Lương Tiêu cau mày nói:
- Thường có câu: "Kẻ tham thường đi với nhau, khéo sao kẻ nào cũng vậy." Nếu
như nhị đồ đệ dùng thủ đoạn chiếm đoạt chiếc hộp thì phải làm thế nào?
Sở Tiên Lưu nói:
- Câu này hỏi không được thông minh cho lắm, nếu như mở được hộp sắt thì nhị
đồ đệ luyện thành võ công trong đó, đánh bại đại đồ đệ, tất nhiên chẳng cần
phải giở thủ đoạn. Nếu hộp sắt không mở được thì cũng chỉ là một thứ bỏ đi,
giữ cũng chẳng có tác dụng gì. Nếu như thất nghĩa bội tín, đại đồ đệ có thể vì
tức giận mà thông báo cho toàn thiên hạ biết. Những cao thủ thèm muốn có được
hộp sắt này quá nhiều, ngay cả để cho tam đồ đệ biết được cũng đã không tốt
rồi, chỉ e từ đó về sau sẽ sống không được yên. Vả lại hai người làm việc tuy
độc ác nhưng suy cho cùng vẫn là tôn sư của một phái, không thể nói mà không
giữ lời được.
Ông ta thấy Lương Tiêu nửa tin nửa ngờ cũng không cố để tâm nữa, tiếp tục nói:
- Lại nói hai người sau khi chia tay đều giấu kín tên họ, sáng lập ra Thiên
Hương sơn trang và Lôi Công bảo, cứ ba năm một lần trao đổi hộp sắt. Trong mấy
chục năm, Thuần Dương Thiết Hạp hết lần này đến lần khác đổi chủ, nhưng cái
hộp sắt này chất liệu đặc biệt, đao kiếm sắc bén cũng không thể làm tổn
thương. Hai người muốn dùng lửa lớn hay búa nặng nhưng lại sợ sẽ làm tổn hại
đến vật trong hộp, vì vậy mà cho đến mấy chục năm gần đây vẫn không thể mở ra
được.
Cửu Như cười nói:
- Có lẽ chiếc hộp đó vốn chỉ là một cục sắt ngu ngốc dùng để lừa người?
Sở Tiên Lưu lắc đầu thở dài nói:
- Nói thì nói vậy thôi, nhưng lòng người cũng giống như chiếc hộp sắt kia,
ngốc nghếch cứng đầu, không cách nào giải thoát được. Lấy hoà thương ông mà
nói, nhìn thì lòng dạ lỗi lạc, nhưng cũng hiếu kỳ trong lòng muốn giành được
nó hay sao?
Cửu Như chỉ cười khà khà, vuốt râu không nói.
Sở Tiên Lưu lại nói:
- Vào thời của đại đồ đệ và nhị đồ đệ, hai người lại cũng giữ lời, hộp sắt
của ba năm là trao đổi một lần, không hề giở trò. Nhưng sau khi hai người qua
đời, võ công đời sau kẻ lên người xuống, dần chia thành cao thấp mạnh yếu.
Những người có võ công cao không muốn giao hộp sắt ra, người có võ công yếu
hơn cũng không chịu thua kém, buông lời uy hiếp. Hai bên tranh chấp không kết
thúc được, chỉ đành lập lại một hiệp ước khác, cứ ba năm một lần đấu võ để
đoạt hộp, bên nào võ công cao cường có thể giữ chiếc hộp lâu dài cho tới khi
bị đánh bại mới thôi.
Cửu Như cười nói:
- Thật kỳ lạ, đã là như vậy thì tại sao còn lòi ra cái hộp giả đó chứ?
Sở Tiên Lưu cười khổ nói:
- Ta thời trẻ thích chơi bời lêu lổng, ham mê đàn ca tửu sắc, đối với việc
trong nhà hoàn toàn không có hứng thú, sau khi biết lai lịch hộp sắt đó càng
không muốn tham gia tranh giành. Nhưng gia huynh thời trẻ đấu võ thua Lôi Hành
Không, uất ức mà mất, trước khi chết đã sai người gọi ta về sơn trang, dặn ta
phải giành hộp sắt về. Ta không đành lòng nhìn huynh ấy ra đi mà trong lòng
vẫn còn điều vướng bận, chỉ đành nhận lời...
