Trên đồi, hai người đứng đối mặt hồi lâu, người cầm thương đột nhiên phát ra
một tiếng hú dài bi thương, tiếng hú chấn động đại dang, u u bất tuyệt, người
đó hú xong, nói:
- Tên mọi rợ kia, ngươi bắn khá lắm!
Lúc này phương đông đã chuyển sang màu trắng, nắng sớm chiếu rõ hình dáng
người đó, chỉ thấy hắn mặt tím râu dài, lông mày dài, mắt như hai vầng trăng
cong lạnh lẽo, uy thế lẫm liệt.
Hán tử áo lam cũng vứt cung tiễn đi, rút đơn đao ra cầm tay, lạnh lùng nói:
- Túc hạ thương pháp cũng khá lắm! Dám hỏi hiện tại trong quân Tống giữ chức
gì?
Người kia cười lạnh một tiếng, mắng rằng:
- Lão tử không có cái nhàn tâm làm quan, cũng không chịu được cái nhàn khí
của việc làm quan
Hán tử áo lam lộ vẻ ngạc nhiên, nhíu mày nói:
- Nhân tài như túc hạ mà lại lưu lạc giang hồ, đáng tiếc, đáng tiếc!
Người kia cười lạnh:
- Tiếc cái rắm, bọn cẩu quan đó thì có gì đáng làm? Lão tử phiêu bạt giang hồ
mới tiêu dao tự tại
Hán tử áo lam không khó chịu, mỉm cười nói:
- Túc hạ thương pháp tuyệt thế vô song, nếu có thể đầu nhập Đại Nguyên ta thì
có thể tung hoành thiên hạ.
Người nọ không ngờ đối phương lúc này lại dám trổ tài du thuyết mình, không
nhịn được tắt cười, nói to:
- Xú Thát tử, ta không giết ngươi, ngươi lại nói ta. Bớt những lời rác rưởi
đi, hôm nay không phải ngươi chết thì ta sẽ chết.
Đột ngột vứt thuẫn bài đi, dựng thương sang bên trái, rút một cái hồ lô ra
khỏi hông, tu rượu ừng ực.
Tuy ngửa cổ uống rượu, sơ hở toàn thân, nhưng khí thế vẫn tràn đầy, khiến
người ta không biết nên tấn công vào đâu. Hán tử áo lam nhìn cây thương vàng,
thấy cao đến vai người, ngù thương cũng màu vàng kim, cán thương dát vàng lấp
lánh dưới ánh mặt trời buổi sớm. Hán tử áo lam chột dạ, bỗng nhớ tới một
người.
Người kia uống rượu xong, nhớ lại đồng đội đều đã tận mạng, bỗng thấy lòng bi
phẫn, bèn ném mạnh hồ lô đi, chậm rãi nói:
- Bách niên tân phong tửu, vạn cổ sát nhân thương!
(N/d: Rượu một trăm năm rượu vừa bịt kín, thương vạn năm giết người)
Giọng y buồn bã sầu bi. Hán tử áo lam cười ha ha:
- Bách niên chi tửu, sao có thể là “tân phong”? Người sống như xuân về cỏ
mọc, sát nhân như lá thu rơi, chuyển động theo mùa, lấy đâu ra “vạn cổ”?
Người nọ giơ ngón cái, cười nói:
- Tên mọi rợ rất có kiến thức. Đáng tiếc Long mỗ có ít rượu quá, không thì ta
phải kính ngươi một đấu.
Hán tử áo lam buột miệng:
- Long mỗ? Phải chăng là Thương thiêu đông nam?
Người kia cười nhạt:
- Không sai, lão tử chính là Long Nhập Hải.
Lương Tiêu cảm thấy cái tên quen tai, nhưng không nhớ ra là đã nghe lúc nào.
Chỉ nghe Long Nhập Hải nói:
- Bất quá ngươi tuy biết một mà không biết hai. Phải biết phụ nhân có thể
sinh ra nhi tử, trượng phu có thể nuôi được khuê nữ, trời rất mông lung nhưng
lại có mặt trăng mặt trời rõ rang, đất rất thực lại có những vực sâu bí ẩn.
Vạn vật vốn tự mình mâu thuẫn, thì tại sao lại không thể có bách niên tân
phong chi tửu, vạn cổ sát nhân chi thương kia chứ?,
Hán tử áo lam nét nghi hoặc thoáng qua gương mặt, khí thế đã có phần sơ hở.
