Lương Tiêu tận dụng bóng đêm, chạy được vài trăm bước trong rừng, bỗng toàn
thân chấn động, dừng lại cao giọng quát:
- Xuống cho ta.
Trong rừng im ắng, chẳng thấy ai trả lời. Lương Tiêu tức giận nói:
- Cô còn không xuống thì đừng trách ta đánh người.
Yên lặng một chút, chợt nghe sau lưng có tiếng Liễu Oanh Oanh lười nhác thở
phào một tiếng như là ngáp ngủ, cười khẽ nói:
- Ngựa ngoan chạy nhanh lên, lũ ngốc kia vẫn đuổi theo đấy.
Lương Tiêu phì một tiếng, nói:
- Quả nhiên là cô đã tỉnh rồi. Hà Tùng Dương là do cô đả thương đúng phải
không? Mau lăn xuống đi.
Liễu Oanh Oanh hai tay ôm lấy cổ của hắn, cười khanh khách nói:
- Tiểu quỷ tức tối kia, chẳng phải anh rất thích được cõng tôi sao? Con nha
đầu họ Sở đó dùng hết cả cứng lẫn mềm mà anh đều không chịu bỏ tôi xuống,
khiến tôi cũng vui vẻ trong lòng.
Lương Tiêu đờ người ra rồi nhảy cẫng lên:
Được lắm, cô sớm đã tỉnh rồi?
Liễu Oanh Oanh cười khúc khích nói:
- Chạy mau, đằng sau có người kìa!
Lương Tiêu giật mình, co cẳng bỏ chạy, trong chốc lát lại trở về đến ngoài
miếu thổ địa. Liễu Oanh Oanh cười nói:
- Cuối cùng vẫn là ngựa ngoan, chạy còn nhanh hơn cả con Yên Chi.
Lương Tiêu tức giận nói:
- Cô vốn giả say để lừa ta phải không?
Liễu Oanh Oanh cười nói:
- Tôi đâu có xấu đến thế?
Lương Tiêu tức giận hừ một tiếng, lại nghe Liễu Oanh Oanh thở dài nói:
- Tiểu sắc quỷ, lần này thì tôi không lừa anh, tôi thực sự say thật. Chỉ khi
đến khách san mới tỉnh lại một chút, vận công ép rượu ra mất gần nửa tiếng,
trong lúc ấy...
Nói đến đây, cô cười một cách thần bí, đưa tay sờ vành tai rồi ghé môi anh đào
vào gần tai Lương Tiêu. Lương Tiêu trong lòng chợt sinh ra cảm giác kỳ lạ, chỉ
nghe cô nói:
- Những việc anh làm, những lời anh nói lúc trên đường tôi đều nghe thấy hết
rồi, hừ, thì ra đồ háo sắc nhà anh cũng không đến nỗi tồi lắm.
Lương Tiêu mặt đỏ bừng bừng, vội nói:
- Ta... ta chỉ muốn đợi cô tỉnh lại để đấu một trận công bằng. Nhân lúc người
khác gặp nguy hiểm thì không đáng là hảo hán.
Liễu Oanh Oanh từ trên lưng hắn xuống nhảy xuống, chắp hai tay ra sau, cười
nói:
- Thế bây giờ anh muốn gì? Dìm tôi xuống nước à? Được thôi, lại đây.
Nói xong nhắm chặt hai mắt, bộ dạng như mặc cho người ta tùy ý giết mổ. Lương
Tiêu thấy vậy ngược lại sinh chần chừ, đành nói:
- Thế cũng được, cứ cho là cô say thật, nhưng đã tỉnh lại sao vẫn còn lừa ta!
Liễu Oanh Oanh cười nói:
- Nếu như mà tỉnh sớm quá thì sao mà nghe được lời nói từ đáy lòng của anh!
Lương Tiêu hung dữ trợn mắt nhìn cô, bỗng thấy xung quanh bóng người trùng
trùng, Sở Cung, Lôi Chấn mang theo gần mười cao thủ mặt lạnh như thép, từ bốn
phía vây chặt vào. Hà Tung Dương cũng ở trong số đó, chỉ có điều mặt trắng
bệch như tờ giấy, hiển nhiên đã bị nội thương.
Lương Tiêu nhíu mày, khẽ giọng nói:
- Tặc nha đầu, ta không thèm quan tâm đến cô nữa, chúng ta tự lo giữ mạng đi.
