Sở Tiên Lưu nhìn cô rồi cười nói:
- Hay lắm, ngươi cứ thử xem sao!
Rồi dang rộng hai tay để lộ phần trống trước ngực. Liễu Oanh Oanh vừa định
đứng dậy thì Lương Tiêu chợt nắm lấy cổ tay trắng như tuyết của cô, khẽ nói:
- Lão già này e là đã trách nhầm cô rồi.
Sở Tiên Lưu liếc mắt nhìn gã, cười nhạt nói:
- Được lắm, tiểu tử ngươi thử nói xem, ta nhìn nhầm cô ta chỗ nào?
Lương Tiêu cao giọng nói:
- Nói đến giết người phóng hoả, lừa bịp giả dối thì tôi không rõ. Nhưng nói
cô ấy quyến rũ Lôi Tinh thì tôi lại không tin.
Liễu Oanh Oanh nghe vậy thì sững người, chăm chú nhìn hắn.
Sở Tiên Lưu lạnh nhạt nói:
- Có gì làm chứng?
Lương Tiêu nhìn Liễu Oanh Oanh, nói:
- Tôi đã gặp gã họ Lôi đó, hắn hèn nhát trơ tráo, làm hổ thẹn tổ tông, tặc
nha đầu này cho dù quyến rũ chó mèo cũng không thèm quyến rũ hắn.
Liễu Oanh Oanh vô cùng tức giận, hung dữ đánh một chưởng vào lưng Lương Tiêu,
mắng:
- Có anh mới đi quyến rũ chó mèo ấy!
Lương Tiêu đau quá rụt tay lại, nhíu mày nói:
- Tôi chỉ ví dụ thôi, sao cô lại đánh người?
Liễu Oanh Oanh tức giận nói:
- Sao không so với cái khác, còn cố nói càn?
Nhưng trong lòng lại nghĩ: "Tiểu sặc quỷ này năng vớ vẩn nhưng kiến thức cũng
cao đấy, hừ, Lôi Tinh là cái thá gì chứ, xách dép cho bản cô nương đây cũng
không xứng."
Sở Tiên Lưu lạnh nhạt nhìn hai người một chút rồi thản nhiên nói:
- Hai đứa bay vào hùa làm bậy, rắn chuột một ổ, đương nhiên là nói tốt cho
nhau rồi. Tiểu nha đầu, đừng có lằng nhằng nữa, hai con đường đó rốt cục ngươi
chọn đường nào?
Liễu Oanh Oanh có Lương Tiêu ủng hộ, trong lòng đã bình tĩnh hơn nhiều, liền
cười nói:
- Chẳng phải là đã nói rồi sao, tôi chọn con đường thứ ba.
Sở Tiên Lưu mày dài nhướng lên, sắc mặt chuyển sang âm trầm. Cửu Như cười khà
khà, nói:
- Sở Tiên Lưu, ngươi nghĩ hoà thượng là vật trang trí à?
Sở Tiên Lưu nói:
- Lão hoà thượng, ông thật sự muốn giúp kẻ xấu làm bậy ư?
Cửu Như xua tay:
- Chậm đã, ai là kẻ xấu, ai làm bậy, điều đó còn rất khó nói đấy!
Sở Tiên Lưu cười nhạt nói:
- Nha đầu này tránh nặng tìm nhẹ, không chịu thừa nhận việc giết người phóng
hoả, đó là sợ ta đòi hộp sắt Thuần Dương. Còn về khoản dâm đãng độc ác thì
chẳng phải là ta nói phét. Hoà thượng ông còn có điều chưa biết: ả ta chuyên
quyến rũ đàn ông rồi sau đó làm cho tàn phế. Trên đường ả đi về phía bắc số
người bị hại cũng không ít, nhẹ thì bị cắt chân cắt tay, còn nặng thì bị móc
mắt cắt lưỡi, hừ, thủ đoạn thật là độc ác.
Cửu Như nói:
- Nói như vậy, những cô gái bị ngươi làm hại cũng chẳng phải là ít đâu.
Sở Tiên Lưu nói:
- Điều đó không giống nhau.
Cửu Như nói:
- Sao lại không giống, cô ta dùng đao cứng chặt chân tay người ta, còn ngươi
lại lấy đao mềm để đâm trái tim người khác, phương pháp tuy có khác nhau nhưng
chỉ là một mà thôi.
Sở Tiên Lưu biến sắc, nhướng mày nói:
- Cửu Như hoà thượng, ông nhất định làm khó tôi sao?
Cửu Như cười nói:
- Hoà thượng dù ngu dốt nhưng hai mắt còn chưa mù. Con bé này tuy có chút
phóng túng nhưng tuyệt không phải là loại dâm tà ác độc như lão sắc quỷ ngươi
đâu.
Sở Tiên Lưu phì một tiếng, nói:
- Mắt ông sáng thì chẳng lẽ mắt tôi mù chắc? Ba người thợ trồng hoa của lão
phu chết bởi "Băng Hà huyền công", đó lẽ nào không phải võ công của Đại Tuyết
Sơn?
