Dương Thiết Hạp (4)


Sở Tiên Lưu quay đầu lại nói:

- Cô bé, lời hay ai ai cũng nói được, nhưng còn có rất nhiều chuyện, ngươi
không chối được đâu.

Âm thanh chưa dứt đã nghe một giọng nói rất âm trầm vang lên:

- Lời của Tiên Lưu công rất có lí, như việc chiếc hộp đó có chối cũng không
được.

Liễu Oanh Oanh đưa mắt nhìn theo, chỉ nhìn thấy một người đứng trong bóng tối,
thân hình to lớn, râu dài phất phơ, nhìn thoáng qua giống như hình dáng của
Lôi Chấn, chắc là chủ nhân của Lôi Công bảo Lồi Hành Không thì trong lòng
không khỏi tức giận cười nhạt nói:

- Lôi bảo chủ thật biết chối cãi, vừa được kiếm chác lại còn khoe khoang, mắt
cá thay ngọc, cột gỗ thay đá.

Lôi Không Hành nghe mà tim đập thình thịch: "Hỏng rồi, chẳng lẽ chiếc hộp giả
đó rơi vào tay con nữ tặc này thì bị nó phát hiện sơ hở?" Đột nhiên ánh mắt lộ
vẻ hung ác nhìn về phía Liễu Oanh Oanh.

Liễu Oanh Oanh đang rất hứng thú, vừa định nói ra chuyện hộp thật hộp giả thì
lại nghe Cửu Như nói:

- Cô bé con, đánh trống không cần đánh dồn dập, cao thủ giao đấu điểm tới là
dừng.

Liễu Oanh Oanh thấy Cửu Như nói rất trịnh trọng thì lập tức ngừng lời. Sở Vũ
lại không hiểu điều này, vẫn kêu lên:

- Con tiện nhân, chiếc hộp mà ngươi đánh cắp vẫn phải giao ra đây mới được.

Liễu Oanh Oanh liếc nhìn bà ta, nói:

- Ta chưa từng nhìn thấy chiếc hộp đó, lấy gì mà giao?

Sở Vũ cười nhạt nói:

- Chẳng có bằng chứng gì, ngươi có dám để ta lục soát không?

Liễu Oanh Oanh hơi cau mày, cười nhạt nói:

- Được lắm, nếu như lục soát mà không tìm thấy thì sao?

Sở Vũ cười nhạt nói:

- Nếu như tìm không ra thì coi như ngươi may mắn.

Liễu Oanh Oanh quắc mắt lạnh nhạt nói:

- Vậy thì không được, tìm không ra ngươi phải tự chặt hai tay.

Sở Vũ kinh ngạc, giận dữ quát:

- Dưới vòm trời làm gì có loại đạo lí ấy? Ai mà biết được ngươi có giấu vào
một chỗ nào khác hay không?

Liễu Oanh Oanh chỉ cười nhạt.

Lương Tiêu nhiều lần định nói nhưng lại thôi, cuối cùng không nhẫn nhịn được
nữa nói:

- Ta lấy tính mệnh ra đảm bảo trên người cô ta không hề có chiếc hộp sắt.

Sở Vũ nói:

- Ngươi thì biết gì? Chẳng lẽ ngươi đã lục soát người nó?

Người nói thì vô ý, nhưng người nghe lại có lòng, Liễu Oanh Oanh chỉ cảm thấy
hai má nóng bừng, tim như muốn nhảy ra khỏi lồng ngực, đôi mắt đẹp trợn tròn
trừng trừng nhìn Lương Tiêu.

Lúc này trong rừng tối tăm, Lương Tiêu tuyệt không biết vẻ mặt của Liễu Oanh
Oanh có điều bất thường liền buột miệng nói:

- Trên người cô ấy có vật gì ta đều biết hết. Tóm lại chẳng có hộp sắt gì cả,
nếu có nửa lời nói sai thì trời tru đất diệt.

Mọi người im bặt rồi đột nhiên hi hi ha ha, hắc hắc hà hà cười ầm cả lên..
Liễu Oanh Oanh trong lòng tức giận khổ sở, chỉ hận một nỗi không thể bẻ gãy cổ
tên tiểu sắc quỷ này, cho hắn đao trắng đâm vào đao đỏ rút ra.