Liễu Oanh Oanh cười nói:
- Làm người tốt thì làm đến cùng, tiễn Phật thì tiễn đến Tây Phương. Tiểu sắc
quỷ, anh làm người tốt thì làm đến cùng đi, tôi còn muốn anh cõng tôi, anh có
cõng không hả?
Lương Tiêu tức giận nói:
- Cõng cái đồ quỷ sứ cô ấy! Cô tưởng tôi là thằng ngốc à?.
Liễu Oanh Oanh vỗ tay cười nói:
- Đúng rồi, anh chính là đồ đại ngốc!.
Tiếng cô vừa dứt thì liền nghe có người ha ha cười nói:
- Không sai, không sai! Đừng nói ngươi ngốc, hoà thượng chạy đông chạy tây
cũng ngốc một lần như ngươi.
Mọi người nghe thấy tiếng giật mình, thi nhau quay đầu lại nhìn, chỉ thấy Cửu
Như ngồi xếp bằng dưới gốc cây, bên cạnh đặt quả chuông đồng lúc trước, tay
trái cầm xiên thịt chó nướng đó, tay phải cầm kiếm Ảo Nguyên của Lương Tiêu,
cười hì hì xẻo thịt ăn. Liễu Oanh Oanh ngạc nhiên nói:
- Lão hoà thượng, lẽ nào từ đầu đến giờ ông luôn theo sát bọn tôi sao?
Cửu Như cười nói:
- Không phải là từ đầu đến giờ, hai ngươi đi ngựa chạy nhanh, hoà thượng còn
phải vác theo chuông làm sao mà nhanh cho được, hà hà, nếu không phải tiểu tử
này cùng con bé họ Sở kia mải cười nói đưa tình thì lão hoà thượng có đuổi thế
nào cũng không kịp!
Lương Tiêu tím mặt, hoảng hốt nói:
- Ai cười nói đưa tình chứ!
Liễu Oanh Oanh nhìn hắn cười tủm tỉm. Lương Tiêu đã biết cô ta lúc đó đã tỉnh,
lại càng quẫn bách.
Cửu Như cười nói:
- Hoà thượng ta đã làm cho người ta say thì tất nhiên cũng phải chịu chút
trách nhiệm, có điều...
Lão nhìn Lương Tiêu, gật đầu nói:
- Thằng bé này không chịu lợi dụng lúc người ta nguy khốn! Hay lắm, hay lắm!
Lão nhìn Lương, Liễu hai người bốn mắt nhìn nhau vẻ mặt phức tạp, liền bỏ một
miếng thịt chó vào miệng, cười nói:
- Các ngươi không cần phải chú ý đến hòa thượng, cứ tiếp tục ôm ôm ấp ấp,
chàng chàng thiếp thiếp đi. Mấy kẻ này cứ giao cho hòa thượng là được!
Rồi liếc bọn Sở Cung, cười nói:
- Các ngươi muốn đi về hay là bò về?
Sở Cung biết thân phận của Cửu Như, mặt trắng nhợt nhưng vẫn không muốn dễ
dàng rút lui, cứng giọng nói:
- Võ lâm có chia thành thứ bậc, đại sư địa vị tôn kính sao có thể ra tay với
hạng vãn bối chúng tôi được. Gia thúc lát nữa sẽ đến, đại sư lo gì không có
đối thủ?
Cửu Như cười đáp:
- Nếu nói như thế hẳn các ngươi muốn bò mà về rồi! Nói hay lắm, hay lắm, hòa
thượng sẽ một lòng giúp cho.
Sở Cung biến sắc, thất thanh nói:
- Đại sư chẳng lẽ không giữ quy củ võ lâm?
Cửu Như cười nói:
- Quy củ võ lâm nửa điểm hòa thượng cũng không hiểu, chẳng hay bao nhiêu tiền
một cân? Ngươi thử mua hai cân cho hoà thượng này nếm thử xem mùi vị thế nào?
Nói đoạn vứt thịt chó trong tay cho Lương Tiêu rồi nói:
- Thịt chó này chưa đủ lửa, chín chưa kỹ, ăn chẳng có mùi vị gì cả, hai đứa
các ngươi nếu không tình tự với nhau thì nướng lại chỗ này, hoà thượng xong
việc sẽ lại đến thưởng thức.