Nói đến đây, Cửu Như đột nhiên cười nói:
- Chậm đã chậm đã, để hoà thượng đoán xem. Nhớ năm xưa lão sắc quỷ nhà ngươi
danh tiếng lẫy lừng, một thanh thiết mộc kiếm uy thế chấn động thiên hạ. Lôi
Hành Không tự biết là không thắng được ngươi, nhưng lại không nỡ giao hộp sắt
ra, khi chẳng còn cách nào hắn đã làm ra một chiếc hộp giả để bưng bít ngươi,
đúng vậy không?
Sở Tiên Lưu gật đầu nói:
- Hoà thượng lần này lại thông minh ra nhiều đấy. Lôi Hành Không đó tham
lam ngu xuẩn, lại tự cho mình thông minh hơn người, tưởng rằng như thế có thể
che dấu mọi việc. Kỳ thực làm sao có thể giấu được người khác chứ? Ta phát
hiện ra chiếc hộp là giả liền định tìm hắn hỏi tội, không ngờ lúc đó xung
quanh ta đã xảy ra một biến cố rất lớn khiến cho ta trong lòng nguội lạnh,
xuất hiện ý nghĩ rời bỏ nhân thế. Ôi, kiếp phù sinh như một giấc mơ, chuyện
sống chết còn chẳng thế nào có thể nắm bắt được thì hà tất phải để ý đến chiếc
hộp sắt ấy là thật hay là giả? Thế là ta thu lại ý đồ muốn gây chiến, đã sai
thì cho sai luôn, giữ chiếc hộp sắt giả đó ở lại bên mình.
Cứ như thế con cháu trong nhà đều cho rằng Thuần Dương Thiết Hạp đang ở chỗ
ta, còn Lôi gia thì lại mừng rỡ lão phu đã trúng kế. Ba mươi năm trôi qua như
thế, lòng tranh giành của hai nhà đều giảm mạnh, còn việc cháu gái ta là Sở Vũ
cùng với Lôi Chấn kết thành vợ chồng phu thê thì lại là một chuyện vui bất
ngờ.
Cửu Như chậm rãi thản nhiên nói:
- Lão sắc quỷ, ngươi đem những việc bí mật đó nói ra với hoà thượng là có ý
đồ gì?
Sở Tiên Lưu cười khổ nói:
- Sở mỗ đem chuyện này nói ra thứ nhất là muốn lão hoà thượng ông hiểu rõ,
cái hộp đó chưa từng có cách mở ra. Thứ hai là nó có nguồn gốc sai trái, lão
hoà thượng ông vốn là người trí tuệ siêu thoát, việc gì phải dầm mình vào vũng
nước đục.
Cửu Như cười nói:
- Lão sắc quỷ ngươi đế để giáo huấn ta, có điều ngươi đoán không sai, lão hoà
thượng lần này tới đây chính là vì cái Thuần Dương Thiết Hạp đó.
Lương Tiêu tim đập thình thịch, quay đầu nhìn lại thì thấy Liễu Oanh Oanh mím
chặt môi, khuôn mặt tươi cười đã trắng bệch, rồi nghe Cửu Như lại cười nói:
- Ngày hôm đó, ta đi xin bố thí bên bờ sông Vận Hà, đột nhiên nhìn thấy cháu
gái ngươi là Sở Vũ, khi nó chưa lấy chồng ta đã từng gặp một lần nên nhận ra
được. Lúc đó ta thấy nó đang khóc lóc trên bến sông, mồm miệng không ngừng
nhắc tới Thuần Dương Thiết Hạp, lại nói cái gì nữ tặc họ Liễu. Hoà thượng tuy
không định nghe trộm nhưng lời nói cứ chui vào tai, cũng chẳng biết làm sao
được. Nghĩ lại năm xưa, hoà thượng từng dùng hộp sắt giả để lừa Huyền Thiên
Tôn. Lão già ấy có tội phải chịu cũng đúng thôi, nhưng đồ đệ của hắn Tần Bá
Phù lại là một hán tử đường hoàng. Sáu năm trước hoà thượng không cẩn thận đã
làm hắn bị thương, trong lòng cảm thấy day dứt không yên nên muốn giành cái
hộp sắt đó để đưa cho hắn coi như để bồi thường, vì vậy liền đuổi theo cháu
gái ngươi một mạch đến Cô Tô. Không ngờ vừa tới chân núi Hàn Sơn, con sâu rượu
trong bụng hoà thượng lại làm loạn, khổ sở không chịu nổi, đành phải dành thời
gian giở chút thủ đoạn, khà khà, khéo thế nào lại gặp con bé họ Liễu này.