Cửu Như lắc đầu nói:
- Băng Hà huyền công là công phu quái gì chứ? Chắc gì chỉ cô ta mới biết
luyện!
Sở Tiên Lưu cười nhạt nói:
- Ngoài điều đó ra, lão phu còn có chứng cớ khác!
Cửu Như cười hì hì nói:
- Hay lắm, nói ra nghe xem nào!
Sở Tiên Lưu thầm nghĩ: "Từ lúc gặp con lừa trọc này ta bao lần tức giận rồi,
cứ tiếp tục thế này khó tránh khỏi bị lão ta xỏ mũi dắt đi mất." Liền hừ lạnh
một tiếng rồi chuyển qua Liễu Oanh Oanh, chậm rãi nói:
- Nghe nói sau khi ngươi giết người đốt nhà, lừa bịp trộm cắp xong đều lưu
lại tên tuổi để vang danh. Ta đã xem rồi, huyết tự trên tường của Thiên Hương
sơn trang và vết mực trên cột của hành lang đại nội hoàng cung hoàn toàn giống
nhau. Tiểu nha đầu, ngươi đã thừa nhận ăn trộm châu báu trong đại nội, vậy năm
chữ "Tuyết Sơn Liễu Oanh Oanh" có phải do ngươi viết không?
Lương Tiêu không nhịn được liếc mắt nhìn sang, chỉ thấy Liễu Oanh Oanh mày
ngài hơi rủ, trầm tư không nói. Sở Tiên Lưu nói với vẻ không bằng lòng:
- Tiểu nha đầu, không nghe thấy à? Ta hỏi ngươi đấy!
Liễu Oanh Oanh rùng mình một cái, lẩm nhẩm nói:
- Lạ thật, chữ trong hoàng cung là tôi lưu lại, nhưng chữ ở Thiên Hương sơn
trang thì là ai lưu lại chứ?
Sở Tiên Lưu cười nhạt nói:
- Việc đã đến nước này rồi ngươi vẫn còn cố biện bạch ư?
Liễu Oanh Oanh không tức giận, nói:
- Tôi làm thì đã làm rồi, mà không làm thì đã không làm, cần gì phải biện
bạch?
Sở Tiên Lưu nói:
- Tội chứng rành rành, ai chịu tin ngươi chứ?
Liễu Oanh Oanh liếc sang bên vừa đúng vào Lương Tiêu. Lương Tiêu không biết vì
sao, chỉ thấy máu sôi sùng sục, buột miệng nói:
- Tôi tin cô ấy!
Sở Tiên Lưu nghe thế thì sững người, Liễu Oanh Oanh nhìn bộ dạng hăm hở của
Lương Tiêu thì mỉm cười, nụ cười sáng lên trong ánh lửa hồng rực khiến Lương
Tiêu nhất thời nhìn đến ngơ ngẩn.
Sở Tiên Lưu thấy đôi trai gái nhỏ tuổi này liếc mắt đưa tình, rõ ràng không để
mình trong mắt, cho dù ông ta đọc sách đã lâu nhưng cũng không tránh khỏi tức
giận nói:
- Tiểu tử giỏi lắm, ngươi tên là gì?
Lương Tiêu chắp tay cười nói:
- Kẻ bất tài là Lương Tiêu.
Liễu Oanh Oanh nghe thấy lại cười, thầm nghĩ: "Lương Tiêu? Tên anh ta quả là
cổ quái! Lương Tiêu, Lương Tiêu..." Nhất thời quên mất cường địch trước mặt,
nhắm mắt vân vê tà áo, lẩm nhẩm đọc tên Lương Tiêu ngơ ngẩn xuất thần.
Sở Tiên Lưu cười nhạt nói:
- Chàng trai trẻ, cạm bẫy hồng nhan vào thì dễ mà ra thì khó đấy, tương lai
bị con yêu nữ này lừa thì ngàn vạn lần đừng có hối hận.
Cửu Như cười:
- Luận hay, luận rất hay, quả nhiên là tướng quân trong tình trường, trạng
nguyên trong nước mỹ nhân, nếu chẳng phải đã vấp ngã vài lần trong cạm bẫy
hồng nhan thì sao có thể nói ra những lời khuyên nhủ hay như thế! Hì hì, Sở
Tiên Lưu, ngươi đừng nói người khác, chính ngươi nên cẩn thận thì hơn.
Sở Tiên Lưu lại bị lão trêu chọc, trở nên sốt ruột, phất tay áo hét lên:
- Hoà thượng thối, khua môi múa mép có gì là bản lĩnh!
Cửu Như cười:
- Khóc hay lắm, đã không khua môi máy mép thế thì động thủ động cước vậy!
Liền phất tay áo trúng vào chiếc chuông bên cạnh người, chỉ nghe "boong" một
tiếng, chiếc chuông nghìn cân đã bay lên, gió mạnh ầm ầm mạnh mẽ phi thường.