Nói xong tay phải chợt đưa lên, quả chuông khổng lồ bên cạnh bay vút lên trời
hướng về một cao thủ đối phương úp xuống. Cái chụp này nhanh vô cùng, người
kia chỉ thấy hai mắt tối sầm rồi lọt thỏm trong chuông. Cửu Như rảo bước tiến
tới, giáng một quyền lên chuông, quả chuông vang rên nhưng hầu hết âm thanh
lại bị giữ trong chuông, ngưng đọng chứ không hướng ra ngoài, dội qua dội lại,
người trong chuông chỉ thấy ù tai hoa mắt, sùi cả bọt mép rồi ngất xỉu đi.
Một chụp một gõ đó như tiếng chuông lấy mạng, quần hào đồng thời hét lên, dạt
ra bốn phía. Cửu Như cười nói:
- Lúc sớm không trốn, giờ thì đã muộn rồi.
Liền nhấc quả chuông khổng lồ lên, lại chụp lấy một người rồi dùng cách cũ
đánh cho bất tỉnh. Cứ như vậy, chạy đông đuổi tây, trong chốc lát đã thấy bảy,
tám người nằm sõng soài trên đất, chỉ còn lại ba người đang đứng. Cửu Như cười
khà khà, nhấc chuông đồng lên rồi chụp về phía Hà Tung Dương. Hà Tung Dương
trúng một chưởng của Liễu Oanh Oanh, thương thế không nhẹ nên không có sức mà
tránh né. Cửu Như thấy hắn cử động khó khăn thì nhíu mày, cười nói:
- Ngươi bị thương rồi à? Hoà thượng không thèm đánh chó rớt xuống nước!
Nói rồi đẩy quả chuông bay sượt qua Hà Tung Dương, lại hướng về phía Sở Cung
chụp tới. Quả chuông chuyển hướng trên không, bị trì hoãn không ít, Sở Cung
lại đã phòng bị liền trợn mắt hét lớn, đưa kiếm đánh thẳng vào chuông. Chỉ
nghe choang một tiếng, chuông kiếm va chạm, kim kiếm bị gãy làm hai đoạn. Sở
Cung hổ khẩu chảy máu, nửa người tê liệt nhưng vẫn tính là thoát được một
mạng.
Cửu Như chụp không trúng liền cười khà khà rồi không để ý tới Sở Cung nữa, lại
phi đến phía sau Lôi Chấn. Lôi Chấn thấy thế địch quá mạnh, đang muốn bỏ chạy,
không ngờ chuông như từ trên trời rơi xuống, ầm một tiếng đã bị chụp lại. Cửu
Như vung quyền đánh chuông rồi nhấc chuông lên, không ngờ Lôi Chấn bỗng nhiên
lăn ra, song quyền đưa lên đánh vào bụng dưới của Cửu Như. Cửu Như thấy hắn
vẫn chưa bất tỉnh thì í lên một tiếng, buột miệng khen ngợi nói:
- Tiểu tử nội lực không tồi.
Trong lúc nói cũng không hề động đậy. Lôi Chấn đánh trúng bụng dưới Cửu Như
nhưng lại cảm giác chỗ tay đánh vào mềm mại như dòng nước, trong lúc kinh ngạc
liền cố đẩy vào bốn đạo kình lực nhưng chỉ như kiến lay cột, Cửu Như chẳng
chuyển động chút nào. Lôi Chấn vô cùng sợ hãi, đang định thu thế thì chợt nghe
Cửu Như cười dài rồi cơ bụng đột nhiên đẩy bật ra. Lần này bao nhiêu lực đạo
Lôi Chấn đánh vào ông ta trả lại bằng hết. Điều khác biệt là bụng Cửu Như như
là hồ lớn chứa nước, đem bốn đạo nội kình của Lôi Chấn toàn bộ tích trữ lại
rồi sau đó đột nhiên phát ra như nước vỡ đê, đẩy về phía ngược lại. Lôi Chấn
kêu thảm một tiếng, bay văng ra hơn một trượng. Sở Cung tiến lên, vừa giữ vừa
đẩy vào sau lưng hắn nhưng vẫn không hóa giải được thần thông của Cửu Như. Hai
người cùng lùi lại ba bước rồi ngồi phịch xuống, sắc mặt đều trắng bệch như tờ
giấy.