Lúc này những người khác lần lượt tỉnh lại, ai cũng ôm đầu rên xiết. Cửu Như
xua tay, cười khà khà nói:

- Thôi được rồi, tất cả cút đi cho ta.

Sở Cung đỡ Lôi Chấn đứng dậy, trừng trừng nhìn Cửu Như hậm hực nói:

- Đại sư nếu có gan thì hãy chờ ở đây một lúc.

Cửu Như hơi nhướng đôi lông mày trắng, cười nói:

- Hoà thượng cái khác chẳng to, chỉ có lá gan là không nhỏ.

Sở Cung mặt mũi xanh xám, cùng cả bọn dìu dắt nhau tập tễnh rút khỏi rừng bỏ
đi.

Cửu Như thấy cả bọn đã đi xa liền quay vào miếu, thấy Lương Tiêu và Liễu Oanh
Oanh mới chất xong củi khô, còn chưa châm lửa. Liễu Oanh Oanh ngẩng đầu nhìn
lão, cười:

- Làm khổ hoà thượng rồi!

Cửu Như lắc đầu nói:

- Tiểu cô nương ngươi tửu lượng không tồi nhưng làm việc lại không thoải mái.

Nói đoạn xé hai mảnh vải hồng dùng để tế thần đốt cháy, rồi cầm hai thanh củi
khô để lên, lại lấy ra một cái hồ lô lớn, uống một hớp rồi phun vào lửa, ngọn
lửa bùng lên rồi lập tức cháy đượm. Thì ra trong hồ lô đựng một loại rượu cực
mạnh. Lương Tiêu không nhịn được, nói:

- Đại hoà thượng, ông khinh nhờn thần linh, uống rượu ăn thịt như vậy, vẫn
không sợ Phật Tổ trách tội phạt xuống địa ngục à?

Cửu Như uống một ngụm rượu, cười nói:

- Ngươi thì biết gì? Thế giới này không có Tổ mà cũng chẳng có Phật. Cái gọi
là tam thế chư Phật [người dịch: Phật có tam thế là quá khứ, hiện tại và tương
lai] đều đã bị hoà thượng một hơi nuốt chửng rồi! Đã không có Phật Tổ thì còn
tin gì nữa hả?

Lương Tiêu nhíu mày không hiểu. Liễu Oanh Oanh cười nói:

- Tôi biết rồi, ông đã nuốt Phật Tổ giam vào trong bụng nên ông ăn uống no
say họ cũng không nhìn thấy phải không?

Cửu Như lắc đầu:

- Sai rồi sai rồi, cái mà ngươi nói chính là cảnh giới của hoà thượng ta ba
mươi năm trước.

Liễu Oanh Oanh ngạc nhiên:

- Thế là thế nào?

Cửu Như cười:

- Điều đó còn không đơn giản sao? Có cái gọi là ăn uống bài tiết, Phật Tổ đã
ăn được lẽ nào không bài tiết ra được? Tam thế chư Phật sớm đã hoá thành phân
rồi!

Lão nhìn thấy bộ dạng há mồm trợn mắt của hai người thì mỉm cười nói:

- Trong bụng hoà thượng ta vốn đã chẳng còn gì, chỉ có hư không rộng lớn mà
thôi!

Liễu Oanh Oanh nghe thế thì nhíu mày, bĩu môi nói:

- Hoà thượng nói buồn nôn chết đi được!

Lương Tiêu thì thiên tính nhanh nhạy, cảm thấy lời Cửu Như nói tuy thô tục
nhưng ẩn chứa đạo lý rất sâu sắc. Trong lúc suy nghĩ, hắn nhớ đến cha đã giảng
cho mình câu chuyện truyền kì về Thiền Môn Lục Tổ là Tuệ Tăng đắc đạo, trong
đầu chợt loé lên ánh sáng, buột miệng đọc:

- Bồ đề bản vô thụ, minh kính diệc phi đài, nguyên bản vô nhất vật, hà xứ nhạ
trần ai (Tạm dịch: Cây Bồ đề vốn không thật sự có thân cây, gương sáng vốn
không thật sự có giá đỡ, khởi nguồn vốn chẳng có vật gì, vậy thì nơi nào mới
thật sự là cõi trần).

