Chỉ nghe ngoài khoang thuyền một tràng cười lớn, tiếng bước chân nhộn nhịp, có
vẻ khá nhiều người tiến vào. Lão nhà thuyền cười nói:
-Tối qua, ta nhận được phi cáp truyền thư của Cận đại hiệp, muốn Giang Hoài hào kiệt chặn đường bọn Mông Cổ, không ngờ lại rơi vào tay chúng ta. Ngay khi nhìn thấy tên này toàn thân đầy vết máu, ta đã đoan chắc đến chín phần. Ha ha, Cái này gọi là Lưới trời lồng lộng, ngươi lại đi qua sông sao thoát khỏi lưới của lão phu. Ông trời có mắt, để cho Bạch Tam Nguyên ta lập được đại công, có thể dương danh trên giang hồ.
Nghe vậy người thanh niên gượng cười nói:
- Cha, có thể nào sai được không?
Thanh âm không giống như người từng trải, thấy rõ người nông nổi. Bạch Tam
nguyên cười nói:
- Con trai, để cha dạy con, bọn Mông Cổ này có Hoán Tác Tổ Hiệp Cung, khác
với loại cung ở miền nam, có thể bắn xa hơn 800 bước. Chỉ cần nghe tiếng dây
cung là biết liền.
Họ chính là đang nhắc đến cánh cung của Nhan Nhân Bạch.
Lại nghe người con nói tiếp:
- Quả nhiên không sai, gia gia thật là kiến thức rộng rãi.
Bạch Tham Nguyên cười nói:
- Cha ngươi đây mang danh hiệu Bạch Khiếu Cửu Đầu Ngoan. Tất nhiên lợi hại.
Này, hai ngươi hãy giết tên Mông Cổ hung ác này trước đã.
Hai người thuyền công xúm vào khiêng Nhan Nhân Bạch lên, chuẩn bị trói lại.
Bạch Phu nói:
- Cha, còn người trẻ tuồi và cô nương này xử trí làm sao?
Bạch Tam Nguyên nói
- Bọn chúng cùng một hội, trói hết lại đem nộp cho Cận đại hiệp lĩnh công.
Lại thấy Bạch Phu yết hầu nuốt ực nước miếng, cười hi hi nói" Cha, cô bé này
trông xinh quá, hay là để cho con lấy làm vợ được không?
Bạch Tam Nguyên phì một tiếng cười nói:
- Tiểu tử ngươi cũng tinh mắt đấy, tiểu nương này da trắng hồng đẹp tựa tiên
thiên, không tưởng được bọn Mông Cổ lại có hàng tốt như vậy. Nhưng Hồ Hán
không thể sống chung, người con gái Mông Cổ này ngươi có thể vui chơi, còn lấy
làm vợ bất tất nhắc đến.
Bạch Phu nói:
- Đa tạ cha.
Lại nghe Bạch Tam Nguyên ho khẽ, trầm giọng nói:
- Người con gái này biết võ công, để vạn vô nhất thất trước tiên hãy phế võ
công đi đã. Xong việc cũng phải làm cho sạch sẽ, không được để tổn hại hiệp
danh nhà họ Bạch ta.
Bạch Phu he he cười nói:
- Bé con tỉnh lại chưa, cha đã để chúng ta thoải mái vui vẻ.
Rồi bước đến trước Liễu Oanh Oanh, dang tay ra định ôm vào lòng, Liễu Oanh
Oanh nghe phụ tử họ đối đáp, dĩ nhiên căm hận cực điểm, đợi Bạch Phu cúi xuống
thì vận "Băng Hà huyền công" đến mười thành, hét lớn một tiếng, ngọc chưởng
phát ra, đánh trúng giữa ngực Bạch Phu. Bạch Phu kêu thảm một tiếng chết ngay,
thân mình bay ra xa hơn trượng.
