LIễu Oanh Oanh dõi mắt ra xa, chậm rãi kể:
- Năm ta vừa chín tuổi, sư thúc đột nhiên trở về núi, mặt mũi xanh xao hao
gầy, vẻ mệt mỏi lắm. Bình thường bà rất thương ta, mỗi lần trở lại Thiên Sơn
đều đem cho ta rất nhiều đồ chơi và đồ ăn ngon, bế ta đi chơi đùa khắp mọi
chỗ. Nhưng lần ấy, ta chạy ào ra chào mà bà không cười, không ôm ta, cũng
không nói năng gì…
Kể tới đây, Oanh Oanh im lặng một lúc. Lương Tiêu nói:
- Có lẽ bà ấy gặp phải chuyện gì quá đau thương!
Liễu Oanh Oanh thở dài:
- Phải rồi, ta cũng đoán vậy. Nhưng sư phụ không chịu nói rõ nguyên do, kể cả
đến khi chết, chỉ nói là một chuyện xấu xa vô cùng, khiến sư môn mang nhục,
không nói thì hơn.
Nàng thở dài, lại tiếp:
- Lúc ấy, ta thấy sư thúc lãnh đạm với mình thì rất buồn, ăn xong bữa tối thì
buồn buồn đi ngủ, nhưng không sao chợp mắt được. Một lúc sau nghe có tiếng cãi
cọ từ ngoài sảnh vọng vài. Ta nổi tính hiếu kỳ, bèn rón rén đi ra, nấp bên cửa
nghe lén. Ở bên ngoài, giọng sư phụ vang lên: “Một thây người hai mạng sống,
thật vô nhân đạo! ” Sư thúc nói: “Ba mạng sống đi nữa thì đã sao? Đều đáng
chết cả! ” Sư phụ xem chừng giận lắm, thở gấp: “Được, nếu đã vậy thì từ nay về
sau, muội không còn là đệ tử của Đại Tuyết Sơn nữa. Muội làm gì cũng không
dính dáng tới ta. ” Sư thúc cười nhạt: “Không cần phải đuổi tôi, chỉ cần
truyền cho tôi hai cuốn bí kíp Thoa la chỉ pháp và Tích dương thủ thì tôi sẽ
đi ngay. ” Sư phụ cũng cười nhạt: “Truyền cho cô để cô lại đi ám hại người
khác à? Ta còn sống ngày nào thì ngày đó cô đừng hòng vọng tưởng nữa. Vả lại,
hôm nay ta sẽ phế công phu của cô, để từ giờ trở đi cô không động võ được nữa.
” Sư thúc nói: “Sư tỷ mà tàn độc thế à! ” Ngay lập tức trong sảnh vọng ra
tiếng gió rít. ”
Lương Tiêu kêu lên:
- Thế là các bà ấy đánh nhau hả?
- Đúng rồi, Liễu Oanh Oanh đáp. Ta nhìn vào qua khe cửa, chỉ thấy loáng
thoáng bong hai người, cả hai đều xuất thủ bằng Phiêu tuyết thần chưởng. Lúc
ấy ta chả hiểu gì, còn tưởng họ chiết giải chưởng pháp như ngày thường. Đấu
được một hồi, sư phụ dùng Thoa la chỉ đâm mấy nhát, sư thúc không đỡ được,
chợt bật cười, lướt về phía ta, giơ chưởng lên đập vỡ cánh cửa, tóm lấy ta.
Lương Tiêu thốt.
- Nham hiểm nhở.
Liễu Oanh Oanh mắng:
- Hỗn nào, bà ấy có nham hiểm đến đâu ngươi cũng không có quyền chửi mắng.
Lương Tiêu không hiểu vì sao cô ta tức giận, nhưng không muốn gây với cô ta,
đành im lặng. Liễu Oanh Oanh mắng xong thì chống tay vào má, nhìn đêm tối một
lúc lâu sau mới thở dài:
- Sư thúc tóm được ta, cười bảo: “Sư tỷ thân mến ơi, tiếp tục dùng Thoa la
chỉ đi, sao lại thôi thế?” Sư phụ sợ ta bị thương, đành bảo: “Cô đặt con bé
xuống, có gì từ tốn nói chuyện. ” Sư thúc cười: “Sư tỷ quả thực thẳng thắn,
hãy giao bí kíp ra đây trước đã. ” Sư phụ nhìn ta, vẻ mặt phân vân, nhưng rốt
cục vẫn lấy trong tay áo ra hai cuốn sách. Sư thúc nhận lấy rồi cười bảo: “Xin
lỗi sư tỷ nhé! ” rồi vung chưởng đánh thẳng vào ngực sư phụ, vừa đánh vừa nói:
“Nếu không trúng sư tỷ thì Oanh Oanh phải chịu. ” Sư phụ vốn muốn tránh, nghe
vậy đành hứng thẳng vào mình, lùi bật lại sau mấy bộ, người lảo đảo lắc lư. Sư
thúc lại cười nói: “Quả nhiên thầy trò nặng tình, nhưng ngốc dại quá đỗi, làm
người mà không tàn nhẫn thì suốt đời bị ức hiếp, ” Nói rồi lại đẩy hai chưởng
nữa lên người sư phụ. Sư phụ sợ liên luỵ ta, cứ thế lĩnh liền ba chưởng, không
hề đánh trả…
Liễu Oanh Oanh nói đến đây thì rơi nước mắt.
