Dương Thiết Hạp (3)


Liễu Oanh Oanh phải chen chúc với Lương Tiêu thì vừa xấu hổ vừa lo lắng, giơ
tay đấm cho hắn một quyền muốn đẩy hắn ra khỏi chuông nên trên quyền có dùng
chân lực nội gia. Lương Tiêu cảm thấy vô cùng đau đớn, huých khuỷu tay phản
kích lại, nhưng trong chuông thì bé, chân tay hai người túm vào một chỗ đánh
không ra được. Đột nhiên thân thể chấn động, trời đất chao đảo, thì ra chiếc
chuông đồng bị Cửu Như đẩy lăn long lóc. Hai người đều không đề phòng, thân
mình Liễu Oanh Oanh ngã ngửa ra, còn Lương Tiêu lại ngã về phía trước, hai
người đột nhiên ôm chầm lấy nhau. Liêu Oanh Oanh tức giận nói:

- Tiểu sắc...

Chữ quỷ còn chưa nói ra, Lương Tiêu hơi không cẩn thận nên miệng đã khóa chặt
môi son của nàng.

Hai người đều kinh hãi, Liễu Oanh Oanh giãy giũa mấy cái rồi kêu ứ một tiếng,
thân mình đột nhiên mềm nhũn ra giống như một khối băng lạnh giá vừa tiến vào
lòng Lương Tiêu trong chớp mắt đã tan thành một dòng suối mùa xuân. Lương Tiêu
lúc cõng nàng ta chạy trốn, da thịt tiếp xúc sớm đã động tình, nhưng đối mặt
ôm ấp thế này thì đây là lần đầu tiên, chỉ cảm thấy thân thể Liễu Oanh Oanh
như hương ấm ngọc mềm, ấp áp láng mịn, mềm mại như không xương, từng đợt hương
thơm thiếu nữ người ta ngây ngất. Lương Tiêu người như muốn nổ tung, trong
lòng ngứa ngáy khó kìm chế nổi, hận không thể móc nó ra. Nhất thời hai người
nam nữ trẻ tuổi đều tâm hồn bay bổng, chỉ biết rằng cho dù trời có sập xuống
cũng chẳng chịu xa rời.

Đột nhiên, một tiếng nổ lớn vang lên, chiếc chuông lại rung lên. Thân hình
Lương Tiêu ngã ngửa ra, Liễu Oanh Oanh lại đè lên người hắn, hai người trong
lúc hoảng loạn, lại ôm chặt lấy nhau. Lương Tiêu mối tình chớm nở, lần đầu
tiên tình yêu trỗi dậy, Liễu Oanh Oanh cũng thầm bằng lòng. Lúc này trong
chuông chật hẹp lại ngập tràn tình ý dạt dào.

Cửu Như vạn lần không ngờ lại xảy ra biến cố như vậy, chỉ cố tập trung chống
địch, tay trái lăn chuông, tay phải vung gậy gỗ mun chỉ nam đánh bắc. Chỉ nghe
tiếng vù vù không ngừng, hầu hết hoả lôi đều bị hất ra bay ra khỏi miếu, tiếng
nổ đùng đùng không ngớt bên tai. Bỗng nghe mấy tiếng kêu thảm, thì ra đệ tử
của Lôi Công bảo khi bắn hoả lôi lại bị hỏa lôi nổ chấn thương. Chỉ nghe một
âm trầm buồn thảm nói:

- Lôi Công bảo đã hết sức rồi, mong được xem bản lĩnh của Tiên Lưu công.

Cửu Như nghe thấy rõ ràng, cười nói:

- Lôi Hành Không ngươi cũng đến rồi à?

Ha ha, tục ngữ có câu rất đúng: người không cần thể diện thì mọi chuyện đều có
thể làm được.

Lôi Hành Không nghe xong không hiểu gì, chỉ cười nhạt một tiếng. Cửu Như lại
gạt một mũi hoả lôi ra, cánh mũi hít hít, đột nhiên biến sắc mặt kêu lên:

- Không được, hỏng rồi, lão sắc quỷ, ngươi làm thế này thật là quả vô liêm
sỉ...

