởng pháp tinh diệu, cũng
không thể thi triển được hết, qua lại được sáu chiêu thượng hạ, bỗng nghe văn
sĩ kia hét lớn một tiếng:" xem chiêu" Nhan Nhân Bạch phải thối ba bước, tay
phải thõng xuống, ngực tuôn máu, y phục nhuốm đỏ. Văn sĩ không truy kích, chỉ
đứng lại nhìn, thần sắc mộc nhiên không thấy hỉ nộ, chỉ lạnh nhạt nói:

- Ngươi thân thụ trọng thương. Ta thực ra không muốn xuất thủ.Chỉ là hai nước
giao chiến, không phải là giang hồ ân oán.

Nhan Nhân Bạch sắc diện trắng bệch như tờ giấy, gật đầu nói:

- Nói như vậy, mọi người đều vì chủ mình, chết không oán hận.

Văn sĩ trẻ tuổi nhìn anh ta một cái, cuời lạnh nói:

- Ngươi là kẻ hèn mọn mà cũng có chút khí độ. Bốn chưởng nợ trừ một chưởng,
ngươi còn nợ ta ba chưởng. hãy xem chưởng thứ hai, đánh gãy tay trái.

Thân hình như thiểm điện, Nhan Nhân Bạch hoành chưởng chống lại, hai chưởng
đối nhau, bùm môt tiêng, Nhan Nhân Bạch lại lui ba bước, miệng đầy máu, tay
trái rủ xuống, thân hình run lên mấy cái, nuốt cục máu xuống, cười dài nói:

- Hảo chưởng pháp.

Văn sĩ hơi lộ vẻ ngạc nhiên, chằm chằm nhìn Nhan Nhân Bạch một hồi, đột nhiên
gật đầu nói:

- Hảo hán tử, ta không muốn hạ nhục ngươi. Còn hai chưởng giờ chỉ đánh một
chưởng.

Nhan Nhân Bạch bình đạm cười một tiếng nói

- Không cần.

Văn sĩ đó thấy y nói năng cử chỉ, không biết tại sao không thể tuyệt đối chiếm
hết thượng phong, trong lòng buồn bực, không chịu được hét một tiếng, hét lớn:

- Thú vị, chưởng này đánh gãy cổ ngươi

Khí ngưng song chưởng, chân chính xuất thủ, đột nhiên nghe một tiếng quá, một
cỗ hàn khí từ sau ập đến.

Văn sĩ thu thức chuyển thân, giải khai chưởng lực của Liễu Oanh oanh, nhíu mày
nói:

- Cô nương hà tất phải lao vào vũng nước đục.

Liễu Oanh Oanh nghiến răng không nói triển khai "Phiêu Tuyết thần chưởng" xoát
xoát xoát ba chưởng, Văn sĩ chỉ thủ không công, hoá giải hơn mười chiêu, cảm
thấy không đỡ nỏi, bèn gằn giọng nói:

- Nếu cô nương cứ khăng khăng bức tới, ta không thể khách khí nữa.

Liễu Oanh Oanh thấy gã chỉ thủ , nên tự thu hồi công thể, trong lòng nổi lên
tuyệt vọng, ho một tiếng, nghiến răng nói

- Ngươi đã hại Lương Tiêu, ta không thể không giết ngươi.

Chưởng vụt nhanh hơn, như điên cuồng.

Văn sĩ thấy nàng xinh đẹp kiều diễm, vì vậy tâm trạng như như điên như cuồng,
suy nghĩ rối bời, chiêu thức chần chừ, bị Liễu Oanh Oanh chiếm được tiên cơ,
một chưởng sượt qua, hàn khí bức nhân. Văn sĩ rùng mình, hốt nhiên kinh giác:

- Ta cũng thật hồ đồ, phải giết tên Mông Cổ trước.

Sắc mặt liền trầm xuống, hắn hét lớn :

- Cô nương, đắc tội!