Long Nhập Hải đang đợi chính lúc này, liền thét to một tiếng, mũi thương phóng
ra oai phong như thái dương đằng không, hung dũng như nộ long ngẩng đầu, khí
thế dũng mãnh, khóa thẳng yết hầu của hán tử áo lam.
Chỉ trong tích tắc, người áo lam đã cử đơn đao lên, sống đao bật vào mũi
thương, rền vang, hai người cùng bị đẩy lui ba bước, công lực tương đương,
không phân cao hạ. Lương Nhập Hải đã trút bỏ bộ điệu điên cuồng, nhìn ngọn kim
thẳnơng trong tay, lại nhìn hán tử áo lam, gật đầu nói:
- Đao pháp diệu lắm! Nhìn thì yếu, mà đánh thì mạnh.
Thì ra một thoáng ngơ ngẩn của hán tử áo lam chỉ là động tác cố ý, thực ra
hoàn toàn không hề sơ hở, nếu không phải Long Nhập Hải đề phòng mà lưu lại
chiêu số dự bị thì chắc chắn bị y gạt kim thương ra, đâm thẳng đơn đao vào
mình. Long Nhập Hải không ngờ trông y bề ngoài thô kệch mà toan tính lại thâm
trầm đến thế, bèn tập trung tinh thần, không dám khinh địch nữa. Hán tử áo lam
thầm than tiếc, nhưng ngoài miệng vẫn cười:
- Chắc các hạ cũng thông hiểu binh pháp?
Long Nhập Hải cười nhạt:
- Cũng tàm tạm.
Rồi vụt một cái nhanh như gió cuốn, đạp liền ba bước, mỗi bước đều hùng dũng
uy hiếp đối phương.
Hán tử áo lam lạnh lùng nhìn mũi thương óng ánh, đặt ngang ngọn đao lên trước
ngực, hai chân như đã hoà tan vào mặt đất, vững như núi, sâu như biển. Long
Nhập Hải hú lên một tràng, ngọn thương giật một cái, rồi lao túa ra như chim
vỡ tổ. Hán tử áo lam đợi cho mũi thương tới hẳn ngực mình mới khua đao lên
chém ngang, keng một tiếng, đao chạm thương toé lửa. Cứ thế, hai người cùng
thi triển tuyệt kỹ, cuốn vào nhau như cơn lốc trên đỉnh đồi.
Lương Tiêu từ đằng xa nhìn lại, thấy hai người xuất thủ cực nhanh, lúc đầu
hoàn toàn không nhìn rõ, nhưng xem một lúc lâu, cũng lờ mờ nhận ra một vài
đường hướng, thương pháp của Long Nhập Hải trông thì màu mè rối rắm, nhưng
thực ra thần khí ngưng tụ, dư thế tiếp nối liên miên khôn cùng. Đơn đao của
hán tử áo lam vô cùng đơn giản, hầu như không biến hoá, đao quang gần như bị
nuốt chửng giữa bóng thương mịt mờ, nhưng mỗi đao đều gọn gàng chuẩn xác,
không dư thừa, đều phóng ra vào những lúc thích hợp nhất, đích đáng nhất.
Hai bên đấu đến bảy tám mươi hiệp, bóng người xẹt qua xẹt lại trên đồi, thình
lình Long Nhập Hải hô vang, đâm thẳng thương tới ngực hán tử áo lam.
Nào ngờ hán tử nọ cũng cười lớn, không đỡ chiêu, cũng không né tránh, ngược
lại ném đơn đao đi, vung tay trái nắm chặt lấy ngọn thương vàng, tay phải xuất
chưởng nhanh như chớp. Nên biết Long Nhập Hải đã dồn hết tinh thần và sức lực
vào mũi thương, hoàn toàn không ngờ đến khoảnh khắc quyết định, đối thủ lại
ném đao chuyển sang chưởng, mà sức mạnh của chưởng pháp lại pháp lại còn vượt
xa đao pháp. Trong lúc khẩn cấp đã trúng hai chưởng liên hoàn vào ngực, y giật
lui liền sáu bộ, ngã phệt xuống đất, mặc dù vậy, đối phương vẫn không tránh
được ngọn thương của y, bị mũi nhọn đâm vào ngực trái, tấm áo xanh lam mau
chóng thấm đỏ máu tươi.
