Lão còn chưa dứt lời thì ngoài cửa cũng có người nói:

- Hay cho câu nói khoác.

Cửu Như ha ha cười nói:

- Con sâu nói leo, ngươi đã đến rồi!

Người kia nói:

- Lão già nghiện rượu, ta đã đến đây!

Cửu Như phì một tiếng, gõ xuống đất hát:

- Hồ ly hoang học sư tử gầm, Hoàng Hà chín khúc sông ngừng chảy, trên trời
dưới đất tuyết ngập tràn, Nhị Lang chết cóng gọi Thiên Cẩu.

Người kia cười đắc ý, cũng hát:

- Trời đất mênh mang như tất cả, quay đầu nhìn lại biến thành không, bốn chân
giẫm nát ngói lưu ly, hồ ly nhảy vào trong hang sư tử.

Tiếng hát chưa dứt, một ông lão áo đen mũ cao phất tay áo, mặt trắng như ngọc,
râu đen như mực, mắt phượng mày dài, hình dáng khác người.. Liễu Oanh Oanh
nhìn cũng động lòng, thầm nghĩ: "Người này hồi trẻ chắc chắn là một nhân vật
rất anh tuấn". Rồi liếc Lương Tiêu, bất giác mỉm cười: "So với tiểu sắc quỷ
này thì đẹp trai hơn nhiều. Nhưng không hiểu sao mình vẫn cảm thấy tiểu sắc
quỷ dễ coi hơn, toàn làm cho người ta vui vẻ." Lương Tiêu thấy cô chằm chằm
nhìn mình, vẻ mặt cổ quái thì chợt thấy toàn thân rung động, trong lòng suy
đoán loạn xạ: "Cô ta nhìn ta như thế, là trên mặt ta có vết bẩn hay là có việc
gì đó không ổn?"

Lại nghe Cửu Như nhổ nước bọt, nói:

- Sao lại không phải là "Sư tử nhảy vào hang hồ ly" chứ? Lão sắc quỷ, ngươi
quen làm hồ ly rồi, sửa cũng không được ư?

Ba chữ "Lão sắc quỷ" nói ra đột ngột khiến Lương, Liễu hai người đều cảm thấy
kinh ngạc. Ông lão mũ cao kia chỉ cười khẽ nói:

- Gầm thét bốn phía, chém giết mười phướng là cảnh giới của hoà thượng ngươi,
Sở mỗ đây thân mình còn lo chẳng xong, sao làm nổi sư tử chứ.

Cửu Như phì ra nói:

- Nói như đánh rắm.

Ông lão mũ cao nói:

- Thối thật, thối thật!

Cửu Như hừ một tiếng, nói:

- Chưa giao đấu đã tự làm mất khí thế, chả trách lão sắc quỷ ngươi chỉ làm
được thiên hạ đệ nhị kiếm, không sao làm nổi thiên hạ đệ nhất.

Lương Tiêu nghe thấy hơi ngạc nhiên, ngắm nghía ông lão mũ cao thầm nghĩ: "
Lão sắc quỷ này là thiên hạ đệ nhị kiếm, nhưng không biết thiên hạ đệ nhất
kiếm là ai?" Lại thấy ông lão mũ cao khẽ cười nói:

- Lời này của lão hoà thượng ngươi thật là vô vị. Làm người tối kị quá tham,
việc gì mà cứ phải làm đệ nhất chứ? Đã là đứng ở đỉnh cao, tiến thì vách cao
nghìn thước, lùi thì đất xa trời cao, đại thành nhược khuyết (thành công lớn
vẫn có chỗ khuyết thiếu), cũng chẳng có gì hay.

Cửu Như cười:

- Ha ha, đại thành nhược khuyết cái con mẹ nó, hoà thượng thích nhất là lên
trời xuống đất, mình ta độc tôn.

Ông lão mũ cao thản nhiên nói:

- Nhặt nhạnh chút trí khôn của phật Thích Ca thì có gì là bản lĩnh chứ?

