Sở Tiên Lưu nổi tiếng về kiếm pháp nhưng lại không mạnh về khí lực, lúc này
phải bỏ thế mạnh dùng thế yếu nên thời gian chưa lâu đã cảm thấy khó khăn. Đấu
thêm vài chiêu lão đột nhiên đẩy lùi quả chuông đồng ra rồi lớn tiếng nói:
- Khoan đã!
Cửu Như đặt vững quả chuông đồng trên vai, cười nói:
- Thế nào? Chịu thua rồi hả?
Sở Tiên Lưu cau mày đáp:
- Lão hoà thượng, ông một lòng muốn can thiệp chẳng quả là vì cái Thần Dương
Thiếp Hạp đó đúng không?
Cửu Như chỉ cười hì hì. Sở Tiên Lưu thấy ông ta cười rất khoái trá thì trong
lòng càng không nghi ngờ gì nữa, lắc đầu nói:
- Đáng tiếc lần này ông tính sai rồi, cái Thuần Dương Thiết Hạp chính là đồ
giả đấy.
Cửu Như gật đầu nói:
- Cái loại mưu kế vụng về ấy hoà thượng cũng từng dùng rồi.
Sở Tiên Lưu thở dài nói:
- Đây tuyệt chẳng phải là mưu kế gì, cái hộp sắt đó đúng là đồ giả.
Ông ta thấy ánh mắt Cửu Như đầy vẻ chế nhạo thì lại thở dài nói:
- Hoà thượng, ông có biết lai lịch cái Thuần Dương Thiết Hạp này không?
Cửu Như cười nói:
- Nghe nói là của Lã Đồng Tân để lại, bên trong còn giấu linh đơn bùa lửa, kẻ
nào chiếm được thì có thể luyện thành tiên đạo, có điều từ sau khi Lữ Đồng Tân
qua đời chưa từng có ai mở được chiếc hộp đó cả.
Sở Tiên Lưu xua tay nói:
- Những gì mà ông nghe được chỉ là lời đồn thổi trên giang hồ mà thôi. Cái
hộp đó do ai để lại thì hiện giờ chẳng thể nào biết được, chỉ là đạo danh của
Lữ tổ quá lớn nên mượn tên của ông ấy mà thôi. Có điều hơn một trăm năm trước
cái hộp đó đã được mở ra một lần rồi.
Cửu Như nhướng đôi lông mày rậm, cười nói:
- Hay quá, hay quá, nói nghe xem nào.
Liễu Oanh Oanh và Lương Tiêu cũng rất tò mò, đều đổ dồn ánh mắt về phía Sở
Tiên Lưu.
Sở Tiên Lưu vuốt râu trầm ngâm nói:
- Lão hoà thượng, ông đã nghe nói đến Tử Dương chân nhân chưa?
Cửu Như nói:
- Ngươi nói tới Trương Bá Đoan Trương Tử Dương phải không? Sau thời Tĩnh
Khang, Đạo môn chia thành hai tông phái Nam và Bắc. Vương Trùng Dương là người
sáng lập ra Bắc Tông còn Trương Tử Dương là người sáng lập ra Nam Tông. Chủ
trương của Bắc Tông là đi vào nhân gian để giúp người, còn Nam tông lại lấy
việc thanh tu làm mục đích chủ yếu. Có điều nói ra thì Vương Trùng Dương sáng
lập ra Bắc Tông là có bảy đệ tử phái Toàn Chân dưới quyền giúp sức, còn Trương
Bá Đoan lại chỉ dựa vào sức lực của bản thân mình để sáng lập ra Nam Tông, đó
mới thật sự gọi là lợi hại.
Sở Tiên Lưu không cười nữa, nói:
- Lão hòa thượng, mấy chữ "lợi hại" từ miệng ông nói ra thật không dễ dàng.
Có điều Tử Dương chân nhân đúng là nhân vật kiệt xuất hàng đầu xưa nay, học
vấn của tam giáo cửu lưu, bách gia chư tử không gì là không tinh thông, võ học
trên người lại càng xuất thần nhập hoá, nổi tiếng một thời [người dịch: "tam
giáo" = Đạo giáo, Phật giáo, Nho giáo; "cửu lưu" là 9 học phái lớn nhất thời
Chiến Quốc, bao gồm: Nho gia, Pháp gia, Tung hoành gia, Đạo gia, Binh gia, Tạp
gia, Âm dương gia, Mặc gia, Nông gia. Trong đó Nho gia là học phái của Khổng
Tử, Pháp gia là học phái của Hàn Phi Tử, Tung Hoành gia là học phái về ngoại
giao du thuyết, đứng đầu là Tô Tần, Trương Nghi, Đạo gia là của Lão Tử, Âm
Dương gia là học phái về âm dương ngũ hành, đứng đầu là Trâu Diễn, Mặc gia là
học phái về nhân trị của Mặc Địch, Tạp gia có lẽ là học phái pha lẫn ưu điểm
các học phái khác của Tuân Tử, còn Binh gia và Nông gia do ai đứng đầu thì tớ
chịu; "bách gia chư tử": là từ dùng để gọi chung các học gia Trung Quốc thời
Xuân Thu - Chiến Quốc, thời kỳ này các học thuyết nở rộ, có hàng trăm trường
phái khác nhau nên gọi là bách gia chư tử (những người theo đường lối của trăm
trường phái)]
Cửu Như cau mày nói:
- Lão sắc quỷ lăng nhăng quá, đang nói tới Tthuần Dương Thiết Hạp, tại sao
lại quàng sang chuyện của Trương Tử Dương?