Bài kệ nổi tiếng nghìn xưa này chính là do Lục Tổ Tuệ Năng làm khi đắc đạo, từ
đó truyền vào tư tưởng của Ngũ Tổ Hoằng Nhẫn khai sáng ra phái Đốn Ngộ (người
dịch: đốn ngộ = chợt hiểu ra chân lý).

Cửu Như nghe vậy, không nhịn được lộ vẻ vui mừng, vỗ đùi nói:

- Nói hay lắm, khởi nguồn vốn chẳng có vật gì, vậy thì nơi nào mới thật sự là
cõi trần! Ha ha, nói hay lắm, nói tuyệt lắm!

Liễu Oanh Oanh ngạc nhiên hỏi:

- Hoà thượng ông bị điên à?

Cửu Như cười:

- Nếu như trên thế giới này đều là người điên, đột nhiên xuất hiện một người
không điên, ngươi nói xem sẽ ra sao?

Lương Tiêu cười nói:

- Thế thì thật là thảm, bọn điên kia đều sẽ cho rằng người đó là kẻ điên.

Cửu Như vỗ tay cười nói:

- Giỏi lắm, giỏi lắm.

Liễu Oanh Oanh cầm một cành củi khô lên đập đèn đẹt xuống đất, tức giận nói:

- Hai người các ngươi vào hùa với nhau từ lúc nào mà lại quay sang mắng tôi
thế!

Cô nhìn cái hồ lô trong tay Cửu Như nói:

- Lão hoà thượng, ông chỉ biết uống một mình mà không mời tôi à?

Cửu Như cười:

- Hoà thượng quên mất.

Nói đoạn ném hồ lô qua, Liễu Oanh Oanh uống một ngụm, chỉ cảm thấy trong cổ
họng như bị dao cắt, bất giác nhíu mày nói:

- Quả là rượu mạnh.

Cửu Như cười:

- Đó là bảo bối của hoà thượng, không dễ cho người ngoài uống đâu.

Lương Tiêu cười nhạt nói:

- Tặc nha đầu, cô còn dám uống à?

Liễu Oanh Oanh liếm cặp môi đỏ hồng, cười hì hì nói:

- Tôi cứ thích uống đấy, uống say rồi còn muốn anh cõng nữa!

Lương Tiêu giằng lấy hồ lô, nói:

- Không được uống nữa!

Liễu Oanh Oanh trầm mặt nói:

- Anh là cái gì của tôi chứ, tôi uống rượu anh cũng quản hả?

Liền giơ tay định giật lại, Lương Tiêu lùi về một bên rồi ngửi ngửi, mùi rượu
nồng nặc xông vào mũi, không thể chịu được cũng uống một ngụm, lập tức nhăn
mặt thở ra một hơi dài, nói:

- Như là nuốt lửa ấy!

Liễu Oanh Oanh thừa cơ cướp lại hồ lô, uống một ngụm to rồi hé miệng cười,
xinh đẹp không gì sánh được. Cô cũng chẳng thèm để ý đến bộ dạng của thục nữ
gì gì, cứ tay bốc thịt chó, miệng uống rượu nặng, ăn uống no say như Cửu Như.
Lương Tiêu đứng một bên nhìn chỉ cảm thấy bó tay chẳng biết làm thế nào.

Cửu Như lắc đầu cười nói:

- Nói về tự nhiên, cởi mở thì tiểu tử nhà ngươi còn xa mới bằng con bé này.

Lương Tiêu hừ một tiếng, nói:

- Ai không tự nhiên chứ!

Rồi ngồi bệt xuống, cắt một miếng thịt chó nhai ngấu nghiến. Cửu Như lắc đầu
nói:

- Ngươi là giả vờ tự nhiên chứ không phải là tự nhiên thật.

Lương Tiêu ngẩn người, lại nghe Cửu Như nói:

- Ngươi có thể tự kiêm sở trưởng ba nhà, gặp những điều kỳ diệu, tính giác
ngộ cao, võ công uyên bác, trừ Thích Thiên Phong của Đông Hải thì e là đời nay
chẳng ai bằng được.

Lương Tiêu trong lòng thầm ngạc nhiên "Lão hòa thượng lại nhìn ra nguồn gốc
của ta ư?" liền thuận miệng hỏi:

- Thích Thiên Phong là ai?

