Ba Hiểm Ác (3)


Được một lúc, Liễu Oanh Oanh nhẹ nhàng bước lại gần, ngồi cạnh Lương Tiêu,
giọng oanh thỏ thẻ:

-” Tiểu sắc quỷ, đừng giận. Ngươi nghĩ coi, nếu chúng ta không đoán trước âm mưu của bọn chúng từ sớm, e rằng giờ đã trúng kế, gặp nguy rồi. Lúc nãy nhớ cha con họ Bạch nói chuyện thậtlà đê tiện. Cũng phải nói Nhan Nhân Bạch không tốt, nhưng y đã cứu mạng ngươi. Hai tên thuyền phu kia theo Bạch Tam Nguyên không biết đã làm bao điều đồi bại, chết cũng không phải là oan uổng.

Lương Tiêu trầm mặc một lúc, gật đầu nói:

- Việc này coi như xong, ta cứu hắn một mạng, hắn cứu lại ta một mạng, sòng
phẳng cả, từ nay về sau, không ai nợ ai.

Liễu Oanh Oanh vỗ tay cười nói:

- Nói đúng lắm, đợi bệnh tình hắn thuyên giảm, chúng ta đưa hắn lên bờ, sau
đó lại tính kế đi trộm thiết hạp.

Nói đến đây, giọng nhỏ lại:

- Tiểu sắc quỷ à, bây giờ thuyền đang giữa dòng, phải làm thế nào?

Lương Tiêu trợn mắt lên nhìn, giọng buồn bực: - Ai bảo gã họ Nhan kia, đúng là
không có não, khi không giết hai thuyền phu.

Nghĩ đến đây, liền đứng dậy nói:

- Oanh Oanh cô kéo b uồm lên, ta đi làm bánh lái.

Liễu Oanh Oanh hỏi với vẻ ngạc nhiên:

- Ngươi biết làm bánh lái?

Lương Tiêu cười nói:

- Không biết thì học, cô chưa đi học bao giờ sao?

Liễu Oanh Oanh bán tín bán nghi, trèo lên trên nóc khoang thuyền, căng buồm.
Lương Tiêu cũng đi nhổ neo, theo đà vận hành. Tuy hắn không biết chính xác
bánh lái làm thế nào, nhưng cũng có thiên bẩm về máy móc, vừa nhìn vừa thử,
dần dần bánh lái cũng bắt đầu quay, không ngờ lại có thể mô phỏng lại thiên lý
thuyền, đưa con thuyền đi ngược dòng nước phiên phiên du du, ngược dòng lên
phía tây.

Liễu Oanh Oanh đứng ở trên cao nhìn xuống, không nhịn được cười, cúi người
xuống nói: - Tiểu quỷ quả là thông minh, cái bánh lái của ngươi thật tinh xảo,
cử ngươi lên làm thuyền phu, chở khách kiếm tiền.

Lương Tiêu không chịu kém cạnh, cũng cười bảo:

- Được thôi, ta là thuyền phu, cô là thuyền nương, ngày ngày buông lưới bắt
cá.

Liễu Oanh Oanh đang ngồi trên nóc khoang thuyền, lắc lư đôi chân, mắng:

- Ngươi đừng có nằm mơ giữa ban ngày, chỉ có quỷ mới đi làm thuyền nương cho
ngươi.

Hai người lời qua tiếng lại, thích thú cười râm ran, chẳng mấy chốc đã tối
mịt, Lương Tiêu lại ra chỉnh lại bánh lái. Ba người lấy thực phẩm trên thuyền
ra, ăn ngấu nghiến. Lương Tiêu không đợi trời tối, bỏ lên đầu thuyền, Liễu
Oanh Oanh không muốn ở một mình trong khoang thuyền với Nhan Nhân Bạch, cũng
đành đi lên, thấy Lương Tiêu đang lúi húi với một mảnh cột buồm, lại cắt đoạn
cung hai thước buộc lại, sử dụng dây thừng căng ra, treo lên cao. Liễu Oanh
Oanh thấy vậy, không nhịn được hỏi:

- Tiểu sắc quỷ, ngươi đang làm gì vậy?