Sở Tiên Lưu vuốt râu cười nhạt, Lương Tiêu ngắt lời nói:
- Người mở chiếc hộp Thuần Dương Thiết Hạp đó chính là vị Tử Dương Chân nhân
kia sao?
Sở Tiên Lưu nói:
- Tiểu tử nhà ngươi xem ra cũng không ngốc.
Cửu Như cười nhạt nói:
- Được lắm, lão sắc quỷ ngươi hắn không ngốc, chính là chửi hoà thượng ta
ngốc phải không?
Sở Tiên Lưu chiếm được lợi thế liền cười dài nói:
- Điều này lão phu không hề nói ra nhé.
Cửu Như hừ một tiếng rồi nói:
- Nói như vậy, chiếc hộp Thuần Dương Thiết Hạp đó cũng có chút ý nghĩa rồi.
Trương Tử Dương đã mở chiếc hộp ra thì tại sao lại còn đóng vào?
Sở Tiên Lưu thở dài nói:
- Nói ra thì Trương chân nhân thần thông quảng đại, tài trí cũng cao, chỉ
đáng tiếc là trong đời ông lại thu nhầm ba tên đồ đệ, có thể nói rằng đó là
một việc đáng hối hận nhất trong cuộc đời ông. Trong sách cổ "Ngộ chân thiên"
mà ông ta truyền lại cho đời sau có viết về "Ba truyện phi nhân" chính là chỉ
chuyện này.
Cửu Như chép miệng nói:
- Lão sắc quỷ, ngươi càng nói càng lan man, Trương Bá Đoan thu nhầm đồ đệ thì
có liên quan gì tới ngươi chứ?
Sở Tiên Lưu lắc đầu nói:
- Quan hệ vô cùng lớn, trong ba đồ đệ đó thì đại đồ đệ mang họ Sở.
Cửu Như vỗ tay cười nói:
- Hay thật, chẳng lẽ tên đại đồ đệ bất tài ấy chính là tổ tiên của nhà họ Sở
các ngươi?
Sở Tiên Lưu thở dài nói:
- Thật đáng hổ thẹn, chính là tiên tổ. Còn đồ đệ thứ hai lại họ Lôi.
Ánh mắt Cửu Như chớp lên, cười nói:
- Đại khái chính là tổ tiên của Lôi Công Bảo đúng không?
Sở Tiên Lưu gật đầu nói:
- Đúng vậy. Đồ đệ thứ ba họ Phương, ông ta không có con cái nhưng nội công
ông ta tu luyện lại rất có tiếng, gọi là "Băng Hhà huyền công".
Liễu Oanh Oanh kêu í lên một tiếng, kinh ngạc nói:
- Ông... ông nói cái gì?
Sở Tiên Lưu cười nhạt nói:
- Ngươi không cần phải giả vờ giả vịt, người họ Phương đó chính là tổ sư của
Đại Tuyết Sơn các ngươi. Những chuyện xưa cũ này chắc hẳn ngươi cũng vô cùng
tường tận.
Liễu Oanh Oanh lắc đầu nói:
- Sư phụ chưa từng kể cho ta.
Cô nói như vậy, Sở Tiên Lưu càng cho rằng cô chỉ cố gắng thoái thác, không nói
lấy nửa câu chân thật, trong lòng càng tức giận, cao giọng nói:
- Tên họ Phương xấu xa ấy cũng là là tổ sư của môn phái ngươi. Ngươi vì một
cái hộp sắt nhỏ nhoi mà đến cả tổ sư cũng không nhận hay sao?
Liễu Oanh Oanh lắc đầu nói:
- Sư phụ từng nói rằng, sư tổ của chúng ta là nam giới, nhưng chuyện đã qua
rất lâu rồi nên tên họ là gì thì không ai hay biết.