Cửu Như khẽ cười, nói:

- Đáng tiếc, ngươi cũng giống như hắn làm người bị nhiều trói buộc nên đời
này kiếp này cũng không thể đạt tới cảnh giới cao nhất.

Lương Tiêu nghe đến buồn bực, cười nhạt nói:

- Có quỷ mới tin ông.

Cửu Như nhướng lông mày trắng, bỗng ha ha cười lớn rồi ném hồ lô lớn trong tay
cho Liễu Oanh Oanh, giơ chiếc gậy gỗ mun lên điểm tới ngực Lương Tiêu. Lương
Tiêu giật mình, hai tay chống đất lộn một cái về phía sau.

- Hay lắm!

Cửu Như tiếng như chuông đồng, vươn người đứng dậy, giơ tay ra là chiếc gậy gỗ
mun đã đến trên đầu Lương Tiêu. Ông ta xuất chiêu không hoa mỹ, nhưng gậy đánh
ra liền như trời sập, uy thế không gì chống nổi. Chỉ nghe bộp một tiếng, đầu
Lương Tiêu đã trúng một gậy. Cửu Như ra tay tuy nhẹ nhưng vẫn đánh cho hắn đầu
óc choáng váng. Lương Tiêu cả kinh, định giơ tay lên thì lại bị một gậy vào
tay, định giơ chân lên thì cũng ăn một gậy vào bắp chân. Cây gậy đó cứ như
bóng theo hình, bất kể Lương Tiêu né tránh thế nào cũng đều vô ích. Trong
tiếng quát tháo, chỉ thấy hai người một gậy nhanh như điện chớp, bay nhảy
trong miếu đổ khiến người ta nhìn không chớp mắt. Liễu Oanh Oanh nhìn mà bội
phục, thầm nghĩ: "Tiểu sắc quỷ võ công luyện đến mức này dĩ nhiên không tồi,
nhưng lão hoà thượng thì thật như thần tiên rồi." Liền tay chống cằm ngơ ngẩn
nhìn tới mức xuất thần.

Hai người lấy nhanh đánh nhanh, đánh tới một trăm chiêu, Lương Tiêu cũng vừa
vặn trúng đủ một trăm gậy, không hơn không kém. Cho dù Cửu Như nương tay đánh
không đau nhưng trong mắt Liễu Oanh Oanh thì hắn cũng đã mất mặt, nửa điểm thể
diện cũng không còn. Đến khi lại bị một gậy nữa thì chợt đứng lại, tức giận
thở hồng hộc nói:

- Không đánh nữa!

Cửu Như thu gậy lại, cười nói:

- Đã phục chưa? Võ công ngươi học được cả một bồ mà chẳng dùng được vào đâu.

Nói đoạn lại ngồi bên đống lửa, uống một ngụm rượu rồi vẫy tay nói:

- Lại đây, lại đây, ngươi ngồi xuống đi!

Lương Tiêu vẫn đứng yên bất động.

Liễu Oanh Oanh trong lòng biết rõ Cửu Như muốn chỉ bảo cho Lương Tiêu, nhưng
Lương Tiêu bị đánh một trận không còn mặt mũi nào, liền nửa giận nửa cười kéo
hắn nói:

- Tiểu sắc quỷ, qua đây ngồi.

Lương Tiêu vùng vẫy một chút rồi hậm hực ngồi xuống. Cửu Như cười khành khạch
nói:

- Vẫn là mỹ nhân kế có tác dụng.

Rồi ném hồ lô cho Lương Tiêu, cười nói:

- Còn dám uống nữa không?

Lương Tiêu nói:

- Có con ông mới không dám!

Liền bưng lên uống một ngụm, rượu mạnh vào bụng vô cùng khó chịu, nhưng ngoài
mặt vẫn không chịu tỏ ra yếu kém, bèn ra sức nhẫn nhịn uống thêm hai ngụm nữa.

Cửu Như cười:

- Tính giác ngộ của ngươi thật ra cũng không tồi, chỉ tiếc là tham nhiều nên
chẳng được, một mực học lại người khác, luyện đi luyện lại cuối cùng thì vẫn
là công phu của người khác chứ chẳng phải bản lĩnh của ngươi!