Long Nhập Hải ộc ra mấy vốc máu xong thì chống hai tay xuống đất, định bò dậy,
nhưng không sao làm được. Hán tử áo lam cũng lảo đảo, lắc lư mấy lượt, không
cất nổi tay lên nhổ thương ra, máu từ miệng vết đâm trào ra như suối, y cũng
không buồn nhìn đến, chỉ chằm chằm nhìn ngọn thương, gật đầu:
- Hảo thương, tên gì vậy?
Long Nhập Hải ho sù sụ một hồi mới ngước mắt lên, ánh nhìn rắn rỏi:
- Có tên đó, tên là Long Nhập Hải.
Hán tử áo lam ngẩn người, rồi cười ha hả:
- Hay, người sao thương vậy, quả nhiên hào hùng!
Long Nhập Hải hít hơi thật sâu, bỗng nghiến răng:
- Chưởng pháp của ngươi vượt xa đao pháp, vì sao ban đầu bỏ chưởng dùng đao?
Hán tử áo lam thở dài, lắc đầu nói:
- Ngươi đã biết câu nhìn thì yếu, đánh thì mạnh mà không biết câu có khả năng
mà giả vờ không có, dùng được mà giả vờ không dùng à?
Hai câu này trích trong Binh pháp Tôn Tử, đều ngụ ý nguỵ trá trong việc dụng
binh. Long Nhập Hải đờ người ra, nghĩ bụng: “Tuy không biết người này lai lịch
thế nào, nhưng y có tài cầm quân thế này, hôm nay không giết y thì để lại hậu
hoạn vô cùng! ” Nghĩ vậy bèn gắng sức vùng dậy, nhưng không nhấc nổi người,
bất giác ngửa mặt cười ha hả nhưng nghe rất thê lương. Cười dứt, y lẩm bẩm:
- Tế Vũ đã mất, Lạc Hồng đã xa, Long nhập đại hải, Tam kỳ tiêu ma.
Tiếng nói mỗi lúc một nhỏ, thân hình y mềm rũ xuống, tắt thở.
Long Nhập Hải vốn là người đứng đầu trong Nam thiên tam kỳ, trước kia Cơ Lạc
Hồng và Mạc Tế Vũ đều đã mất mạng vì tay Tiêu Thiên Tuyệt. Hôm nay đến lượt
Long Nhập Hải chết, chẳng còn gì là Nam Thiên Tam Kỳ nữa
Hán tử áo lam tuy thắng, nhưng cũng không ngờ nhát thương sau cuối của Long
Nhập Hải lại dữ dội đến thế, Lúc đầu y còn gượng chịu đựng, nhưng một lúc nữa
cảm thấy vết thương đau đớn quá đỗi, đau như lửa nung, y lảo đảo mấy cái, cuối
cùng không gượng nổi nữa ngồi phệt xuống, thở hồng hộc.
Lương Tiêu quan sát từ đầu đến cuối, lúc này mới đứng dậy, chợt nghe đằng xa
có tiếng vó ngựa vọng về. Chẳng bao lâu, phía cuối đường hiện ra bóng bốn kỵ
mã. Lương Tiêu và Liễu Oanh Oanh nhìn rõ diện mạo những người trên ngựa, đều
cảm thấy kinh ngạc, nào phải ai xa, chính là Thoát Hoan và ba tên tùy tùng.
Mặt tên vương tử vẫn còn nhợt nhạt, ba kẻ kia cũng chẳng khá khẩm hơn bao
nhiêu, hiển nhiên đều bị thương chưa lành.
Bốn người nhìn thấy thi thể la liệt mặt đất, đều lộ vẻ kinh nghi. Thoát Hoan
ngó nghiêng một thôi, trông thấy hán tử áo lam thì cười to:
- Đại tướng quân, hảo bản sự!
Hán tử áo lam lạnh lùng nhìn hắn, mặt mày nhợt nhạt, không mảy may hé răng.
Thoát Hoan thấy y bị thương nặng thì mừng thầm, cười ha hả:
- Chẳng ngờ đại tướng quân và bản vương không ai hẹn ai mà cùng xuống phương
nam thám thính binh tình. Xem ra lần này tướng quân đã sắp xếp đâu vào đó, nắm
chắc cái ấn nguyên soái rồi?