Sở Tiên Lưu nói:
- Hoà thượng giỏi lắm, cuối cùng cũng lộ mặt thật rồi ư?
Người vẫn đứng yên, năm ngón tay trái xoè ra, ấn lên chiếc chuông lớn, chỉ
nghe boong một tiếng, chiếc chuông lớn đã quay vòng vòng loạn xạ trên không
trước ngực lão. Tay phải Sở Tiên Lưu lại đẩy thêm một cái, quả chuông càng
quay nhanh hơn rồi đột nhiên rời khỏi hai tay lão bắn vọt ra, xoay thành một
vòng lớn trở lại trước mặt Cửu Như, kình phong bốn phía đẩy củi than bắn tung
lên, đống lửa lúc cháy lúc tắt. Lương Tiêu và Liễu Oanh Oanh thấy Sở Tiên Lưu
ra chiêu này thì trong lòng đều nhảy dựng lên mấy cái.
Cửu Như ngồi im bất động, tay trái tiếp lấy chiếc chuông, ống tay áo rộng phất
lên, củi than chưa kịp bắn ra ngoài đã lại rơi xuống đất, đống lửa cháy rực
trở lại. Cửu Như cười nói:
- Không tồi, không tồi, chiêu này tên là gì thế?
Sở Tiên Lưu lạnh nhạt nói:
- Tùy ý đánh ra, có thể gọi nó là "Tịch Hề Liêu Hề" (trống vắng trở về trống
vắng).
Cửu Như cười nói:
- Tịch hề liêu hề, độc lập bất cải, chu hành nhi bất đãi (trống vắng trở về
trống vắng, cô độc không thay đổi, đi thành vòng tròn thì không thua)?
Nói đoạn phất tay áo rộng, lại đẩy quả chuông ra. Sở Tiên Lưu bất giác buột
miệng khen ngợi nói:
- Hoà thượng giỏi lắm, thì ra cũng đọc Lão Trang?
Tịch hề liêu hề, độc lập bất cải, chu hành nhi bất đãi là từ "Lão Tử", ý chỉ
đạo là vật vô thanh vô hình, biến hoá không có nơi nhất định, chỉ cần thuận tự
nhiên thì chuyển động như hình tròn vĩnh viễn không ngừng. Sở Tiên Lưu nội
công xuất ra từ Huyền Môn, chiêu này mượn lực đánh lực, thuận theo kình lực
của Cửu Như rồi thêm vào lực quay tròn dẫn đường để đẩy về chỗ cũ, trong đó có
đạo lý tự nhiên nói trên,, vì vậy mới gọi là: "Tịch hề liêu hề".
Nhất thời, chỉ thấy Cửu Như dùng "Đại Kim Cương thần lực" đẩy quả chuông đồng,
Sở Tiên Lưu thì lấy "Tịch hề liêu hề" ứng phó, quả chuông khổng lồ nặng nghìn
cân cứ oong oong bay qua bay lại giữa hai người, không cách nào hạ xuống đất.
Cửu Như tay dùng kình lực, miệng vẫn không ngừng, cười nói:
- Sở Tiên Lưu, sao ngươi không dùng kiếm, nếu dùng kiếm may ra có thể khiến
hòa thượng di chuyển đôi chút.
Sở Tiên Lưu cười nhạt:
- Trong thiên hạ đáng để ta dùng kiếm ra lác đác chỉ có vài người, hừ, lão
hoà thượng ông còn chưa xứng.
Lương Tiêu nghe đến đây, không chịu nổi nói xen vào:
- Lời nói này thật cuồng loạn!
Cửu Như gật gù, cười khà khà nói:
- Tiểu tử ngươi còn có điều chưa biết, cái này chẳng liên quan gì đến ngông
cuồng cả. Lão ta dùng kiếm chẳng khác nào Bá Nha gẩy đàn, nếu chẳng gặp người
tri âm thì không dễ dàng dùng ra. Có điều có thể đem "Phân Hương kiếm thuật"
luyện đến trình độ này, Sở Tiên Lưu lão cũng được gọi là có thể tính là trước
sau chưa từng có.
Sở Tiên Lưu cười nhạt nói:
- Lão hoà thượng, lời nói này của ông thật chẳng dễ nghe!
Cửu Như cười nói:
- Ngươi không phục không được, nghĩ xem bản lĩnh cả đời của ngươi còn có
truyền nhân ư?
Sở Tiên Lưu thần sắc chợt ảm đạm, nghẹn lời không nói nữa. Hai người miệng thì
nói chuyện mà tay vẫn ra đòn, chỉ thấy quả chuông đó càng quay càng nhanh,
mang theo kình phong vô hạn ép cho Lương, Liễu hai người phải lùi dần từng
bước, miếu thổ điạ cũng không chịu nổi gió lốc mãnh liệt như vậy, tường cột
kêu lên răng rắc, lắc lư như muốn đổ ụp xuống.