Thì ra vừa rồi trong chuông hai người thần trí mê loạn, gần như không chỗ nào
là không chạm tới. Trên người Liễu Oanh nếu có hộp sắt thì Lương Tiêu há lại
không biết. Những người ở đây đều rất từng trải, nghĩ tới bộ dạng của hai
người khi chui ra khỏi chiếc chuông đồng thì sớm đã đoán ra vài phần. Sở Tiên
Lưu hồi còn trẻ phong lưu đa tình, hiểu rõ việc tình cảm nam nữ, nghe nói vậy
cũng mỉm cười thầm nghĩ: "Tiểu tử họ Lương này đúng là không biết giữ mồm giữ
miệng, không thèm để ý gì tới thể diện con gái nhà người ta. Nhưng hai người
bọn nó đã thân mật như vậy, tiểu tử này nếu như không phải loại đại gian đại
ác thì đúng là trên người con bé kia không có hộp sắt. Nhưng người cướp hộp
không phải là nó thì là ai chứ?" Ông ta trầm ngâm chưa quyết thì bỗng nghe Cửu
Như cười nói:

- Lão sắc quỷ, người đừng có nhìn đông ngó tây, đã dùng rượu Bách Hoa Tiên
lừa ta ra đây thì cũng phải có đầu có cuối chứ, để hoà thượng nhấp môi một
chút nào?

Giọng nói của ông ta như tiếng chiếc chuông vang vọng khắp bốn phía, áp chế
tiếng cười xung quanh xuống.

Sở Tiên Lưu mỉm cười nói:

- Lão hoà thượng hoang dã ông, nếu không chiều ông thì Sở mỗ keo kiệt mất
rồi.

Liền nhấc ống ta áo lên để lộ ra một vò rượu, vết bùn trát trên nắp vò sớm đã
được mở ra, mùi rượu thơm nồng khiến cho người ta muốn say. Cửu Như nuổt nước
bọt ừng ực, cười gượng nói:

- Rượu ngon, rượu ngon, năm đó qua uống một lần mà miệng vẫn còn mùi thơm đến
giờ chưa hết.

Liền chìa tay ra định cầm lấy thì Sở Lưu Tiên lại đưa tay ra chặn lại, cười
nói:

- Lão hoà thượng, ông không sợ trong rượu có độc, uống vào là sẽ chết à?

Cửu Như cười nói:

- Sợ cái rắm, nếu có rượu uống có thịt ăn thì có chết cũng đáng.

Rồi đoạt lấy vò rượu, há miệng ra sức uống. Lương, Liễu Oanh Oanh hai người
định ngăn lại cũng không kịp.

Sở Tiên Lưu trầm ngâm một lúc rồi thở dài nói:

- Hoà thượng hay lắm, ta không được như ông!

Cửu Như ngừng uống, cười nói:

- Hoà thượng tuy hay nhưng không bằng rượu hay được.

Hai người nhìn nhau cười, mọi hiềm khích trong chớp mắt đã tan biến. Sở Tiên
Lưu cười xong thì nói:

- Lão hòa thượng, cón muốn đấu nữa không?

Cửu Như nói:

- Đấu hay không đấu đều nằm trong suy nghĩ của ngươi, hoà thượng chỉ hầu theo
thôi.

Sở Tiên Lưu lắc đầu thở nói:

- Tình thế bức bách, muốn bỏ cũng không được.

Mọi người nghe lời đối đáp đều thấy cảm thấy kỳ lạ.

Cửu Như biết Sở Tiên Lưu đã đoán ra Liễu Oanh Oanh không có hộp sắt, nhưng ông
ta là một đại cao thủ, nếu cứ thế phủi tay cho qua thì khó làm moi người chịu
phục. Liền đảo mắt ha ha cười nói:

- Nói hay lắm. Vậy là đấu văn hay đấu võ?

Sở Tiên Lưu nói:

- Quyết đấu còn phân ra văn võ hay sao?

Cửu Như nói:

- Đấu võ hả, chính là bắt chước bọn lưu manh đánh loạn, tất cả mọi người cùng
xông lên một lượt. Các ngươi đông người thế mạnh, hoà thượng cũng đánh được
sướng tay.

Sở Tiên Lưu lăc đầu nói:

- Lấy nhiều ức hiếp ít thì người quân tử không làm. Còn đấu văn thì thế nào?

