Lương Tiêu đi đến trước miếu, chỉ thấy miếu thờ một pho tượng thổ địa, ở chính
giữa miếu có một đống lửa đang cháy to. Ba gã nông dân cởi trần, cười nói râm
ran, một con chó thui lớn đang được quay trên cành củi khô, lửa hồng liếm lên
từng thớ thịt, mỡ chảy tong tỏng, xèo xèo thành tiếng. Mùi thơm ngào ngạt bay
vào tận mũi khiến hắn nuốt nước bọt ừng ực, lập tức sải bước tiến vào miếu,
lên giọng nói:
- Chà, chà! Ba đứa chúng bay thật to gan, lại dám trộm chó của tiểu gia để ăn
à, còn không mau theo ta lên quan phủ?
Hắn lúc còn nhỏ đã phiêu bạt giang hồ, cũng đầy kinh nghiệm trộm gà bắt chó,
vì vậy nhìn bộ dạng ba gã kia liền biết ngay con chó này lai lịch bất chính
nên cố ý lên giọng dọa chúng chạy để còn chiếm lấy thịt chó.
Ba gã thanh niên kinh hãi đều đứng cả dậy, nhưng thấy Lương Tiêu chẳng qua chỉ
cô độc một mình thì mới yên tâm. Gã đứng đầu chau mày trừng mắt, cười nói:
- Nhóc con doạ người à, đây rõ ràng là chó hoang mà ông mày bắt được.
Ánh mắt hắn lướt tới sau lưng Lương Tiêu, hai mắt lại sáng lên nói:
- Hóa ra còn đem theo cả đàn bà.
Rồi đưa mắt nhìn hai người kia, cười nói:
- Thì ra thằng tiểu tử này là một tên trộm hoa đấy!
Một gã khác cười nham hiểm nói:
- Đã gặp đây rồi, mọi người cũng nên có phần chơi nhỉ!
Còn đang khua môi múa mép thì bỗng nhiên gáy bị túm lấy, đầu nặng chân nhẹ rồi
cùng hai tên kia văng ra khỏi miếu, ngã toác đầu chảy máu, đều hôn mê bất
tỉnh.
Lương Tiêu dùng biện pháp mạnh đánh ngất ba người, vừa định hạ Liễu Oanh Oanh
xuống thì bỗng nghe xa xa nổi lên tiếng vó ngựa, bụi cát bốc lên, không dưới
mười người. Lương Tiêu chau mày, bước ra khỏi miếu, chỉ thấy đằng xa hơn chục
bóng đen đang phi như gió giật điện chớp về phía này. Lương Tiêu vỗ con Yên
Chi, con ngựa Yên Chi hiểu ý liền lặng lẽ đi vào rừng cây sau miếu. Lương Tiêu
cõng Liễu Oanh Oanh lách mình nấp vào sau pho tượng thổ địa.
Chẳng mấy chốc, tiếng vó ngựa dừng lại trước cửa miếu, tiếng bước chân đi dần
vào trong miếu, trong đó một giọng nói ồm ồm vang lên:
- Thằng tiểu tặc đó thật là xảo quyệt, không biết đã mang con tiện nhân kia
chạy đi đâu rồi? Ồ, trong miếu hình như có người?
Nghe ra đó chính là Lôi Đại Lang. Lại có giọng sang sảng nói:
- Có điều không ngờ rằng con tiện nhân ấy lại có một kẻ cứng đầu như vậy giúp
đỡ, thật là ngoài sự dự đoán.
Chính là Sở lão đại kia. Lôi Đại Lang cười nhạt nói:
- Giúp đỡ cái gì, ta thấy hắn là sáng mắt vì gái, hừ bây giờ hai đứa nó không
biết chừng lại đang vui vẻ với nhau ở xó nào rồi.
Một người khác cười nói:
- Nghe giọng điệu của Lôi huynh hình như đã bị con nữ tặc ấy làm động lòng
rồi thì phải?
Lương Tiêu nghe rất quen tai, nghĩ một chút liền chấn động trong lòng:
- À, là Hà Tung Dương.
Hồi nhỏ hắn đã từng gặp Hà Tung Dương nên vừa nghe đã biết ngay.
Lôi Chấn giận dữ hừ một tiếng, còn chưa đáp lời thì một người khác đã cười
nói:
- Ai mà chẳng động lòng? Con nữ tặc ấy tuy tay chân không sạch sẽ nhưng dáng
vẻ cũng không tồi đâu.