Lương Tiêu hỏi:
- Sau đó thì sao?
Liễu Oanh Oanh gạt nước mắt, nghẹn ngào tiếp:
- Lúc ấy ta còn nhỏ, chẳng hiểu biết gì, thấy sư thúc cười còn tưởng bà ấy
đùa, mãi cho đến khi nhìn thấy máu ròng ròng ứa ra mép sư phụ mới bàng hoàng
van vỉ: “Sư thúc, đừng đánh nữa, đừng đánh sư phụ con nữa. ” Sư thúc nghe gọi,
người hơi run lên, cúi đầu nhìn ta một hồi, bỗng nhiên thở dài, thả ta xuống
rồi đi ra cửa. Từ đó trở đi, bà không quay về Thiên Sơn nữa. Sư phụ trúng ba
chưởng, bị thương quá nặng đến năm ngoái thì nội thương tái phát, trở bệnh nằm
liệt giường…
Nước mắt Oanh Oanh tuôn như mưa, Lương Tiêu thở dài, nhẹ nhàng ôm lấy nàng,
nghĩ ngợi: “Kẻ xấu đó vẫn còn có chút lương tâm, nghe Oanh Oanh gọi vẫn còn
ngừng tay. ”
Lúc này trời bắt đầu sáng, Liễu Oanh Oanh khóc mệt, tựa vào vai gã mơ màng
thiếp đi. Đúng lúc ấy, Lương Tiêu chợt cảm thấy mặt đất rung chuyển, liền đó
có tiếng vó ngựa, bèn ngước mắt nhìn, trông thấy mười mấy kỵ mã phi tới như
bay. Liễu Oanh Oanh cũng thức dậy, hừ lạnh:
- Chắc Sở lão nhi lại đến đấy thôi?
Hai người kéo nhau nằm sấp xuống dưới tảng đá.
Chỉ thoáng chốc, một toán kỵ mã lao tới bờ sông, người dẫn đầu chính là hán tử
áo lam đã gặp ở Tuý Dã Bất Quy lầu, y cưỡi con tuấn mã khỏe khoắn, trên vai
khoác cánh cung dài năm thước, thần uy lẫm lẫm. Toán người phi tới bờ sông thì
dừng lại, có người gọi to bằng tiếng Mông Cổ, Lương Tiêu nghe được là:
- Đại tướng quân, không có thuyền qua sông!
Hán tử áo lam nhìn dòng nước, rồi cũng dùng tiếng Mông Cổ trả lời:
- Lên dốc, quay lưng về phía song lập trận.
Mọi người ứng tiếng, rồi phóng lên một ngọn đồi thoai thoải, xuống ngựa chia
làm hai đội, một đội quỳ gối giương cung, chĩa về phía con đường vừa đi qua,
đội còn lại đứng đằng sau, cũng kéo cung lên. Hán tử áo lam xuống ngựa, cầm
cung đứng sững, gió sông thổi tung tà áo, nhưng thân hình y thì không mảy may
nhúc nhích.
Lương Tiêu đoán rằng có người đang truy đuổi họ. Vừa mới nghĩ thế thì đã nghe
ở con đường trước mặt rộ lên tiếng vó ngựa, rồi mấy chục kỵ mã ồ ạt phóng tới,
phục sức kiểu Tống, trông thấy toán người trước bị dòng sông chặn lại, họ reo
lên mừng rỡ, phóng ào tới chân đồi như một cơn lốc. Hán tử áo lam định vị xong
thì hô:
- Bắn!
Dây cung bật lên, một loạt tên xô thẳng tới đám người, một tràng ngựa hí người
la, mấy con chiến mã trúng tên khuỵu vó trước, hất đổ chủ nhân xuống. Lúc ấy,
trên đồi đội thứ nhất đã dừng tay, rút tên lắp lên cung, đội thứ hai liền tiến
lên một bước, tên đã giương sẵn, lần này ngắm thẳng vào người. Lại nghe một
loạt tiếng gào thảm thiết, mấy kỵ sĩ ngã dưới đất không tránh kịp, đều trúng
thương mà chết.