Lương Tiêu không trả lời, thầm nghĩ chọc cô ta một phen, chỉ đứng dậy mỉm cười
nói:

- Muốn ta nói khơi khơi thì không được, nếu cô để ta hôn một cái, ta sẽ nói
cho cô hay.

Hắn ta vốn chỉ định nói giỡn, nào ngờ Liễu Oanh Oanh gật đầu nói vẻ rất nghiêm
túc:

- Được, là ngươi nói đấy nhé.

Lương Tiêu ngạc nhiên, nhíu mày nói:

- Cô tự nguyện đáp ứng, không được nuốt lời đấy nhé.

Liễu Oanh Oanh chu miệng, nụ cười thoáng trên khuôn mặt, khẽ gật đầu. Lương
Tiêu như ở trên mây, đứng ngẩn ra một lúc lâu. Hai người chưa bao giờ thân mật
đến như vậy. Đột nhiên, hắn bỗng thấy thân mình run lên, vươn cổ ra, hôn lên
mặt Liễu Oanh Oanh, chỉ thấy làn da cô trơn mịn, ấm ấm, như kiều hoa uẩn lộ,
bạch ngọc sanh hương, Lương Tiêu tâm thần mê mẩn, quên hết mọi thứ.

Liễu Oanh Oanh đột nhiên mở mắt, tức giận nói:

- Ngươi lúc nãy đã đồng ý, sau khi hôn xong thì phải nói. Nói mau, nói mau,
đó là cái gì vậy?

Lương Tiêu sắc mặt đỏ ửng, ấp úng nói:

- Đây là một loại cơ quan gọi là: "quỷ khóc thần hào nhị liên hoàn. ” Từ lúc
Bạch Tam Nguyên đi khỏi, chắc chắn đã tiết lộ hành tích, chỉ sợ là không thể
qua mắt địch nhân.

Liễu Oanh Oanh cười nói:

- Ngươi quả là biết lo xa, nhưng tại sao lại đặt ra cái tên quái dị như vậy?

Lương Tiêu căng sợi dây chão lên, vung tay mô tả, rồi nói:

- Nếu vấp vào sợi dây này thì sẽ bị trói cả hai chân, khổi sắt này sẽ hạ
xuống, đẩy người đó rơi xuống nước.

Liễu Oanh Oanh nói:

- Cái đống gỗ vụn dây vụn mà có tác dụng thế ư? Ta không tin.

Mắt đảo sang bên, cô nói lớn:

- Quỷ khốc thần hào.

Đột nhiên, đẩy mạnh Lương Tiêu, Lương Tiêu mất thăng bằng bị lui mấy bước đạp
lên sợi dậy. Chỉ nghe thấy phựt một tiếng, sợi dây căng ra quấn chặt lấy, cùng
lúc cổ bị xiết chặt, thanh mộc thiết cũng bật lên hết cỡ như côn lớn đập
xuống, cánh cửa quét kình phong thẳng vào mặt Lương Tiêu. Lương Tiêu không kịp
nghĩ ngợi, thân mình lùi ra phía sau một ngưỡng, nhảy xuống sông, thanh côn
lớn sượt ngay trên đầu, sợi dây quấn quanh cổ bị kéo theo đột nhiên đứt phựt,
ùm một tiếng, Lương Tiêu rơi thẳng xuống sông.

Liễu Oanh Oanh không ngờ cơ quan này đáng sợ như vậy, đứng như ngây ngốc nhìn,
đến lúc Lương Tiêu hô thảm thiết, mới tung sợi dây thừng xuống kéo lên. Lương
Tiêu trèo lên sàn thuyền ướt lếch thếch tức giận nói: "

- Cô muốn ta toi mạng hả?" Liễu Oanh Oanh trong lòng hối hận, nhưng miệng vẫn
không chịu nhận:

- Ai bảo ngươi lợi dụng cơ hội trêu chọc ta. Với lại ai biết cơ quan này lại
đáng sợ như vậy. Ta nghĩ ngươi chỉ nói khoác. Lương Tiêu nhất thời không biết
nói thế nào, nghĩ đến lúc nãy hắn chiếm tiện nghi, cũng là không đúng., một
lúc sau mới nói:

- Nói đến cơ quan này, cũng không phải cực kì lợi hại.