Lương Tiêu ngạc nhiên nói:

- Tại sao là công phu của người khác?

Cửu Như cười:

- Câu này hỏi đúng vào điểm chủ chốt. Học công phu của người khác thì nói
chung cũng chỉ hạn chế trong đạo lý của người khác, chỉ biết bắt chước chứ
không biết nâng cao, vì vậy cứ có đường lối là đi theo, luyện đi luyện lại
cũng chỉ là cảnh giới "Võ Kỹ". Nếu gặp kẻ lợi hại thì trong vài chiêu là nhìn
ra được thực lực của ngươi.

Liễu Oanh Oanh nghe thấy thú vị, liền chen vào nói:

- Hoà thượng, thế công phu của bản thân là gì?

Cửu Như cười đáp:

- Công phu của bản thân chính là đạo lý của chính mình, chỉ có mình hiểu rõ
mà người khác không ai biết được, vì thế vận dụng ảo diệu thế nào đều do lòng
mình, không bị bó buộc, biến hoá không hạn chế, đó là cảnh giới "Đạo". Võ kỹ
có hạn nhưng võ đạo thì vô bờ.

Lão nhìn Lương Tiêu cười hề hề nói:

- Võ công của ngươi cũng không kém, nhưng có một cái vòng không to không nhỏ
trói buộc ngươi, nếu ngươi hiểu được nó là cái gì thì có thể cưỡi sét lên
trời, tuỳ ý biến hoá, còn nếu không hiểu ra thì có luyện cả đời cũng khó mà từ
võ kỹ đạt đến võ đạo, chung quy cũng chỉ chạy trong cái vòng đó mà thôi.

Lương Tiêu ngạc nhiên nói:

- Thế cái vòng đó là cái gì?

Cửu Như đáp:

- Hoà thượng không nói được. Nếu như nói ra thì đó là công phu của hoà thượng
chứ chẳng phải là công phu của ngươi rồi. Cảnh giới của võ đạo như trăng sáng
trên trời, thuỷ ngân dưới đất chẳng đâu không có, thuận theo tự nhiên. Những
lời hoà thượng nói hôm nay chẳng qua chỉ là trồng xuống một hạt bồ đề, còn nở
ra vạn đoá hoa bát nhã, hà hà, lại chẳng phải là việc của hoà thượng nữa!

Cửu Như chính là người lỗi lạc trong thiền lâm, mọi lời nói hành động đều ẩn
chứa thiền cơ, nghiên cứu đạo thiền không chú trọng đường lối xưa cũ. Cho dù
là đạo lý của Phật Tổ ở Tây Thiên thì cũng những thứ đã lỗi thời chẳng đủ
dùng, chỉ có vượt trên cả Phật Tổ mới thực sự là có bản lĩnh. Vì vậy trong võ
công cũng ra sức mong màu xanh sinh ra từ màu lam, tự sáng tạo ra cảnh giới
mới. Đây thực sự là đại trí tuệ rung chuyển trời đất, Lương Tiêu trong lúc
ngắn ngủi sao có thể hiểu rõ được, nhất thời cứ chống cằm suy nghĩ. Liễu Oanh
Oanh uống hết ngụm rượu, cười khanh khách nói:

- Hoà thượng à, ông nói cảnh giới thế này, cảnh giới thế nọ, vậy tôi hỏi ông,
ông là cái cảnh giới gì?

Cửu Như cười mỉm, nói:

- Cảnh giới của lão hoà thượng à?

Lão cầm hồ lô rượu, uống một ngụm lớn rồi bỗng nhiên gõ gậy xuống đất, sang
sảng nói:

- Gậy đánh khắp mười phương thế giới, há miệng thổi vỡ cổng trời, đưa tay
khuấy động cả biển Đông, chà! một cước đá đổ núi Tu Di!

Liễu Oanh Oanh lúc này cũng đã có mấy phần say, nghe thấy những lời đó thì che
miệng cười nói:

- Nhìn lão quỷ đầu to nhà ông, tôi thấy là ông nói khoác thì có.

Cửu Như vỗ tay cười nói:

- Hay cho câu nói khoác.


Côn Luân - Chương #62