Quyền trái hư động, hóa giải chưởng thế của Liễu Oanh Oanh, tay phải xuất chỉ
như điên, điểm vào thần phong huyệt. Chính lúc ấy, đột nhiên nghe có người
nói:

- Vân Vạn Trình!

Văn sĩ tâm thần chấn động, xuất chỉ chậm lại, Liễu Oanh Oanh thừa cơ thối lui
về phía sau, thấy Lương Tiêu ướt nhẹp đứng trước cửa tay cầm trường kiếm, nàng
vui mừng quá đỗi, vuột nói:

- Tiểu sắc quỷ, ngươi chưa chết thật à?

Lương Tiêu cười nói:

- Nếu ta thật chết rồi, cô sẽ nhớ ta chứ?

Liễu Oanh Oanh mặt ửng hồng, lầm bẩm:

- Có quỷ mới nhớ đến tiểu sắc quỷ ngươi.

Đôi môi xinh cong lên mắng, nhưng trong mắt lộ vẻ vui mừng vô hạn.

Văn sĩ thấy hai người tình tứ cười nói, trong lòng hết sức khó chịu, không
nhịn được ý tách hai người, lạnh lùng nói:

- Tiểu súc sanh, ngươi vừa rồi nói cái gì?

Lương Tiêu cười nói

- Ta gọi Vân Vạn Trình.

Văn sĩ đột nhiên tỉnh ngộ

- A tiểu súc sanh đã chiếm tiện nghi!

Văn sĩ này chính là con của Vân Vạn Trình, Vân Thù. Gã với Long Nhập Hải, Cận
Phi chia ba đường truy cản Nhan Nhân Bạch, đuổi đến bờ sông gặp Bạch Tam
Nguyên thụ thương, biết được ba người ngược dòng lên tây, liền lập tức thừa cơ
truy cản.

Lương Tiêu nhìn thấy Vân Thù, không biết danh tự hắn ta, chỉ biết hắn chắc là
con trai của Vân Vạn Trình, liền gọi luôn tên gia phụ hắn, quả nhiên đạt được
kết quả bất ngờ. Nhưng khi hỏi và trả lời, hắn tìm thấy điểm sơ hở rất nhanh,
chiếm được Vân Thù một phen tiện nghi. Vân Thù sắc mặt tím ngắt, song quyền
đánh ra ồ ạt, hét lớn nói:

- Tiểu súc sanh, ngươi dám làm nhục tiên phụ?

Liễu Oanh Oanh nghe hai người đối thoại liền minh bạch, khúc khích cười. Vân
Thù bị cô gái cười nhạo, trong lòng phẫn nộ. Lương Tiêu lâm nguy bất loạn, hi
hi cười nói:

- Ngươi hỏi gì, ta đáp nấy. Con trai ta, không được hỗn như vậy.

Vân Thù phẫn nộ không thể kiềm chế, hét lớn một tiếng, tung thân nhảy lên.
Liễu Oanh Oanh thất kinh, hét lên:

- Lương Tiêu mau chạy.

Vân Thù nghe thấy vậy, nghiến răng:

- Chạy được sao?

Lương Tiêu theo lời chuyển thân vòng vòng, Vân Thù lập tức truy theo, hai
người một đuổi một chạy, đến gần đuôi thuyền. Vân Thù sợ rằng Lương Tiêu lặn
xuống sông trốn, hét lớn tung thân lên không, hướng Lương Tiêu quét ra một
trảo. Lương Tiêu chỉ thấy trên đầu trảo phong ác liệt, đầu cúi xuống, nhảy lên
khỏi mặt đất , không chú ý nên vướng chân vào dây bẫy. Một tích tắc, đám dây
thừng căng nhanh quấn chặt lấy chân hắn. Lương Tiêu vốn muốn dụ Vân Thù trúng
vào cơ quan, không ngờ là trong lúc luống cuống lại trúng bẫy của mình, buột
mồm kêu khổ, không biết làm thế nào.


Côn Luân - Chương #78