Miệng thì kêu la, mũi lại không ngừng ngửi hít, hít vào thì sâu mà thở ra thì
chậm. Sắc mặt nửa như say rượu nửa giống khó xử, ông ta đi loanh quanh mấy
bước rồi đột nhiên hạ quyết tâm, dừng chân kêu lên:

- Bỏ đi, bỏ đi, hoà thượng nhịn không được rồi, coi như lão sắc quỷ ngươi lợi
hại.

Liền đẩy chuông ầm ầm lao ra ngoài miếu.

Lôi Chấn sớm đã chờ sẵn, thấy vậy lập tức múa lôi tinh chùy đánh tới Cửu Như.
Cửu Như cười lớn, vung gậy đập thẳng vào thân chùy, chùy sắt bỗng chốc bắn
ngược trở lại. Lôi Chấn hổ khẩu rách toang, chùy sắt bay vụt ra, đập gẫy cành
lá của hai cây đại thụ. Lôi Chấn bị thần lực đó kéo theo, như sao băng bay vọt
về phía sau.

Đột nhiên một bóng người nghiêng mình nhảy ra, đỡ lấy Lôi Chấn trên không, tốc
độ vẫn không hề giảm sút lướt đi trên mặt đất rồi xoay tay đẩy Lôi Chấn xuống
một bên, chỉ thoáng một cái đã tới phía trước Cửu Như, quyền trái đánh ra,
quyền còn chưa tới nơi thì quyền phong đã đánh cho chuông đồng kêu lên oong
oong. Hai người ở trong chuông chỉ cảm thấy đầu óc khó chịu, lửa lòng biến
mất, cả hai đều nghĩ:

- Ta đang làm gì thế này?

Bỗng nghe bên ngoài chuông có người hừ lên đau đớn rồi Cửu Như khành khạch
nói:

- Lôi Hành Không, mười năm không gặp, ngươi lại chẳng tiến bộ được bao nhiêu.

Đột nhiên vỗ chiếc chuông một cái, cười vang nói:

- Hai đứa nhóc này, còn không ra đi?

Cả hai người đều vô cùng xấu hổ lúng túng, nhưng nếu như không ra thì sẽ khiến
người ta nghi ngờ. Lương Tiêu không biết làm thế nào đành chui ra trước, Liễu
Oanh Oanh sửa lại quần áo một chút rồi mới chui ra. Chỉ thấy bốn phía lưa thưa
có hơn mười người đang vây quanh.

Cửu Như thấy hai người mặt đỏ tía tai, quần áo không ngay ngắn thì trong lòng
vô cùng kinh ngạc hoài nghi, lại thấy Liễu Oanh Oanh trâm nghiêng tóc rối, vẻ
tình ý trên mặt còn chưa tan hết, bất giác tỉnh ngộ cười nói:

- Kì lạ thật, hòa thượng không thận trọng một chút đã dễ dàng trở thành bà
mối rồi. Khà khà, hai người tương lai thành vợ chồng, chén rượu cám ơn mai mối
này hoà thượng không thể không uống rồi.

Liễu Oanh Oanh vô cùng xấu hổ ngượng ngùng, giậm chân tức giận nói:

- Đồ lừa trọc đáng ghét kia, tất cả đều tại ông, còn nói lung tung nữa tôi...
tôi sẽ túm cái đầu trọc của ông mà đánh đấy.

Cửu Như lắc đầu nói:

- Có câu rằng: "người quân tử không bắt nạt trong phòng tối", "người con gái
thùy mị duyên dáng phải nghiêm khắc tự bảo vệ mình". Như thế tiểu tử họ Lương
ngươi chẳng phải người quân tử mà nha đầu nhà ngươi cũng không được coi là
thục nữ. Khà khà, tự mình không đủ chín chắn, lại còn trách hoà thượng cái gì?

Ông ta mồm miệng chẳng úy kỵ gì, nói rõ trước mặt mọi người khiến Liễu Oanh
Oanh mặt hoa trắng bệch, chỉ có điều chột dạ nên mắng không được mà giải thích
cũng không xong, nhất thời mím môi nói không ra lời. Lương Tiêu đưa mắt nhìn
thấy cô mặt như hoa sen, hai má đỏ bừng, nghĩ tới tình hình lúc trong chuông
lại cảm thấy toàn thân nóng bừng, tim đập dồn dập.