Biến cố đột ngột, Bạch Tam Nguyên thấy vậy không nói được tiếng nào, Liễu oanh
Oanh hạ thủ bất dung tình, lập tức đứng thẳng dậy, một chưởng phát nhằm hướng
lão ta. Lương Tiêu cũng xuất chiêu nhắm hai gã thuyền phu đi cùng. Nhan Nhân
Bạch vẫn quan sát toàn cục, tuy bị trói, cũng không thể cựa quậy. Lúc này nghe
thấy tiếng động thủ, mở mắt quan sát. Lương Tiêu đã bạt kiếm, cắt đứt những
vòng dây da trên mình y. Phía bên kia, Bạch Tam Nguyên bị Liễu Oanh Oanh liên
tục xuất quyền cước, đánh tả móc hữu, nhưng chưa kết thúc được, chỉ đẩy lùi
lão dần ra ngoài khoang thuyền. Nhan Nhân Bạch thấy thế, sắc mặt biến đổi,
trầm giọng nói lớn:
- Đừng để hắn ta nhảy xuống nước trốn.
Liễu Oanh Oanh sực hiểu, lập tức hạ sát thủ, chỉ nghe thấy " tùm" một tiếng,
Bạch Tam Nguyên nhảy xuống giữa dòng sông. Liễu Oanh Oanh kêu lên: " Nguy
rồi". Chỉ thấy Bạch Tam Nguyên theo giòng nước đầu nhấp nhô cầm theo một thanh
truỷ thủ rẽ nước tiến đến, bộ dạng hung dữ hétlớn:
- Tiểu nha đầu, lão tử phải cho ngươi thành con rùa, chìm nghỉm.
Nói xong lặn hẳn xuống nước. Nhan Nhân Bạch nói lớn:
- Không hay rồi, lão định đục thuyền.
Liễu Oanh Oanh lập tức cảm thấy thân thuyền chao đảo, hiển nhiên Bạch Tam
Nguyên đã động thủ, Liễu Oanh Oanh không thạo thuỷ tính, chân run cầm cập.
Bỗng nhiên thấy Lương Tiêu đi lên đầu thuyền, cởi áo, lập tức nhảy xuống sông,
hoa nước tứ tung.
Bạch Tam Nguyên đang dùng thủ đoạn đục thuyền, bất chợt thấy dòng nước chấn
động, chuyển mắt nhìn, thấy Lương Tiêu đang tiến tới, đành hồi thân nghênh
địch. Chỉ thấy bọt nước tung toé lúc trầm lúc nổi, hai người đấu nhau không
phân thắng bại.
Dưới nước khác hẳn trên cạn, Võ công phức tạp không có chỗ vận đụng. Lương
Tiêu tuy thuỷ tính không kém, chỉ là hồi nhỏ chỉ bơi lội ở dòng sông nhỏ, Bạch
Tam Nguyên vốn sống ở đại giang đã quen, hà huống còn có thanh truỷ thủ, nên
chiếm được tiện nghi, nhất thời, Lương Tiêu bị trúng một cước khá nặng. Lại
đấu thêm vài hiệp nữa, thấy Bạch Tam Nguyên đấm một quyền vào hông. Lương Tiêu
uống phải một ngụm nước, phải trồi lên mặt nước, bơi về hướng thuyền. Bạch Tam
Nguyên, thấy Lương Tiêu định trốn, hét lên một tiếng, truỷ thủ nhắm hướng
Lương Tiêu phóng ra.
Liễu Oanh Oanh thấy Lương Tiêu ngộ hiểm, kinh hãi kêu lên. Chính lúc này, bỗng
nghe một tiếng rít. Một mũi tên như thiểm điện bay ra, bắn thẳng vào mặt Bạch
Tam Nguyên. Bạch Tam Nguyên cấp tốc sử thế sư tử lắc đầu, mũi tên bay sượt qua
mặt cắm và vai, máu loang mặt nước. Bạch Tam Nguyên nét mặt thống khổ, ngước
nhìn thấy Nhan Nhân Bạch đứng tại mạn thuyền, đang lắp tên. Bạch Tam Nguyên
hồn phi phách tán, lập tức lặn xuống dưới nước. Tiếng tiễn lại phá không dội
tới, lặn xuống nước theo lão ta. Tuy vậy Nhan Nhân Bạch thương thế trầm trọng,
uy thế so với bình thường không bằng, lại thêm lực cản của nước, nên tên tuy
trúng đích nhưng không trí mệnh. Nhưng vẫn đạt được kết quả, Bạch Tam nguyên
thấy mình cô thế nghĩ rằng: "Rừng xanh còn đó lo gì không có củi đốt" bèn bỏ
chiếc đại thuyền ở đấy, gắng sức bơi xa khỏi tầm bắn, gắng bơi vào bờ bên kia.