Cửu Như cười khẩy nói:

- Thích Ca Mâu Ni mà dám nói như thế thì cứ để hoà thượng một gậy đánh chết
vứt cho chó ăn.

Lương Tiêu và Liễu Oanh Oanh nghe mà phải quay lại nhìn nhau, đều nghĩ: "Lão
hoà thượng này đến Thích Ca Mâu Ni còn không coi ra gì, chẳng phải quá cuồng
vọng sao."

Thì ra theo kinh Phật truyền lại, Thích Ca Mâu Ni sơ sinh là Xá Lợi vương gia,
đưa ánh mắt đại trí nhìn khắp mười phương thế giới, mặt đất dâng lên hoa sen
vàng dưới chân. Sau đó Ngài đi bảy bước về bốn phía đông tây nam bắc, tay chỉ
trời tay chỉ đất dùng sư tử hống: "Trên dưới cho tới bốn phương không kẻ nào
hơn được ta." tạo thành phong cách một phái. Đệ tử Thiền Tông đời sau đều lấy
vượt qua Phật Tổ làm nhiệm vụ, độc lập đi con đường riêng không khuất phục bởi
bất cứ thần tượng nào. Đức Sơn thiền sư từng viết kinh "Thóa Phật" (phỉ nhổ
Phật), Đơn Hà thiền sư cũng có hành động "Thiêu Phật" (đốt Phật), đều là vì
muốn phá bỏ chướng ngại trong lòng, cầu được viên mãn, vượt lên trên chư Phật.
"Đại thành nhược khuyết" lại là lời Lão Trang bàn về việc trốn đời cầu toàn.
Cửu Như nghe thấy đương nhiên không vui.

Hai ông lão này nói năng đều mang hàm ý sâu sắc. Lương, Liễu hai người tuổi
trẻ hiểu biết ít, đương nhiên nghe mà mơ mơ hồ hồ. Bỗng thấy Cửu Như quay
người lại chỉ vào ông lão mũ cao, cười hì hì nói:

- Lão này họ Sở, tên là Tiên Lưu. Chữ Tiên trong thần tiên, chữ Lưu trong hạ
lưu, ý là dáng vẻ như thần tiên nhưng tính vốn hạ lưu. Đừng nhìn lão dễ coi,
thật ra chính là một lão sắc quỷ có danh tiếng, chuyên dụ dỗ con gái nhà lành,
chia rẽ vợ chồng nhà người khác. Trên đến phi tử của Phiên vương, dưới tới
viên ngọc trong nhà, nếu lọt vào mắt lão thì chưa từng có ai chạy thoát. Con
bé con, ngươi vốn xinh đẹp, nghìn vạn lần phải cẩn thận, đừng để lão ta lừa
đấy nhé...

Sở Tiên Lưu mặt hơi trầm xuống, nhướng mày nói:

- Lão lừa trọc đầu nhà ngươi lúc nào mọc ra cái lưỡi dài thế, toàn là nói
năng vớ vẩn?

Cửu Như lườm lão một cái, cười đắc ý nói:

- Hoà thượng biết rồi, lão sắc quỷ ngươi ngoài mặt thì giả vờ tức giận, trong
lòng lại chẳng nở ra từng khúc, đắc ý không ai bằng ấy chứ.

Liễu Oanh Oanh khổ sở nhịn cười, đẩy đẩy Lương Tiêu khẽ nói:

- Lão ta là lão sắc quỷ, anh là tiểu sắc quỷ, một già một trẻ, chẳng lẽ anh
và lão ta cùng giuộc?"

Lương Tiêu tức giận, trợn mắt nhìn cô, Liễu Oanh Oanh cười nói:

- Tức giận cái gì? Tôi trêu anh cho vui thôi! Anh tuy là tiểu sắc quỷ nhưng
không vô lễ với tôi, cho nên tiểu sắc quỷ nhà anh tuy là sắc quỷ nhưng vẫn còn
chưa lớn."