Liễu Oanh Oanh cắn môi, đột nhiên lớn tiếng nói:
- Lão hoà thượng ông sớm đã có âm mưu rồi, cũng... cũng muốn tới đối phó với
tôi sao?
Nói xong mắt đã đỏ lên. Lương Tiêu cũng nắm chặt hai tay, thầm nghĩ: "Lão hoà
thượng nếu muốn gây bất lợi cho cô ấy thì ta cho dù đánh không lại lão cũng
phải sống chết một trận với lão." Cửu Như nhìn thấy bộ dạng này của hai người
vội vàng xua tay nói:
- Cô bé con đừng khóc, đừng khóc. Hoà thượng ban đầu đúng là có ý đó, nhưng
không ngờ cô bé con nhà ngươi đã tinh quái, lại hào khí hơn người, rất hợp với
tính cách của hoà thượng. Hòa thượng suy đi tính lại, đuổi theo một trăm tám
mươi dặm nhưng vẫn không thể nào ra tay nổi.
Lương Tiêu nghe vậy thì thở phào một hơi. Liễu Oanh Oanh thì vẫn mắng:
- Hoà thượng ông ăn có nói không, tôi không để ý tới ông nữa.
Cửu Như cười xòa nói:
- Cô bé con đừng nói như vậy, ngươi không để ý tới hoà thượng, hoà thượng
không có người bố thí, sớm muộn gì cũng bị đám sâu rượu trong bụng cắn chết.
Liễu Oanh Oanh lau nước mắt, trừng mắt nhìn ông ta, hậm hực nói:
- Cắn chết cũng đáng đời.
Sở Tiên Lưu nhìn thấy hai người trở lại hoà hợp, trong lòng vô cùng không vui,
nhíu mày nói:
- Lão hoà thượng, lời hay đã nói hết rồi, ông vẫn muốn tranh giành cái vũng
nước đục đó ư?
Cửu Như cười nói:
- Không sai.
Sở Tiên Lưu tức giận nói:
- Ta nói rồi, cái hộp bị con bé này cướp là giả, cái hộp thật hiện đang ở Lôi
Công bảo.
Cửu Như lắc đầu nói:
- Hòa thượng vốn vì hộp sắt mà tới, nhưng hiện giờ đã đổi ý rồi.
Sở Tiên Lưu nhíu mày nói:
- Đổi ý gì?
Cửu Như mỉm cười nói:
- Những thứ mà Sở Tiên Lưu ngươi không thèm để ý tới, hoà thượng nếu lại liều
mạng thì chẳng phải mất mặt hay sao?
Ánh mắt Sở Tiên Lưu thoáng vẻ kinh ngạc, nhìn Cửu Như một lúc rồi lắc đầu nói:
- Lão hoà thượng, tôi không giống như ông. Sở mỗ trong lòng nguội lạnh, đừng
nói cái hộp sắt đó, cho dù là vạn sự vạn vật trên đời này ta cũng chẳng hề có
hứng thú. Nếu như không phải vườn hoa của ta bị đốt, người làm vườn bị giết
thì lần này ta cũng không xuất hiện để phải chịu đựng sự phiền toái của ông
đâu!
Cửu Như cười hề hề nói:
- Biến cố gì thế? Để hoà thượng đoán xem, khà khà, nhìn bộ dạng xui quẩy của
ngươi chắc không phải là nhân tình đã chết chứ?