Nhan Nhân Bạch phóng tên hai lần, vết thương lại toác ra, máu tuôn xối xả,
đánh rơi cung tên, ngã xuống đất. Liễu Oanh Oanh xuống mạn thuyền kéo Lương
Tiêu lên, thấy bên hông có vết đâm, ước chừng chệch hai thốn nữa là có thể ảnh
hưởng đến gan. Sau cơn kịch biến, Liễu Oanh Oanh đối với Nhan Nhân Bạch trong
lòng cảm kích, thấy anh ta vết thương tái phát, nhanh chóng mang thuốc Kim
Sang cứu chữa. Nhan Nhân Bạch sắc mặt trắng bệch, thều thào nói:
- Đa tạ ơn cứu mạng của cô nương.
Y cứu Lương Tiêu một mạng, trong lòng Liễu Oanh Oanh đã có nhiều hảo cảm, mỉm
cười, quay sang Lương Tiêu giúp băng bó vết thương. Phút chốc mọi thứ đã xong,
ba người vào lại khoang thuyền, Liễu Oanh Oanh vẫn còn tức giận, đá thêm một
cái vào xác Bạch Phu văng luôn xuống sông. Nhìn thấy hai tên thuyền phu còn
lại, mày liễu nhíu lên, hai người sắc mặt xám xịt, một người kinh hoảng nói:
- Các vị tha mạng, chúng tội chỉ là bị Bạch Tam Nguyên bức bách, bất đắc dĩ
mạo phạm.
Người còn lại cất tiếng khóc lớn.
Lương Tiêu thấy hai người bộ dạng tội nghiệp như vậy, lòng cũng mềm lại, nói:
- Hiện nay con thuyền này cũng thiếu người điều khiển, tốt nhất là để bọn
chúng đái công chuộc tội, đưa chúng ta tiếp tục hành trình.
Liễu Oanh Oanh trừng mắt nói:
- Bọn chúng nói năng huyên thuyên dối trá, cho bọn chúng xuống âm tào địa phủ
không sai.
Nhan Nhân Bạch nhíu mày, nói:
- Không sai, trảm thảo trừ căn, không để hậu hoạn. Không đợi hai người trả
lời, y hất một thanh đơn đao từ dưới đất, chém soạt soạt hai đao, hai người
thuyền phu hồn du địa phủ. Y xuất đao cực nhanh, Lương Tiêu muốn cản không
kịp, thất thanh kêu lên:
- Ngươi, ngươi làm cái gì vậy?
Nhan Nhân Bạch nhìn thấy vẻ mặt Lương Tiêu như vậy, hết sức ngạc nhiên, cười
nói:
- Hai người này không dùng được, lại biết hành tung của chúng ta, tốt nhất là
một đao giải quyết, là ổn thoả nhất.
Lương Tiêu tức giận nói:
- Bạch Tam Nguyên cũng tẩu thoát rồi, lão cũng biết hành tung của chúng ta,
Hai người này không biết võ công, có hại gì đối với chúng ta.
Nhan Nhân Bạch lắc đầu nói:
- Tiểu huynh đệ, cậu kinh nghiệm giang hồ chưa nhiều, không biết rằng, thế
gian này, kẻ không biết chút võ công nào, so với nhiều kẻ biết võ công, lúc
hành sự độc ác, còn lợi hại gấp mười lần.
Lương Tiêu nghe lời này, quả thật đạo lý lần đầu tiên nghe được. Từ nhỏ đã
được mẹ dạy biết võ công thì nhất định lợi hại hơn, vì vậy câu nói này như đi
ngược lại những gì cậu tin tưởng, chỉ lạnh lùng nói:
- Ngươi thật giảo biện, sát hại kẻ vô năng chống trả là sai trái
Nhan Nhân Bạch thấy Lương tiêu như vậy, thần sắc thay đổi mấy lần đột nhiên
mỉm cười nói:
- Phải phải, đúng là Nhan mỗ tư lượng hẹp hòi, tiểu huynh đệ, ta xin lỗi
ngươi.
Nói rồi chắp tay vái Lương Tiêu. Lương Tiêu nhìn vẻ mặt thân thiện của y,
không hiểu tại sao, vẫn thấy cái gì khó chịu, quay lại khoang thuyền, ngồi
xuống một chỗ, trong lòng hết sức phiền muộn.