Ba Hiểm Ác


Hán tử áo lam nhìn bốn người đã đi xa, chắp tay trước ngực nói:

- Đa tạ hai vị đã giúp đỡ.

Liễu Oanh Oanh hừ lạnh một tiếng nói

- Tiểu sắc quỷ, chúng ta đi thôi!

Lương Tiêu nói:

- Hắn ta thương thế trầm trọng, nếu không cứu chữa kịp thời, e rằng sẽ không
sống được, thấy chết không cứu, thật không phải.

Liễu Oanh Oanh gắt nói:

- Ngươi muốn làm phật sống hả? Hừ, người này lúc đả đấu dùng toàn mưu mô quỷ
kế, tuyệt đối không phải người tốt.

Lương Tiêu mỉm cười nói:

- Nói đến mưu mô quỷ kế, chẳng phải cô với tôi cũng thường dùng đó sao?

Liễu Oanh Oanh nói:

- Nhưng hắn đã giết rất nhiều người.

Lương Tiêu nói:

- Long Nhập Hải cũng không phải đã giết rất nhiều người sao? Hắn không giết
người ta, người ta cũng giết hắn, cũng là thân bất do kỷ.

Lương Tiêu đã từng được hán tử áo lam bênh vực ở Tuý Dã Bất Quy lâu, nên rất
cảm kích cái đức của y, rất có thiện cảm với y, hơn nữa thiếu niên có chí tiến
thủ thường sùng bái kẻ mạnh,. Lương Tiêu không phải là ngoại lệ, mắt thấy lam
bào hán tử anh hùng xuất chúng, trong lòng khâm phục, không muốn để người này
chết uổng nên hết sức bênh vực. Liễu Oanh Oanh cãi cọ một hồi tức quá dậm chân
nói:

- Nhưng hắn ta là người Mông Cổ, bọn Mông Cổ người nào cũng xấu, chẳng phải
thứ tốt đẹp gì.

Lương Tiêu biến sắc, phất tay nói:

- Được lắm, nói như vậy, mẹ ta là người Mông Cổ, ta cũng là người Mông Cổ,
chẳng phải người tốt. Rồi bước thẳng theo hướng lam bào hán tử. Liễu Oanh Oanh
dịu lại, vội nói:

- Tiểu sắc quỷ ngươi điên à, ta không biết mẹ ngươi, ngươi không nói, làm sao
ta biết mẹ ngươi là người Mông Cổ. ”

Đoạn lấy trong tay áo ra một cái lọ sứ, hừ nhẹ một tiếng nói

- Thuốc Kim Sang đây, ngươi đem đắp cho hắn. Lương Tiêu thực ra không hề giận
cô ta, tiện tay nhận lấy, thoa cho lam bào hán tử, thuốc kim sang này là thánh
dược Đại Tuyết Sơn, thập phần linh nghiệm, chỉ trong khoảnh khắc vết thương đã
ngưng chảy máu. Lam bào hán tử gật đầu mỉm cười nói:

- Đa tạ nhị vị.

Liễu Oanh Oanh ở tửu lâu đã có xích mích với anh ta, vẫn không vừa lòng, cười
nhạt:

- Ngươi là nam tử hán đại trượng phu, cuối cùng, lại để một người con gái như
ta cứu.

Lam bào hán tử không hề tức giận mỉm cười nói:

- Cô nương dạy rất phải, nhị vị có ơn cứu mạng, Nhan Nhân Bạch suốt đời không
quên.

Liễu Oanh Oanh ngạc nhiên hỏi:

- Ngươi rõ ràng là người Mông Cổ, sao tên gọi lại như người Hán thế ?

Nhan Nhân Bạch cười nhẹ nói:

- Phương bắc Hồ Hán như một, hà tất phân biệt tên gọi?

Liễu Oanh Oanh trong lòng nghi ngờ, nhưng thầm nghĩ nếu tiếp tục truy vấn, tên
Mông Cổ này tất chỉ chối quanh, đành tạm thời nhẫn nại, đồng thời đề cao cảnh
giác.

Lương Tiêu băng bó vết thương cho Nhan Nhân Bạch xong thì nói:

- Nếu ngươi muốn sang sông, chúng ta có thể đồng hành.

Nghe vậy, Liễu Oanh Oanh nói:

- Tiểu sắc quỷ, ta nghĩ, tốt hơn hết là không qua sông.

Lương Tiêu ngạc nhiên hỏi:

- Vậy thì đi đâu?

Liễu Oanh Oanh le lưỡi bật cười nói:

- Lôi, Sở hai nhà đều biết ta đi ngựa, hẳn đoán bổn cô nương tất sẽ đi qua
sông. Hừm ta lại không qua sông, mà kiếm một chiếc thuyền cá xuôi dòng xuống
hướng tây, rồi đánh thẳng vào sào huyệt Lôi Công Bảo.

Nhan Nhân Bạch mục quang lóe sáng, vỗ tay nói:

- Xuất kỳ bất ý, công kỳ bất bị, thật là một ý hay.