Liễu Oanh Oanh thấy hắn đổi chủ đề, hừ lạnh một tiếng, bỏ đi vào trong khoang.
Lương Tiêu lại đi vào trong, thấy Nhan Nhân Bạch không có ở đó, lấy mười mũi
tên của y ra, quấn vào thanh mộc côn, vít chặt từng mũi tên lên sợi dây, sau
đó đậy buồm lên trên. Liễu Oanh Oanh không dám loạn động nữa, chỉ đứng một bên
nhìn.

Lương Tiêu thu dọn mọi thứ xong, bèn nói:

- Oanh Oanh, cái Quỷ khốc thần hào tam liên hoàn này thập phần ác độc, cô
phải hết sức cẩn thận, đừng chạm nhầm phải cơ quan.

Liễu Oanh Oanh cười nhạt nói:

- Ai động đến mấy trò quỷ của nguwoi làm gì? Tự lo cho mình trước đi.

Lương Tiêu nghĩ đến Nhan Nhân Bạch không biết sự tình, lập tức đi vòng quanh
thuyền tìm kiếm, đến gần đầu thuyền, nghe thấy có tiêng người đang ngâm vịnh:

Ngâm nga Nguyệt xuất thi xưa,

Liền câu yểu điệu cảnh giờ khéo in

Phương đông thoắt trăng lên chóp núi,

Trong Đẩu, Ngưu noi dõi dần dà;

Sông trong, nước rạng bao la,

Ngang giăng móc trắng, là đà trời xanh.

Bồng một chiếc thích tình hứng cảnh,

Nước mênh mang muôn khoảnh xông pha

Phới như cỡi gió bay qua

Nương không lóng biết đâu là đến đâu.

Phơ phơ giống đời hầu có một,

Bỏ phàm trần cởi lốt lên tiên; "

Lương Tiêu tuy không biết gì về văn học nhưng nghe câu từ cũng cảm thấy trong
lòng sôi sục, nhớ lại mục đích ban đầu, vội đi tiếp hai bước, chỉ thấy Nhan
Nhân Bạch chắp tay sau lưng đứng trên mũi thuyền, cười lớn hỏi:

- Tiểu huynh đệ đang tìm ta có phải không? Thô nhân đọc văn, xấu hổ xấu hổ.

Lương Tiêu hiếu kỳ hỏi:

- Bài văn này có phải do ngươi làm không?

Nhan Nhân Bạch cười khổ đáp:

= Tiểu huynh đệ cũng thích nghe phú ư, Nhan mỗ chỉ là kẻ thô hào, làm sao có
thể làm được bài phú hay như vậy. Bài đó của Đông Pha tiên sinh sáng tá tên:
”Tiền Xích Bích phú”. Tô tử là bậc đại tài, người người kính ngưỡng, ta tuy
chỉ là một người Mông Cổ, cũng bội phục ông ta.

Nói đến đây, thần sắc thoáng nét ảm đạm, thở dài nói:

- Thật tiếc cho một vị thiên cổ kì tài, sinh tại cái Đại Tống triều, để tài
năng mai một. "

Lương Tiêu nghe đại danh của "Đông Pha", nhưng không biết là ai, liền hỏi
tiếp. Nhan Nhân Bạch kể vắn tắt rồi lại nói:

- Đó là một người kì tài, nhưng không được trọng dụng, sau đã bị chết ở miền
Nam, thật là đáng buồn.

Lương Tiêu lòng đồng cảm, gật đầu nói:

- Tống triều hoàng đế đúng là kẻ đui.

Nhan Nhân Bạch mỉm cười nói: Trời sanh tự có báo ứng, Đông Pha tiên sinh chết
rồi, người Nữ Chân liền phá được vào Đông Kinh, hai đời hoàng đế Tống triều bị
bắt giữ.