Sở Tiên Lưu hai mắt trợn tròn, da mặt lúc xám lúc đỏ, tràn đầy giận dữ. Cửu
Như kệ lão trợn mắt nhìn, vẫn cười hề hề. Sở Tiên Lưu bỗng phất tay áo, đanh
giọng nói:
- Lão hoà thượng, Sở mỗ kính ông ba phần đã là nhẫn nhịn rồi. Được, miếu thổ
địa này quá nhỏ, Sở mỗ chờ ông ngoài miếu.
Cửu Như thản nhiên nói:
- Một lời không hợp liền muốn phát điên. Nói cái gì trong lòng nguội lạnh,
toàn là đánh rắm. Ngươi muốn hoà thượng ra ư, hì hì, hoà thượng cứ không ra
đấy.
Sở Tiên Lưu cười nhạt nói:
- Vậy thì chúng ta thử cưỡi lừa xem hát, chờ xem.
Cửu Như nói:
- Ấy, lão sắc quỷ, ngươi bảo hòa thượng chửi con lừa ư?
Sở Tiên Lưu không muốn giằng co lằng nhằng với ông ta nữa, giận dữ hừ một
tiếng rồi phất tay áo đi ra khỏi miếu.
Liễu Oanh Oanh nhì thấy ông ta đi ra liền nói:
- Lão hoà thượng, ai làm người ấy chịu, ông không đáng vì tôi mà tạo thêm thù
địch.
Cửu Như nhíu nhíu mày, lắc đầu nói:
- Hoà thượng lại không sợ thù địch gì, chỉ có điều ngươi thật sự chưa làm
việc gì trái với luân thường đạo lí chứ?
Liễu Oanh Oanh suy nghĩ một lát rồi lắc đầu nói:
- Không có!
Cửu Như cười dài, cao giọng nói:
- Hay lắm! Hoà thượng trong lòng không có gì vướng bận, lúc đánh đấm mới có
khí thế.
Lời còn chưa dứt, đã nghe thấy ở ngoài miếu tiếng dây cung vang lên, hai quả
hoả lôi bay vào bên trong miếu. Cửu Như dài người đứng dậy, cây gậy gỗ trong
tay vung lên, hoả lôi bị bổng phong của ông ta đánh trúng đột nhiên chuyển
hướng đập lên tường phía trước, lập tức nổ thành hai lỗ thủng trên tường. Cửu
Như cười nói:
- Lão sắc quỷ, ngươi không hề khá khẩm hơn, không dám dùng đao kiếm thật mà
lại lấy pháo ra chơi đùa với hoà thượng ư?
Bỗng nghe Sở Tiên Lưu lạnh nhạt nói:
- Việc của Lôi Công Bảo chẳng liên quan gì tới Sở mỗ cả, hơn nữa cái loại kỹ
năng vặt vãnh này chẳng lẽ làm khó được ông sao? Nếu sợ rồi thì ra đây là
được.
Cửu Như cười nói:
- Sợ cái gì. Hoà thượng nói không ra là sẽ không ra.
Trong lúc nói chuyện lại có hơn mười mũi hoả lôi được bắn vào trong miếu.
Cửu Như liên tục vung gậy gỗ mun vù vù, đều gạt hết ra. Bốn phía tiếng nổ ầm
ầm, gạch vữa tán loạn, miếu thổ địa lung lay muốn sập. Liễu Oanh Oanh trong
lòng lo lắng, vừa định lao ra thì không ngờ Cửu Như nắm lưng cô giữ lại, cười
nói:
- Người lớn đánh nhau, trẻ con chỉ cần đứng xem thôi.
Rồi đưa tay nhét cô vào trong chuông. Tiếp đó thấy Lương Tiêu cầm Ảo Nguyên
kiếm lên thì lại cười nói:
- Ngươi cũng vào đi.
Rồi đưa tay túm lấy, Lương Tiêu chưa kịp giãy giụa thì trước mắt đã tối om,
cũng bị nhét vào trong chuông đồng, chen chúc với Liễu Oanh Oanh thành một
cục. Mấy mũi hỏa lôi nổ trên mặt chuông, tiếng nổ rầm rĩ.