Mọi người nghe nói nhìn hình đã đoán được chút ít manh mối. Sở Vũ nghĩ tới
thảm cảnh của đứa con trai, nhất thời mắt như phun lửa, nghiến răng nói:

- Tiểu tiện nhân thật không biết xấu hổ, ra sức dụ dỗ đàn ông.

Liễu Oanh Oanh biến sắc mặt, quát:

- Bà chửi ai?

Sở Vũ cười nhạt nói:

- Chính là chửi ngươi, ngươi trước dụ dỗ con trai ta, bây giờ lại dụ dỗ tên
tiểu tử này.

Lương Tiêu định xông lên thì bị Liễu Oanh Oanh giơ tay đẩy ra, cười nhạt nói:

- Được lắm, Lôi Tinh đã là con bà, chúng ta sẽ nói chuyện rõ ràng nhé. Hừ,
đứa con bảo bối của bà cậy mình có chút võ công, trước mặt mọi người đã giở
trò thô bạo với con gái người đánh cá bên bờ Thái Hồ, bị ta nhìn thấy. Ta vốn
dĩ định lấy cái đầu chó của hắn, ai ngờ hắn còn có mấy phần thông minh, trúng
một Toa La chỉ của ta liền nhảy xuống nước thoát thân. Hừ, vậy ta hỏi bà, bà
sinh con trai ra chỉ chuyên dạy nó đi làm nhục gái nhà lành hay sao?

Sở Vũ tức giận đến mức mặt đỏ như máu, rít giọng nói:

- Ngươi... ngươi ngậm máu phun người. Ngươi đã đánh người bị thương lại còn
muốn huỷ hoại thanh danh của người ta nữa sao?

Liễu Oanh Oanh tay chống nạnh, giọng nói càng lúc càng cao, trong trẻo sắc bén
như chuông bạc ngân vang:

- Chuyện này ư, những người nhà thuyền tận mắt nhìn thấy trên Thái Hồ nếu
không được một trăm thì cũng đến tám mươi. Nếu như lưỡi của bà vẫn chưa đứt,
tai của chưa điếc thì chi bằng đi nghe ngóng, xem xem con trai quý báu của bà
có danh tiếng gì?

Sở Vũ lập tức nghẹn lời, cùng Lôi Chấn nhìn nhau, trong lòng thấp thỏm. Hai
người bọn họ biết rõ tính xấu của con trai. Sở Vũ từ nhỏ đã nuông chiều con
trai, Lôi Tinh được mẹ cưng chiều nên lớn lên thói phong lưu đã trở thành bản
tính, từng nhiều lần làm nhục nha hoàn thị nữ, nhưng đều bị Sở Vũ làm cho
chuyện lớn hoá nhỏ, chuyện nhỏ thành không có. Lần này hắn ta có làm ra chuyện
như thế cũng chẳng có gì lấy làm lạ. Giả như những lời Liễu Oanh Oanh nói là
thật thì đi nghe ngóng chỉ làm nhục nhã cho danh tiếng của gia đình.

Hà Tung Dương thấy vợ chồng Lôi Chấn không đáp lời được liền ha ha cười lớn,
từ trong đám đông đi ra, chắp tay nói:

- Liễu cô nương, Hà mỗ gần đây vô cùng nghèo đói, muốn xin cô nương ít bạc để
tiêu.

Liễu Oanh Oanh cười nhạt nói:

- Được lắm, ngươi muốn bao nhiêu ngân lượng?

Hà Tung Dương cười nói:

- Không nhiều, bảy tám trăm vạn lượng là đủ!

Mọi người nghe vậy không ai là không kinh ngạc.

Liễu Oanh Oanh xòe hai tay ra, cười nói:

- Ngươi thấy ta có nhiều bạc đến thế không?

Hà Tung Dương vẫn cười ôn hòa, nói:

- Cô nương khoét vách vượt tường, đến đại nội hoàng cũng không bỏ qua. Đừng
nói đến vàng ngọc phải lấy xe mà chở lấy đấu mà cân, chỉ bằng hơn mười thứ
tranh quý đỉnh báu cũng là những bảo vật vô giá rồi.

Đã giàu có như thế, cô nương cần gì phải hẹp hòi như vậy?