Hai đội tiến lui rất hài hòa, trước tiên bắn ngựa, sau bắn người, ít có phát
nào sai trật. Chỉ nháy mắt họ đã bắn xong ba lượt tiễn, bên đám người Tống đã
có hơn hai mươi mạng tử thương, có người cao giọng thét:
- Thát tử bắn tên gắt quá, tạm thời rút lui đã.
Quân Tống rút ra xa, ổn định đội hình, bàn bạc một hồi, rồi sắp một toán cầm
mộc bài đi trước, những người khác cầm thương đao theo sau. Toán kỵ sĩ trên
đồi bị hàng mộc bài ngăn trở, đành ngừng bắn, cùng tuốt đao ra khỏi thắt lưng.
Hán tử áo lam cười nhạt, đột nhiên giương cánh cung dài năm thước lên, gầm to
một tiếng, buông tên. Mũi tên to gấp đôi tên bắn bình thường, thân tên bọc
sắt, nặng vô cùng, bắn trúng vào bắp chân một người, người đó hự lên đau đớn,
mộc bài trên tay hơi lệch đi, mũi tên thứ hai của hán tử áo lam liền xuyên kẽ
hở ấy bắn trúng luôn trán hắn. Quân hai bên thấy uy thế như vậy, không kìm
được cùng ồ lên.
Hán tử nọ lại buông cung, nhắm tới yết hầu một người khác. Người này giơ khiên
lên đỡ, nhưng không chống nổi luồng lực đạo mạnh mẽ, cũnglảo đảo trượt lại
sau, trước mắt vụt loé sáng, mũi tên thứ hai đã tới nơi, người này tinh mắt
nhanh tay, liền rút cương đao ra cầm tay trái, chỉ nghe keng một tiếng, ngọn
đao đã bị gãy ở chính giữa, đầu mũi tên cũng rên lên một tiếng rồi gãy, nhưng
thân tên chưa hết đà, vẫn đâm ngập vào cổ họng hắn.
Hán tử áo lam có cung cứng, tên nặng, liên tiếp bắn chết hai người. Quân Tống
khiếp đảm, chùng chình không tiến nữa. Đúng lúc ấy có tiếng hú dài, một người
lướt ra khỏi hàng ngũ, tay trái cầm khiên, tay phải cầm thương, lao thẳng tới
đồi. Hán tử áo lam phát tiễn liên châu, ba mũi bay ra soạt soạt, người nọ chắn
đỡ, lần lượt đánh bật cả tên đi, tốc độ lao tới không thề suy giảm, phóng một
mạch đến chân đồi. Bên trên đám xạ thủ nhao nhao cầm đao lao xuống.
Người đó thấy vậy, thét:
- Cút đi!
Mũi thương loé sáng, đâm ngã một xạ thủ, rồi chuyển hướng ngay đâm chết một xạ
thủ khác. Hán tử áo lam choáng váng, mười ba thuộc hạ của y đều là những cao
thủ ngàn người tuyển một, từng trải hàng trăm trận chiến, không ngờ gặp phải
người này đều không chống đỡ được. Quân Tống thấy thủ lĩnh hiển lộ thần uy,
đều trở lại phấn chấn, khua trống ầm ầm tiến về phía ngọn đồi. Hán tử áo lam
thầm ra quyết định, không chú ý đến người cầm thương đó nữa, giương cung lên,
tên lại bay như như sấm rung chớp giật, trút hết về phía quân Tống đằng sau
lưng hắn.
Người cầm thương nghe đồng đội gào la liên miên phía sau thì kinh ngạc và giận
dữ, càng gấp rút muốn tiến lên đồi giao phong với hán tử áo lam. Nhưng bọn cao
thủ xung quanh đều hung hãn liều mạng, cứ người trước ngã xuống người sau lại
tiến lên. Người cầm thương lo lắng nóng nảy, thương pháp càng thêm dữ dội, cứ
thét một tiếng là đâm chết một người, khi thét đến tiếng thứ mười ba thì cả
đám xạ thủ đều đã gục ngã. Người đó bèn lao lên đồi, ngoảnh lại nhìn thì ruột
gan cũng như muốn vỡ, dưới chân đồi thi thể ngổn ngang, không còn một người
nào sống sót.
Trận sát phạt này diễn ra quá nhanh, Lương Tiêu và Liễu Oanh Oanh từ đằng xa
nhìn lại cùng táng đởm kinh hồn, hoàn toàn không tưởng tượng được trên đời lại
có thứ thương pháp tiễn thuật ghê gớm đến thế, bất giác đưa mắt nhìn nhau, mồ
hôi cùng rịn ra ướt đầm lòng bàn tay.