Sở Tiên Lưu thấy vẻ mặt cô ta không có vẻ nói dối, trong lòng vô cùng khó
hiểu: "Con bé này nếu không phải quả thật không biết thì chính là kẻ gian hiểm
độc ác hiếm có trên nhân gian. Có điều thật ra thì chuyện xưa này cũng là do
tiên tổ ta khi cuối đời lương tâm trỗi dậy mới viết vào trong kiếm phổ gia
truyền để tự sám hối nhắc nhở con cháu. Chắc rằng tên họ Phương kia trong lòng
hổ thẹn, không muốn để đám đệ tử biết được việc làm xấu xa của mình khi còn
sống." Ông ta do dự một lát rồi nói:
- Được lắm, ta sẽ nói tiếp. Lại nói Trương chân nhân phân biệt truyền thụ võ
công cho ba người, ba đồ đệ dần dần mỗi người đều có một sở trường riêng. Đại
đồ đệ giỏi về dùng kiếm, nhị đồ đệ giỏi về quyền pháp, tam đồ đệ thì lại
chưởng pháp cao minh. Nhưng võ công của ba người càng mạnh thì bản tính cũng
theo đó mà dần dần bộc lộ ra.
Trương chân nhân phát hiện ra rằng ba người bản tính không đứng đắn thì vô
cùng tức giận, vốn muốn phế bỏ võ công của họ. Nhưng tình thầy trò sâu đậm,
Trương chân nhân bản tính lại rất mềm yếu lương thiện, mấy lần định làm nhưng
lại không ra tay nổi. Một ngày nọ ba người lại vô cớ giết người, Trương chân
nhân trong lòng nguội lạnh nên nhân lúc đêm khuya đã lặng lẽ bỏ đi.
Sở Tiên Lưu nói đến đây lại thở dài rồi nói:
- Chỉ vì Trương chân nhân sớm có cảnh giác, tuyệt không truyền thụ Huyền môn
chính pháp cho ba người nên ba tên đồ đệ đó tu luyện thêm mười năm võ công đều
không có tiến bộ gì đáng kể. Vì vậy đại đồ đệ đứng đầu tập hợp ba người lại
thương nghị. Cả ba người bọn họ đều biết rằng Trương chân nhân nhờ đã giải
được bí mật trong Thuần Dương Thiết Hạp mới hiểu rõ đạo lý, khai lập môn phái,
còn những thứ võ công mà ông truyền thụ cho họ chẳng qua là những võ công tầm
thường mà thôi. Thế là cả ba người đều nhất trí rằng chỉ có cách học được võ
công trong hộp sắt mới có thể tung hoành thiên hạ. Lập tức cả ba người trăm
mưu ngàn kế đi tìm Trương Chân nhân. Ôi, cũng là trời cao trêu người, ba người
bọn họ không ngừng nghỉ tìm kiếm trong suốt ba năm, cuối cùng đã tìm được
Trương Chân nhân tại dãy núi Tê Hà. Trương chân nhân thấy ba người tất nhiên
vô cùng kinh ngạc, vốn định tránh đi, nhưng ba người khóc lóc như mưa, luôn
mồm nói sẽ từ bỏ con đường xấu xa trước kia, khổ sở xin Trương chân nhân gây
dựng lại môn phái. Trương chân nhân tuy không bằng lòng lắm nhưng thấy ba
người đã có lòng hướng thiện nên cũng không nỡ cự tuyệt. Nào ngờ ba người ăn
có nói không, sớm đã có lòng cướp đoạt, nhân lúc Trương chân nhân buông lỏng
cảnh giác liền đột ngột cùng làm phản, ra tay vô cùng tàn độc. Trương chân
nhân không hề cảnh giác nên đã bị trọng thương, nhưng ông ta có thần công
tuyệt thế nên sau khi bị trọng thương vẫn đánh ngã cả ba đồ đệ, đột phá vòng
vây bỏ đi. Đại đồ đệ và nhị đồ đệ kia ráo riết đuổi theo, cuối cùng đuổi kịp
Trương chân nhân trong một sơn cốc. Trương chân nhân lúc đó đã trọng thương
khó mà qua khỏi, không kịp giấu hộp sắt đi nhưng cũng không muốn chiếc hộp đó
bị rơi vào tay kẻ ác gây nguy hiểm cho người đời, liền đóng chặt chiếc hộp lại
rồi đột ngột ra đi.
Liễu Oanh Oanh nghe đến đây không nhịn được nói:
- Ba tên kẻ đó làm đồ đệ mà quên ơn phụ nghĩa, dù cho chó lợn cũng không như
vậy.
Sở Tiên Lưu giật mình rồi gật đầu nói:
- Không sai, việc tiên tổ làm quả thật không đúng.
Liễu Oanh Oanh cười nhạt nói:
- Đâu chỉ là không đúng mà là vô cùng khốn kiếp. Tên họ Phương kia chẳng có
quan hệ gì với bản cô nương cả, ta cũng không nhận cái loại tổ sư như lão.