Lương Tiêu nhìn thấy vẻ cười như hoa, giọng như châu ngọc của cô thì trong
phút chốc, mọi sự tức giận trong đầu đều tan biến hết, bất giác thầm mắng bản
thân không biết tranh giành, chưa hết sức đã rút lui. Llại thấy Sở Tiên Lưu
như là có tâm sự, ngơ ngẩn nhìn nóc nhà, hồi lâu mới thở dài nói:

- Tuổi trẻ phóng đãng, chẳng thể quay đầu.

Cửu Như cười nhạt nói:

- Ngươi chỉ một câu tuổi trẻ phóng đãng là xong việc, còn đám con gái bị
ngươi làm khổ thì nói sao hả?

Sở Tiên Lưu mặt lộ chút khổ sở, thở dài nói:

- Những chuyện phong lưu tội lỗi đó đừng nhắc tới nữa.

Cửu Như í lên một tiếng, cười nói:

- Lạ quá, lão già ngươi sao lại thay đổi tính nết thế này, năm xưa oai phong
lẫm liệt, bừa bãi biết bao. Hiện giờ lại nói những lời nhụt chí vậy? Hay là...

Sở Tiên Lưu chợt ngắt lời lão, nói:

- Lão hoà thượng, ông không cần lôi đông kéo tây làm phân tán ta. Ta đến đây
vì việc gì, hẳn ông cũng rõ.

Cửu Như cười:

- Hoà thượng hiểu gì chứ? Hòa thượng mơ hồ quá đi chứ.

Sở Tiên Lưu không nhịn được, mắng:

- Hoà thượng nhà ngươi thật là đồ lười nhác vô lại đệ nhất trong thiên hạ.

Cửu Như liên tục xua tay nói:

- Sai rồi, sai rồi, nói đến lười nhác vô lại thì hoà thượng chỉ đứng thứ hai
thôi.

Sở Tiên Lưu trong lòng thầm ngạc nhiên, nghĩ tới hoà thượng này cô độc cao
ngạo, điên cuồng khinh đời, trước nay chưa từng cúi đầu với ai, hôm nay sao
lại tự nhận đứng thứ hai? Bất giác cười nói:

- Hoà thượng ông tự nhận là thứ hai thì ai dám xưng thứ nhất chứ?

Cửu Như uống từ từ một ngụm rượu, thản nhiên nói:

- Kẻ đệ nhất lười nhác vô lại trong thiên hạ ấy à, chính là thằng đồ đệ không
biết tự vươn lên của hoà thượng.

Sở Tiên Lưu cười:

- Người cô độc như ông cũng có đồ đệ sao?

Cửu Như nói:

- Có gì đáng cười chứ? Hòa thượng có cha có mẹ, sao lại không thể có đồ đệ?

Sở Tiên Lưu sững người, nói:

- Nói cũng phải, đúng là Sở mỗ thiển cận rồi. Nhưng mà nói đồ đệ lười nhác vô
lại hơn cả lão hoà thượng ông thì ta vạn lần không tin.

Cửu Như tay vuốt chòm râu trắng, lộ vẻ khổ sở buồn bực, nói:

- Đấy gọi là mỗi vật lại có một vật hàng phục được, đậu phụ thêm nước kho.
Hòa thượng mạng nhỏ phúc bạc, vốn muốn thu một đệ tử phòng tuổi già, nào ngờ
thằng đó tham ăn lười làm, không kính trọng sư phụ, ngược lại còn ép ta ăn xin
dọc đường để cho nó tiêu phá. Thử nghĩ hòa thượng hoành hành nửa đời, có bao
giờ yếu thế đâu? Cuối cùng lại bị một thằng tiểu tặc cưỡi lên đầu ỉa đái vung
vãi, giết thì không được, bỏ cũng không được, chả khác nào củ khoai nóng bỏng
trên tay. Hừ, lão sắc quỷ ngươi nói xem, đó chẳng phải là kẻ đệ nhất lười nhác
vô lại trong thiên hạ thì là cái gì?