Cửu Như cười nhạt nói:

- Lão sắc quỷ ngươi ra vẻ quân tử cái gì chứ? Hừ, đấu văn ư, đó chính là bên
ngươi thay nhau ra đấu với hòa thượng về khinh công, quyền chưởng, binh đao,
ám khí, nội lực, ngoại lực, chỉ cần là võ công thì các ngươi ra đề, nếu có
người thắng được hoà thượng, hoà thượng lập tức vỗ đít bỏ đi, quyết không nói
nửa lời.

Ông ta nghiêng mắt nhìn Lôi Chấn, cười đắc ý nói:

- Lôi đại lang, ngươi dùng chùy sắt trăm cân, người ta gọi là thiên chùy, đến
đây đến đây, chúng ta trước hết hãy đấu khí lực.

Lôi Chấn bị ông ta một gậy đánh bay chuỳ sắt, làm sao còn dám đồng ý, nhưng
nếu không ứng chiến thì lại sợ làm nhục đến danh tiếng của gia đình, nhất thời
tiến thoái lưỡng nan, sắc mặt hết đỏ bừng lại trắng bệch ra. Cửu Như cười dài
nói:

- Con không dám thì còn có cha. Lôi Hành Không, ngươi hiệu là Nhạc Dương lâu,
quyền pháp đệ nhất ở phía tây, có dám đấu với hoà thượng không?

Lôi Hành Không hừ lạnh một tiếng, vẫn ẩn trong bóng tối không hề động đậy.

Sở Tiên Lưu cười nói:

- Lão hòa thượng, không cần phải tránh mạnh tìm yếu. Sở Vũ, đưa kiếm cho ta.

Sở Vũ đang buồn phiền vì chồng, bỗng thấy thúc phụ đứng ra thì vui mừng không
nén được, vội vàng lấy trường kiếm hai tay dâng lên. Sở Tiên Lưu đỡ lấy kiếm
rồi đứng thẳng người lên. Cửu Như biết rõ Sở Tiên Lưu kiếm pháp rất cao, một
khi giao đâu thì muốn định rõ thắng bại cũng phải sau năm trăm hiệp, nhưng lại
nghĩ người này đã có muốn dừng tay, nhất định không dùng hết sức, có lẽ đấu
không quá trăm hiệp cũng sẽ nhận thua cho êm chuyện. Sở Tiên lưu chính là kẻ
dẫn đầu trong quần hùng, một khi đầu hàng thì những kẻ còn lại không đáng nói
tới. Tính toán đã xong liền chống gậy gỗ mun đứng dậy cười nói:

- Lão sắc quỷ, vậy chúng ta đấu binh khí.

Sở Tiên Lưu lắc đầu nói:

- Lão hòa thượng ông bổng pháp tinh tế kỳ diệu, Sở mỗ xin nhận thua.

Cửu Như không ngờ ông ta tỏ ra yếu kém như vậy, trong lòng đang cảm thấy hiếm
có thì lại nghe Sở Tiên Lưu nói:

- Có điều hoà thượng ông đã nói tùy ta ra đề, vì vậy Sở mỗ tạm đưa ra một đề
mục, thử ông một phen.

Cửu Như tuy cảm thấy có điều không ổn nhưng lời thì đã nói rồi nên chỉ đành
cười khà khà nói:

- Tuỳ ngươi.

Sở Tiên Lưu từ từ bước lại gần một cây đại thụ to bằng một người ôm, thanh
kiếm trong tay chớp lên, thân cây đã bị chặt đứt làm ba khúc. Sở Tiên Lưu đưa
kiếm chọn lấy một khúc đặt trên mặt đất, cổ tay rung lên, ánh kiếm chớp động,
khúc gỗ tròn đó lại ngay ngắn bị chẻ thành ba phần, Cửu Như bừng tỉnh nói:

- Lão sắc quỷ, định thi chẻ củi với hòa thượng sao?