Lương Tiêu nhíu mày nói:

- Đúng là đáng đời, ai bảo bọn chúng không dùng một nhân tài như Đông Pha
tiên sinh.

Nhan Nhân Bạch cười nói:

- Mặc dù Đông Pha tiên sinh văn chương nức tiếng, nói đến hành quân đánh trận
vị tất đã cao minh. Nhưng quả thật Đại Tống nhân tài như lá mùa xuân, chỉ là
hoàng đế ngu muội, nếu không đại thế mãi không thể mất. Sau trận thua Tỉnh
Khang, xuất hiện Nhạc Phi, Hàn tướng quân là một tuyệt thế kì tài, tài ba cầm
quân độc bộ thiên hạ, tự cổ hiếm thấy. Người Nữ Chân lúc đó lúc đang thời hưng
thịn, danh tướng như mây, vậy cũng uý kị một địch thủ như ông ta. Ôi đáng
tiếc, một Thần Võ đại tướng, cái thế hổ thần, lại bị tên vua chó Tống Cao Tông
giết một cách oan khuất"

Đoạn nói tay đập mạnh xuống, cực kì bi phẫn..

Sự tích Nhạc Phi, Lương Tiêu còn nhỏ cũng được nghe qua, lúc đó tưởng hiểu mà
cũng không hiểu, sau lớn lên, chỉ lờ mờ biết, không rõ lắm về vị danh tướng
này, lần này không nhịn được hỏi thêm:

- Tống Cao Tông biết vậy sao không để Nhạc Phi là hoàng đế, có phải tốt hơn
không?

Nhan Nhân Bạch ồ một tiếng, nhìn cậu ta một lúc, hốt nhiên cười khẽ nói:

- Đích thực là trẻ con, nói đến Tống Cao Tông, người Nữ Chân tự nhiên đã nghĩ
đến từ sớm rồi, nhưng vận mệnh Đại Tống chưa tuyệt, sau khi Nhạc Phi chết đi,
lại xuất hiện thêm người tài, đầu tiên là Ngu Duẫn Văn, Mạch Củng, sau có Hoài
An, Lữ Đức,.. đều cực kì lợi hại, mặc dù hoàng đế một tên hôn quân vô đạo,
nhưng dựa vào những danh tướng hổ uy, đánh lui cường địch, Đại Tống vẫn tồn
tại đến ngày nay. Nhưng hiện nay, gian thần đương đạo, triều đình hủ bại, như
ta thấy, chỉ trong mười năm, Đại Tống tất vong.

Lương Tiêu cũng nắm tay nói:

Đúng là mấy tên vua ngu si, tự tìm đường chết, gây hoạ cho bá tánh. " Nhan
Nhân Bạch nghe nói thú vị, vỗ tay cười lớn, hỏi" Tiểu huynh đệ, ngươi tìm ta
có việc gì?" Lương Tiêu nói về việc thiết kế cơ quan kháng địch, Nhan Nhân
Bạch gật đầu nói:

- Tiểu huynh đệ thật biết nhìn xa trông rộng, biết tính toán trước mọi đường.

Hai người nói được mấy câu, vai kề vai đi vào khoang thuyền, chỉ thấy trong
phòng ngủ bóng hồng, Liễu Oanh Oanh lưng dựa vào tường, đang say giấc ngủ.
Lương Tiêu thấy tư thế ngủ ưu mỹ như vậy, trống ngực đập thình thịch khởi nhu
tình mật ý. Chợt nghe Nhan Nhân Bạch nói:

- Tiểu huynh đệ, cô nương này tuyệt sắc hiếm thấy, ngươi phải trân quý đấy.

Lương Tiêu mặt ửng hồng, người ngứa ngáy. Nhan Nhân Bạch thấy vậy, mỉm cười
nói

- Ta qua phòng bên cạnh.

Đoạn vỗ vai Lương Tiêu rồi quay đi.


Côn Luân - Chương #77