Sở Tiên Lưu nửa tin nửa ngờ, nghĩ bụng: "Lão hoà thượng này nói nửa giả nửa
thật, giương đông kích tây. Ngươi nói như thế ta nửa câu cũng không tin." Lập
tức cười cười nói:

- Hoà thượng ngươi hà tất phải nói những lời vớ vẩn chả liên quan gì như thế.
Cho dù kéo dài thời gian thế nào, cái gì nên tới rồi cũng sẽ tới.

Rồi chuyển ánh mắt nhìn qua Liễu Oanh Oanh, chậm rãi nói:

- Ngươi chính là Liễu Oanh Oanh?

Liễu Oanh Oanh cười nói:

- Đúng vậy! Ông tìm tôi có việc gì sao?

Sở Tiên Lưu cười nhạt nói:

- Thuần Dương Thiết Hạp là do ngươi ăn trộm?

Liễu Oanh Oanh lắc đầu nói:

- Tôi chẳng biết Xuẩn Dương Thiết Hạp (hộp sắt dê ngu), Bổn Ngưu Kim Hạp (hộp
vàng trâu ngốc) gì cả.

Sở Tiên Lưu trầm mặt, cao giọng nói:

- Vậy ta lại hỏi ngươi, có phải ngươi đã giết chết thợ trồng hoa của lão phu,
đốt hết ruộng hoa của lão phu không?

Liễu Oanh Oanh lộ vẻ mặt kỳ quái, lắc đầu nói:

- Tuyệt không có việc đó.

Sở Tiên Lưu sắc mặt càng trầm xuống, từ từ nói:

- Cô bé con, ngươi đã lưu huyết thư lên tường ở Thiên Hương sơn trang của ta,
bây giờ sao lại không dám thừa nhận ư?

Liễu Oanh Oanh lắc đầu nói:

- Lão già ông toàn nói năng cổ quái, tôi còn không hiểu ông nói gì cả?

Sở Tiên Lưu hừ lạnh một tiếng, nói:

- Thế thì ngươi ăn trộm nhà giàu ở Giang Nam, lén vào đại nội cũng là giả
sao?

Liễu Oanh Oanh cười nói:

- Cái đó lại không sai.

Sở Tiên Lưu gật đầu nói:

- Được lắm, nói thế thì nói ngươi dâm đãng độc ác cũng không sai chứ?

Liễu Oanh Oanh vốn nghiêm mặt trả lời, nghe những lời này bất giác lông mày
dựng đứng, lớn tiếng nói:

- Lão họ Sở kia, ông không được ngậm máu phun người.

Cửu Như gật đầu lia lịa nói:

- Không sai, không sai, bốn chữ dâm đãng độc ác người khác nói đều được, duy
lão sắc quỷ nhà ngươi nói thì chả ai phục cả.

Sở Tiên Lưu mặt như phủ một làn sương lạnh, xua tay nói:

- Lão hoà thượng ông chớ có xen vào! Con ranh kia, ta hỏi ngươi, Lôi Tinh có
phải là do ngươi đả thương không?

Liễu Oanh Oanh nhíu mày nói:

- Điều này thì không sai.

Sở Tiên Lưu lạnh nhạt nói:

- Vậy thì đúng rồi, tuổi còn nhỏ mà đã dâm tà ác độc như thế, kẻ xuất thân từ
Tuyết Sơn quả nhiên đều là một loại.

Liễu Oanh Oanh thấy sư môn bị sỉ nhục thì tức đến run cả người, cao giọng nói:

- Ngươi chỉ hỏi ta mà sao không hỏi xem gã họ Lôi kia đã làm những gì?

Sở Tiên Lưu cười nhạt nói:

- Nha đầu ngươi dáng vẻ hồ ly, tính tình rắn rết. Bây giờ ngươi nói gì ta
cũng không tin. Hừ, nể tình lão hoà thượng ta cho ngươi hai lối thoát. Thứ
nhất là đưa tang vật ra, tự phế võ công. Thứ hai thì để lão phu quyết định cho
ngươi luôn.

Liễu Oanh Oanh nói:

- Vẫn còn một đường lối nữa là đánh ngã ông rồi lại đi tiếp.


Côn Luân - Chương #63