Liễu Oanh Oanh hừ một tiếng, không thèm nhìn nói:

- Tiểu sắc quỷ, ta hỏi ngươi, chúng ta đến Lôi Công Bảo, có phải đem theo gã
này không?

Lương Tiêu nói:

- Giết người phải thấy máu, cứu người phải cứu đến cùng, cứu người không thể
cứu nửa vời, bỏ đi không quản?

Liễu Oanh Oanh bĩu môi nói:

- Tùy đấy!

Lương Tiêu thấy cô ta không phản đối, trong lòng hoan hỉ, kéo con ngựa chiến,
giúp Nhan Nhân Bạch lên ngựa. Nhan Nhân Bạch nhìn xác Long Nhập Hải, thần sắc
ảm đạm, than:

- Tiểu huynh đệ, thập tam thiết vệ này theo ta nam chinh bắc chiến lập vô số
công lao, hôm nay vì ta mà chết, lòng đau không kể xiết. Tại hạ thân thể bất
tiện, không thể đào huyệt chôn họ, mong cậu giúp ta.

Lương Tiêu nghĩ thầm: "Mười ba tráng sĩ này vì hộ chủ mà chết, nghĩa khí thâm
trọng, ta đây không thể không giúp. "Lập tức rút ra Ảo Nguyên kiếm, đào một
cái hố lớn, chôn cất mười ba thi hài. Nhan Nhân Bạch nhìn Long Nhập Hải nói:

- Người này hào khí can vân, thương pháp cao siêu, quả là bình sanh địch thủ
của ta. Tiểu huynh đệ, ngươi giúp ta an táng người này được không?. Lương Tiêu
đối với hào khí, võ công của Long Nhập Hải cũng thập phần bội phục, gật đầu
nói:

- Được, ông ta thực là một hảo hán.

Đoạn đào một cái huyệt chôn cất cho Long Nhập Hải, rồi lấy một phiến đá khắc
danh tự làm bia.

Lúc này có người, Liễu Oanh Oanh không tiện mắng Lương Tiêu gây trò hoạt náo,
toàn lo những việc không liên quan, nhưng trong lòng không vui, chỉ lạnh lùng
nhìn Lương Tiêu tất tả đào bới, không giúp đỡ gì.

Sau khi mọi việc sắp xếp xong, ba người tiếp tục đi dọc bờ sông, không lâu sau
gặp một bến thuyền, cột buồm như rừng, buồm trắng giống như những chiếc cánh.
Chưa đi đến gần, trước mặt xuất hiện một lão lái thuyền người gầy nhỏ, trên
cánh tay gân xanh chằng chịt, bước lên trước cười nói:

- Ba vị muốn đi thuyền phải không? Lão có thuyền lớn năm trượng, đi vừa nhanh
vừa êm, đảm bảo các vị cảm thấy thoải mái".

Vừa nói vừa chi một con thuyền to trên sông. Đầu thuyền có một chàng trai trẻ
đang ngồi, mắt hướng về phía bờ chờ đợi.

Liễu Oanh Oanh cười nói:

- Lão bá, chúng ta đến Giang Lăng, hết bao nhiêu tiền?

Lão nhà thuyền thấy có mối hàng lớn, không giấu vẻ vui mừng ra mặt, giơ hai
ngón tay lên nói:

- Đến Giang Lăng, mười hai lượng bạc.

Liễu Oanh Oanh mỉm cười nói:

Ta đưa cho ông trước 5 lượng, đến Ngạc Châu, sẽ trả nốt phần còn lại,

Vừa nói vừa rút bạc đưa cho lão nhà thuyền. Lão thuyền vui mừng hướng về người
thanh niên kia hô:

- Phù nhi, sinh ý xong rồi!

Vừa nói vừa dẫn đường, đi được hai bước hốt nhiên nghe phía sau Liễu Oanh Oanh
kinh hô “A, lùi lại mau. ” Lão thuyền phu cảm thấy một luồng kình phong từ
phía sau ập đến, không kịp suy nghĩ, hoảng hốt tránh nhanh sang bên trái, khi
quay lại nhìn thấy một con ngựa vụt qua sát người, nhất thời toàn thân lạnh
run.

Liễu Oanh Oanh bước tới hai bước, ghìm cương ngựa lại, xin lỗi:

- Đã làm lão bá hoảng sợ, con ngựa điên này đột nhiên trở tính hoang

Lão nhà thuyền cười nói

- Không có gì không có gì, cô nương lần sau buộc ngựa cho chắc là được.

Nói đoạn chuyển thân đi tiếp. Lương Tiêu cũng Liễu Oanh Oanh nhìn nhau, cước
bộ chậm lại, đi tụt về phía sau. Lương Tiêu trầm giọng nói:

- Lão đầu này biết võ công".

Liễu Oanh Oanh gật đầu:

- Phải, ta lúc nãy dùng Yên Chi thử lão, khiến lão bất ngờ mà lộ ra công phu,
quả nhiên không sai.