Liễu Oanh Oanh cười nói:

- Trước kia quả thật có không ít bảo bối, nhưng dọc đường Giang Tây bị ngập
lụt, vùng Huy Châu bị nạn châu chấu, ta trên đường cứ thế dùng tiền ra, đến
nơi này ư?

Cô nói đến đây liền ngừng lại một chút, mỉm cười nói:

- Nửa phân bạc cũng không còn.

Hà Tung Dương sững sờ, gượng cười nói:

- Ha ha, cô nương đùa kẻ hèn này sao? Hắc, nếu vẫn không giao tiền ra đây thì
Giang Dương đại đạo có thể là tội danh phải băm ra vạn mảnh đấy.

Liễu Oanh Oanh cười nói:

- Sai rồi, ta không tính được là cướp lớn, cùng lắm chỉ là tên trộm nhỏ thôi.

Hà Tung Dương nghe cô nói nửa phân bạc cũng không còn, tuy không tin nhưng
cũng không khỏi trở nên nóng nảy, nhướng mày cao giọng nói:

- Cô nương quá khiêm tốn rồi. Hừ, cướp tiền của quan phủ, ăn trộm bảo vật của
đại nội, cô nương nếu không phải là cướp lớn thì trong thiên hạ còn ai dám
xưng là cướp lớn đây?

Liễu Oanh Oanh lắc đầu nói:

- Không đúng, không đúng, lão họ Trang gì đó không phải đã nói sao? Kẻ ăn
trộm móc câu thì bị giết, nhưng ăn trộm cả một đất nước thì làm chư hầu, ừm,
tên là Trang gì ấy nhỉ?

Mày liễu nhíu lại, trầm tư suy nghĩ, bỗng nghe Sở Tiên Lưu tiếp lời nói:

- Trang Chu đó!

Liễu Oanh Oanh vỗ tay cười nói:

- Đúng rồi, chính là Trang Chu, lão sắc quỷ, nhìn không ra ông cũng có chút
học vấn.

Ba chữ "lão sắc quỷ" vốn là cách gọi giễu cợt giữa Cửu Như với Sở Tiên Lưu,
lúc này lại bị Liễu Oanh Oanh vô cớ gọi ra, khiến Sở Tiên Lưu tức giận đến mức
hai mắt trắng dã, thầm nghĩ: "Lão phu học đủ năm xe, tài hoa tuy không phải
bậc nhất nhưng cũng chẳng kém ai, hừ, tiểu nha đầu nhà ngươi thì biết được cái
gì chứ?"

Liễu Oanh Oanh chúm miệng cười, lớn tiếng nói:

- Sư phụ thường nói: đương kim hoàng đế ngu dốt độc ác, ăn trộm được giang
sơn xã tắc, chính là tên cướp lớn nhất trong. Còn đám tham quan ô lại làm quan
mà không ngay thẳng, cái mà chúng ăn trộm là công danh lợi lộc, ăn cướp là
xương máu của bách tính. Còn có đám gian thương cự phú, giàu nhưng không nhân
đức, đầu cơ tích trữ, cái mà chúng cướp được chính là tài sản và tính mệnh của
người nghèo. Cái đó gọi là trong cướp cũng có cướp, Tuyết Sơn phái chúng ta
tuy đời đời ăn trộm nhưng nhưng xưa nay cũng chỉ làm tên trộm nhỏ chứ không
phải kẻ cướp lớn.

Cô nói mấy câu này vô cùng hứng chí bay bổng, không kém gì đàn ông. Hà Tung
Dương cho dù mồm miệng sắc sảo cũng chỉ há mồm trợn mắt, không nói được lời
nào. Cửu Như cười nói:

- Bàn luận hay lắm, chỉ có điều nói thiếu mất một loại trộm nên mất cả đẹp
đi.

Liễu Oanh Oanh cảm thấy kì lạ nói:

- Loại trộm nào?

Cửu Như cười nói:

- Đó chính là lão sắc quỷ trộm hương cướp ngọc.

Sở Tiên Lưu hừ lạnh nói:

- Tại sao lại không phải là tặc hoà thượng tham ăn trộm uống?

Hai người nhìn nhau cùng cười nhạt.


Côn Luân - Chương #67