Hà Tung Dương cười:
- Chúng ta đều có thể động lòng, nhưng Lôi huynh nếu cũng động lòng, chỉ sợ
Sở nhị nương làm sư tử Hà Đông gầm lên dọa cho huynh bốn vó chổng ngược, lật
cũng không lật lại được ấy chứ.
Mọi người cười ầm cả lên, có người nói:
- Thế chẳng phải là con rùa đen sao? Nói người khác còn giống chứ nói Lôi
huynh là rùa đen thì nhất định không giống rồi.
Lôi Chấn không thể nhịn nổi nữa, ngoác mồm ra chửi:
- Hà Tung Dương, cái con bà ngươi đấy, lời này mà Nhị Nương nghe được thì bà
ấy còn không lột da ngươi ra ấy chứ!
Có người cười nói:
- Lột da Hà thần bộ thì có gì hay, chi bằng bảo Sở nhị nương lột da con nữ
tặc kia đi để mọi người cùng ngắm cho nó đã.
Cả bọn đều là đàn ông, vì vậy lúc nói năng cười đùa lẫn nhau càng lúc càng bỉ
ổi.
Đang cười nói, bỗng nghe Lôi Chấn í lên một tiếng, cao giọng nói:
- Ba người này sao thế nhỉ?
Lương Tiêu trong lòng chấn động, đột nhiên nghĩ tới một chỗ sơ hở, bất giác
trán toát mồ hôi, sống lưng cũng ướt đẫm. Chợt trong miếu trở nên yên tĩnh rồi
nghe một tên trộm cho rên lên một tiếng, chắc là được mọi người cứu tỉnh lại.
Chỉ nghe Lôi Chấn hỏi:
- Ai đánh các ngươi nên nông nỗi này?
Gã đó rên rỉ nói:
- Chúng tôi đang... đang nướng thịt chó... bỗng nhiên có một tên vô lại tới,
không một tên trộm hoa, hắn cõng một nữ nhân...
Tiếng nói chưa dứt, mọi người đã ồn ào cả lên. Lôi Chấn tức giận nói:
- Chắc là thằng nhỏ đó rồi! - Rồi lại hỏi - Nó đi đâu rồi?
Chắc là hắn đã nóng ruột mà ra tay. Gã kia đau đớn kêu lên:
- Không biết, ối, mắt tôi hoa lên đã bị hắn đánh văng ra rồi...
Chỉ nghe Sở lão đại quát lên:
- Lên ngựa! Chúng nó nhất định chưa chạy xa đâu.
Lương Tiêu vừa thở phào một hơi thì bỗng nghe Hà Tung Dương cười hì hì nói:
- Chậm đã! Thịt chó hình như nướng chín rồi đấy.
Lương Tiêu trong lòng run lên, sống lưng lại toát mồ hôi.
Lôi Chấn không hiểu, nói:
- Hà Tung Dương, việc quan trọng trước mắt mà ngươi còn lo thịt chó cái gì?
Hà Tung Dương cười khẩy nói:
- Con chó này bị nướng cháy đều là vì ba người này ngất đi nên không ai trông
coi lửa. Nhưng nhìn chỗ nướng cháy khô kia thì hiển nhiên là chưa được bao
lâu, trong khoảng thời gian ngắn đó tiểu tử kia muốn im hơi lặng tiếng bỏ chạy
chỉ sợ cũng không dễ đâu.
Lôi Chấn chợt tỉnh ngộ, ha ha cười nói:
- Hà Tung Dương, ai cũng nói ngươi đầu óc quỷ quyệt, quả nhiên không sai.
Gừng càng già càng cay, tiểu tặc gặp phải lão tặc, vẫn là lão tặc lợi hại hơn!
Hà Tung Dương nghe thấy trong lời của hắn có ý châm chọc, biết hắn hận bản
thân mình vừa rồi đã chế nhạo hắn, lập tức trong lòng hơi bực bội. Nhưng hắn
bản tính âm trầm, không tiện trở mặt với Lôi Chấn nên cười ha ha mấy tiếng rồi
nói:
- Nếu mà đổi là ta, đã chạy không xa thì dứt khoát...
Bỗng tung người nhảy về phía tượng thổ địa. Rầm một tiếng, tượng thổ địa đổ
xuốngép tới Hà Tung Dương. Hà Tung Dương rít lên một tiếng, lách người tránh
qua.
Lương Tiêu cõng Liễu Oanh Oanh nhảy ra, chỉ thấy mọi người sớm đã đứng thành
một vòng, đang tiến dần vào. Lôi Chấn nhìn thấy Liễu Oanh Oanh, mắt đỏ ngầu
ngầu quát lớn:
- Chạy đâu?