Lương Tiêu ồ lên một tiếng, nhíu mày nói:

- Lúc nãy đến, lão phải thấy Nhan Nhân Bạch toàn thân đầy máu, vậy mà không
hỏi một câu, đã tuỳ tiện để chúng ta lên thuyền, thật đúng là điều cực kì bất
hợp tình lý.

Liễu Oanh Oanh cười nhẹ nói

- Lão ta có kế hiểm, ta cũng có mưu sâu (nguyên tác: lão có kế Trương Lương,
ta có thang vượt tường). Chúng ta tương kế tựu kế, lên thuyền, hí lộng một
phen.

Lương Tiêu cũng đã có ý vậy, đồng ý ngay: ” Tốt lắm.”. Hai người đều gan to
mật lớn, vừa đề xuất là đều đồng ý. Nhan Nhân Bạch nghe hai người bàn bạc được
một lúc, không nhịn được nhăn nhó, vết thương lại tái phát.

Ba người dắt ngựa lên thuyền, người thanh niên lúc trước bước lên tiếp đón,
chỉ thấy anh ta mặc bố y sam, da ngăm đen, lông mày và mắt như người chết,
liếc nhìn Liễu Oanh Oanh một cái, rồi cúi đầu, tháo sợi dây buộc thuyền.

Mọi người vào trong khoang thuyền ngồi xuống, hai người đầu thuyền hô lớn một
tiếng, thuyền phu nhổ neo dong đi, đến giữa sông, nhắm hướng tây. Một đoạn
hành trình yên ả, Liễu Oanh Oanh cả đêm trước không nghỉ chân, hết sức mệt
mỏi, ngả xuống dựa vào vai Lương Tiêu ngủ. Nhan Nhân Bạch thuỷ chung không nói
tiếng nào, chỉ chú tâm vận công điều tức. Lương Tiêu không có người nào để nói
chuyện, nhàn rỗi không biết làm gì, quơ lấy một thanh gỗ nhỏ, viết lên mặt đất
một đề toán, rồi tự giải, cảm thấy cực kì hứng thú.

Đi được một đoạn nữa, gần đến giữa trưa, lão nhân lái thuyền bưng một bát canh
cá còn nóng hổi đến, đặt lên bàn, cười nói:

- Người trên sông nước, chẳng có gì để đãi khách, món này là canh cá tươi hấp
xin mời thưởng thức.

Liễu Oanh Oanh nghe tiếng tỉnh lại, ngửi thấy mùi thơm từ bát canh, cười nói:

- Lão có rượu không?

Lương Tiêu nhíu mày nói:

- Cô lại uống nữa à? Chẳnglẽ hôm qua uống còn chưa đủ?

Liễu Oanh Oanh đánh một quyền vào lưng Lương Tiêu giận dỗi:

- Không cần ngươi xen vào việc của bổn cô nương. "

Lão nhà thuyền cười nói:

- Rượu trên thuyền cũng có một ít, để lão đi lấy. Liễu Oanh Oanh cằn nhằn:

- Bởi câu nói của ngươi, làm ta mất hết cả tửu hứng.

Lão nhà thuyền thấy vậy cười lớn nói:

- Các vị cứ tự nhiên. Tuy vậy vẫn đứng một bên chưa chịu đi.

Liễu Oanh Oanh thấy vậy cười nói:

- Lão bá nếu có việc gì xin cứ tự tiện.

Lão nhà thuyền hơi ngạc nhiên, mỉm cười nói:

- Phải phải, lão đã hết việc, các vị ăn xong, lão sẽ quay lại thu dọn.

Nói xong quay đầu rời khỏi khoang thuyền.

Liễu Oanh Oanh thấy lão đã đi, lập tức lấy ra một chiếc khăn tay, xé thành ba
mảnh, nhẹ nhàng đưa cho hai người còn lại. Ba người đưa mắt nhìn nhau, ngấm
ngầm hiểu ý, quây tròn lại gần bàn, lần lượt nâng chén vờ như uống. Liễu Oanh
Oanh bỗng run tay, làm canh trong muôi bắn lên tay áo Lương Tiêu, vội kêu “Ối
chà” rồi thò tay ra phẩy phẩy, Lương Tiêu cũng cúi đầu sát lại. hai người tận
dụng cơ hội, nhổ canh cá vào khăn. Nhan Nhân Bạch giả bộ vết thương ở ngực
chưa lành, vừa uống vừa ho, cũng nhổ sạch canh vào cái khăn trong tay.

Liễu Oanh Oanh cười bảo:

- Bát canh cá này mùi vị rất thơm ngon, có thêm nữa thì hay quá

Nnói đoạn bưng chén canh lên định uống, bỗng thân hình khẽ rung, lớn tiếng
nói:

- Tiểu sắc quỷ, ta ta thấy chóng mặt quá...

Lương Tiêu cũng quay lảo đảo, lộ vẻ mơ hồ, nói: -- Ta cũng... Tại sao một
người lại hoá thành hai thế này?

Hai người nói qua lại, Nhan Nhân Bạch đã quỵ xuống dưới bàn. Hai người cũng
quỵ luôn xuống.


Côn Luân - Chương #75