Những lời nói này quả thật là kinh thế hãi tục. Phải biết rằng võ lâm rất
trọng đạo thầy trò, lời Liễu Oanh Oanh vừa nói ra chẳng khác gì phản thầy diệt
tổ. Sở Tiên Lưu thần sắc thay đổi, Lương Tiêu sợ ông ta sẽ nổi giận liền thầm
tự phòng bị, ai ngờ vẻ mặt Sở Tiên Lưu lại từ từ dịu ra, thở dài một hơi rồi
nói:
- Ngươi nói đúng là không sai. Tiên tổ đúng là vô cùng khốn kiếp, làm con
cháu phải xấu hổ.
Cửu Như gật đầu nói:
- Lão sắc quỷ ngươi nãy giờ lâu như vậy mà cuối cùng cũng nói được một câu
nói của con người.
Sở Tiên Lưu trợn mắt nhìn ông ta, lại nghe Lương Tiêu nói:
- Trương chân nhân sau khi chết thì Thuần Dương Thiếp Hạp tất nhiên sẽ rơi
vào tay của hai người đồ đệ kia đúng không?
Hắn quan tâm tới tăm tích của Thuần Dương Thiết Hạp nên phải dò hỏi. Sở Tiên
Lưu cười khổ nói:
- Cái đó lại thế này, tuy có được hộp sắt nhưng hai người bọn họ lại chẳng có
cách nào mở ra. Hai người bèn nghĩ chiếc hộp này đã khó mở ra như vậy thì bên
trong nhất định có một bí mật to lớn rung chuyển trời đất, bởi vì lòng tham
bùng lên, lời ra tiếng vào liền bắt đầu đánh nhau. Nhưng võ công của hai người
ngang nhau, lại vốn học cùng thầy nên hiểu rất rõ bản lĩnh của đối phương.
Nhất thời không ai thắng được ai, đánh đến lúc khó mà can ngăn được thì đại đồ
đệ chợt nhảy ra, nói: "Lôi sư đệ, đệ và ta đều đã quên mất, nếu như bây giờ
chúng ta đấu đến kẻ chết kẻ bị thương mà lại vừa đúng lúc Phương sư đệ tìm đến
thì chẳng phải là nghêu sò tranh nhau, ngư ông được lợi hay sao, dễ dàng bị
hắn lấy mất trắng thành quả hay sao" Người họ Lôi kia nghe thấy có lý, hai
người lập tức bỏ đánh nhau mà cùng nghiên cứu hộp sắt.
Lúc ông ta kể chuyện, trước sau đều dùng đại đồ đệ và nhị đồ đệ để gọi, đối
với tổ tiên cũng không hề có ý kính trọng né tránh. Ba người còn lại đều thầm
nghĩ: "Sở Tiên Lưu này cũng có thể coi là người hiểu rõ đúng sai."
Lại nghe Sở Tiên Lưu kể tiếp:
- Hai người đó sợ rằng chuyện chiếc hộp sắt bị tiết lộ ra ngoài nên âm thầm
trốn vào trong núi sâu, tập trung nghiên cứu cách mở, nhưng cuối cùng vẫn
không tài nào mở được hộp. Hai người đều có ý đề phòng đối phương ôm hộp bỏ
trốn, nghi ngờ ngày càng lớn dần, cuối cùng có một ngày lại đánh nhau to đến
mức cả hai đều bị thương. Đại đồ đệ mắt thấy đó không phải là giải pháp, liền
nói với nhị đồ đệ: "Chiếc hộp sắt này đã không cách nào mở ra được thì chúng
ta liều mạng đánh nhau cũng vô ích, chi bằng chúng ta bốc thăm, người thắng sẽ
được cầm chiếc hộp này nghiên cứu trong ba năm. Nếu trong vòng ba năm đó ai mở
được hộp sắt đó thì chiếc hộp thuộc về người đó. Còn nếu không tìm ra được thì
ba năm sau lại đổi cho người kia tìm hiểu." Đồ đệ thứ hai nghĩ rồi nói: "Nếu
cả đời chúng ta cũng không tìm ra điều bí mật trong hộp thì phải làm thế nào?"
Đại đồ đệ nói: "Nếu chúng ta đều không có phúc phận thì cũng chẳng còn cách
nào khác, chỉ đành giao việc mở hộp cho con cháu làm tiếp thôi." Đồ đệ thứ hai
cũng không có cách nào tốt hơn, đành phải đồng ý. Hai người lập tức thề với
trời đất. Sau khi thề xong, hai người liền rút thăm, đại đồ đệ kém may mắn đã
bị nhị đồ đệ tranh được Thuần Dương Thiết Hạp trước. Đại đồ đệ vì đã nói trước
nên đành để nhị đồ đệ bảo quản chiếc hộp, ba năm sau sẽ lấy lại.