Hán tử áo lam nghe tim lạnh toát, biết chắc Thoát Hoan đã bán rẻ mình, khiến
mình bị cao thủ Nam triều truy sát, bây giờ gặp phải cảnh ngộ thế nào, sao ra
còn nguy hiểm hơn ban nãy vài phần, đáng tiếc bị thương nặng quá, đừng nói là
gượng đánh, mà nhấc tay giơ chân cũng không thể rồi. Y nhịn đau, lạnh nhạt
bảo:
- Thánh thượng đã để Thiên tuế và tôi độc lập hoạch định sách lược, từ đó lựa
ra người nắm cờ đại soái. Có câu trăm nghe không bằng một thấy, tôi đâu thể
phán đoán bừa, đành phải thân hành đến xem tận nơi, như thế sách lược mới sát
sao thực tế.
Thoát Hoan nghe giọng y bình thản, sắc mặt ung dung không giống người bị
thương, trong lòng cũng hơi nghi ngại. Hắn quan sát đối phương một lúc rồi
cười nói:
- Tiếc quá, sau hôm nay e rằng tiểu vương sẽ ngồi chắc lên cái ghế nguyên
soái rồi. Đại tướng quân có lòng yêu mà nhường nhịn, tiểu vương xin ghi khắc
trong tim, ngày sau nam chinh chiến thắng, nhất định sẽ mổ dê mổ bò tế vọng
tướng quân dưới hoàng tuyền.
Nói rồi hắn đưa mắt cho ba tên tuỳ tùng. Cả ba lập tức rút binh khí, tung mình
xuống ngựa. Nên biết người áo lam rất giỏi võ công, nếu là ngày thường thì ba
tên này liên thủ cũng chưa chắc thắng được y, nhưng hiện tại y bị thương nặng,
bất kỳ ai trong ba kẻ này cũng có thể lấy mạng y dễ dàng, có điều Thoát Hoan
không chắc thực hư ra sao, nên phái cả ba người, phòng hờ sơ sảy.
Lương Tiêu nghĩ bụng: “Tên tứ vương tử này là kẻ xấu xa bạc ác, người áo lam
đối địch với hắn thì chắc là người tốt. ” Lương Tiêu tuổi trẻ non nớt, còn mơ
hồ về thiện ác, nay đã quyết như thế thì đứng phắt dậy, cười gọi:
- Tứ vương gia, sườn ngươi khỏi đau chưa?
Liễu Oanh Oanh thấy gã đứng dậy, cũng đành nhỏm lên theo.
Thoát Hoan nghe tiếng ngoảnh nhìn, mặt mày biến sắc. Lúc ở Cô Tô hắn bị Cửu
Như giỡn nghịch, gãy mất hai rẻ sườn, tuy đã được thầy thuốc giỏi chữa trị,
nhưng vẫn còn ngâm ngẩm đau, chỉ vì muốn trừ bỏ hán tử áo lam mà chưa bình
phục đã lao ra đi tìm. Cáp Lý Tư, Hoả Chân Nhân và A Than cũng đều biến sắc.
Ba người đã bị Lương Tiêu và Liễu Oanh Oanh cho nếm mùi khổ sở, cùng bị thương
vào phủ tạng, nay mang thân bại binh không đủ dũng khí để lên tiếng, chưa kịp
giao phong mà chí khí đã chùn nhụt đi nhiều.
Sắc mặt Thoát Hoan biến đổi liên tục, cuối cùng hắn cười:
- Các ngươi đấy à? Nấp sau tảng đá làm gì thế, ha ha, hay là…
Liễu Oanh Oanh hừ mũi:
- Ngươi thử nói bậy một câu nữa xem…
Thoát Hoan vốn muốn trêu chọc dăm ba câu, nghe vậy xịu mặt, không dám lảm nhảm
nữa. Hắn thầm cân nhắc lợi hại, tự nhủ có hai người này ở đây thì khả năng
thua lớn hơn thắng, bất lực, đành tạm thời nén giận, nhìn hán tử áo xanh cười
ha hả:
- Đại tướng quân, chúng ta giã biệt ở đây, mong đại tướng quân yên lành quay
về Đại Đô.
Hán tử áo xanh vẫn bình thản, lạnh nhạt đáp:
- Thiên tuế đi đường bình an, tiểu tướng không tiễn được.
Thoát Hoan trừng mắt nhìn y không nói gì, giật cương cho ngựa quay đầu, ba tên