Sở Tiên Lưu cười không đáp, trường kiếm lại vung ra một đóa kiếm hoa, đem chia
khúc gỗ tròn có đường kính khoảng ba thước đó nhất nhất chia thành chín phần
bằng nhau. Nụ cười của Cửu Như tắt dần, lông mày bạc khẽ nhướng lên, chỉ thấy
Sở Tiên Lưu tay áo rộng quét đất, trường kiếm tạo ra hàng đóa kiếm hoa màu
bạc, càng múa càng nhanh, càng lúc càng dày đặc, kiếm quang chói mắt không thể
nhìn rõ. Phút chốc kiếm biến quang chợt biến mất, Sở Tiên Lưu cầm kiếm lùi
lại, chỉ thấy khúc gỗ tròn đó đã bị chặt thành vô số cây đũa gỗ nhỏ bé dài
khoảng gần một thước tập trung thành một đống chứ không rời ra. Những người
xung quanh không ai là không nín thở, cứ như thể hễ thở ra một hơi cũng có thể
khiến cho đống que gỗ nhỏ xíu ấy bay tứ tung hết.

Cửu Như cười nhạt nói:

- Thì ra không phải là chẻ củi mà là chẻ tăm. Lão sắc quỷ, kiếm pháp này của
ngươi gọi là gì?

Sở Tiên Lưu cười nói:

- Tên là Xuân sắc tam phân (ba phần sắc xuân).

Cửu Như gật đầu nói:

- Sắc xuân ba phần, hai phần thành đất bụi, một phần theo dòng nước trôi đi
(người dịch: đây là bài từ Dương Hoa của Chương Chất Phu). Tên rất nho nhã,
kiếm pháp cũng rất rực rỡ. Xuân sắc ba phần, một kiếm chia làm ba, rất hay,
rất hay, nói như vậy thì hoà thượng cũng phải làm được y như thế ư?

Võ công của ông ta đã đạt đến cảnh giới thượng thừa, việc lớn việc khó không
gì là không thể làm, đã nhìn thấy kiếm pháp mà Sở Tiên Lưu dùng ra thì bắt
chước như vậy cũng không phải là không thể.

Sở Tiên Lưu cười nói:

- Không phải, không phải, ta chỉ muốn hỏi lão hoà thượng ông trong đống que
gỗ này có tổng cộng có bao nhiêu que?

Cửu Như lập tức há miệng trợn mắt, vừa rồi ông ta chỉ toàn lực quan sát biến
hoá của kiếm chiêu, hoàn toàn không để ý đến số lượng của những thanh gỗ này,
bị hỏi như vậy tức thì cứng miệng. Sở Tiên Lưu lạnh lùng nói:

- Hoà thượng ông nếu nhìn không ra thì cũng có thể nhặt từng thanh một mà
đếm, nếu như đếm rõ ràng được thì cũng tính là ta thua.

Mọi người nghe xong đều vô cùng kinh ngạc: "Như vậy chẳng phải chắc chắn sẽ
thua hay sao?" Cửu Như thì lại vuốt râu cười nhạt, trong lòng thầm chửi: "Hoà
thượng nếu phải đếm bằng tay thì dù có thắng cũng còn mặt mũi gì nữa? Hừ, lão
quỷ già đời xảo quyệt, đã muốn thua mà cũng đòi thua một cách oanh liệt nữa."
Còn đang phân vân khó quyết định thì bỗng nghe thấy Lương Tiêu cười nói:

- Cưủ Như đại sư, ông nói câu xuân sắc ba phần, một kiếm chia làm ba đó là có
hàm ý gì?

Cửu Như tâm trí không tập trung, thuận miệng nói:

- Gọi là tam phân chính là một kiếm lão vung ra bất luận có bao nhiêu đối thủ
cũng đều chặt hết thành ba đoạn. Chỉ có điều gỗ là vật chết nhưng người thì
sống nhăn, làm gì có kẻ nào đứng yên mặc cho lão chém chứ? Hơn nữa giết người
thì một kiếm là đủ, cần gì nhất định phải chặt thành ba khúc. Vì vậy kiếm pháp
này cũng chẳng ra gì, nhưng nếu dùng để chặt đũa làm tăm thì cũng không tồi.

Ông ta đã trúng kế, trong lòng rất bực bội nên cũng chỉ có thể gõ gạc bằng
cách nhạo báng kiếm pháp mấy câu, nhưng bởi kiến thức sâu rộng, câu nào cũng
chính xác nên Sở Tiên Lưu không thể phản bác lại, đành phải sầm mặt cười nhạt.


Côn Luân - Chương #68