Chuỳ sắt của hắn để trên lưng ngựa chưa kịp lấy xuống, bèn song quyền hợp lại,
kình phong phát ra, chính là "Bôn Lôi quyền pháp" của Lôi Công Bảo. Lương Tiêu
thấy quyền phong của hắn mãnh liệt liền chân không chấm đất, lăng không đá ra,
hất thịt chó nhẫy mỡ văng về phía hắn. Thịt chó rất nóng, Lôi Chấn không dám
chạm vào nên né người tránh qua, vung tay áo hất khối thịt chó lớn đó bay ra
ngoài miếu. Lương Tiêu thấy chỗ sơ hở, vừa định nhảy ra ngoài miếu thì chợt
thấy trước mắt bóng người vụt lên, một người tuốt kim kiếm, đầu mũi kiếm chia
thành chín đóa kiếm hoa hư hư thật thật đâm về phía Lương Tiêu. Lương Tiêu
biết đó chính là ông lão râu dài giương cung bắn ngựa liền lách người tránh
qua, chỉ hơi chậm trễ thì đã bị mọi người vây chặt lại. Lôi Chấn tán thưởng
nói:
- Sở Cung, chặn hay lắm.
Lương Tiêu thân bị trùng vây thì ngược lại trở nên bình tĩnh, rút kiếm cầm
tay, hét dài một tiếng, lấy kiếm thay đao sử ra một chiêu "Sơn Băng Hải Khiếu"
trong "Tu La Diệt Thế đao", tiếng hét hoà lẫn tiếng đao, uy thế kinh người. Sở
Cung thấy thế sắc mặt nghiêm trọng nhưng không hề lùi bước, biến thành chiêu
"Thất Tâm Hải Đường", kim kiếm kết thành bảy vòng tròn. Chỉ nghe loảng xoảng,
sắt vàng va chạm, Lương Tiêu một mạch phá vỡ sáu vòng kiếm thì thế đã cạn
kiệt, cuối cùng bị vòng kiếm thứ bảy ngăn lại. Đường "Tu La Diệt Thế đao" này
của hắn nếu do Tiêu Lãnh dùng ra tất uy chấn quần hùng, nhưng trong tay Lương
Tiêu thì uy lực đã giảm đi quá nửa.
Lôi Chấn rất hận Liễu Oanh Oanh nên chẳng kể thân phận, phi thân xuất quyền,
kình phong tràn ngập, còn ẩn hiện tiếng sấm rền. Lương Tiêu vội vã vung kiếm
chém nghiêng, tay Lôi Chấn liền trầm xuống quét lên sống kiếm. Thanh kiếm "Ảo
Nguyên" kêu lên leng keng rồi bay vọt ra khỏi cửa miếu. Lôi Chấn hét lên:
- Nếm thêm ba quyền của ông đây!
Song quyền như gió như sấm liên tục đánh ra. Sở Cung cũng múa kiếm soạt soạt
đâm vào các đại huyệt trước ngực Lương Tiêu. Lương Tiêu hai mặt có địch, trong
lúc nguy kịch dùng ra chiêu "Huyền lương thích cổ", lộn nhào một cái trên
không, miễn cưỡng tránh được đòn hiểm của hai người, bỗng nghe vù một tiếng,
một sợi dây sắt to như miệng bát quét tới, trên dây còn có bảy quả chuỳ gang,
chính là "Thất Tinh Đoạt Mệnh sách". Năm đó, sợi dây sắt này bị Tần Bá Phù phá
huỷ, sau đó Hà Tung Dương đúc lại sợi nữa, nhưng hắn sợ Tần Bá Phù báo thù nên
trốn tránh một mạch năm năm, may mà Tần Bá Phù không để tâm chuyện này. Đến
tận nửa năm trước, Hà Tung Dương mới dám ra mặt, chẳng được bao lâu thì tiếp
vụ án của Liễu Oanh Oanh. Hắn bỏ chốn quan phủ lâu năm, một lòng muốn lập công
nên đã dốc hết sức truy đuổi.
Hà Tung Dương là người xảo trá, trước sau luôn đứng một bên nhìn, chỉ đến lúc
Lương Tiêu thế nguy lực kiệt thì mới ra tay. Lương Tiêu thấy sợi dây quét tới
bèn ra chiêu "Cửu Tiêu Thừa Long" trong "Lăng Hư Tam Biến", nhào lộn trên
không, mạo hiểm lướt qua phía trên sợi dây sắt. Hà Tung Dương trầm giọng quát
lên, tóm lấy đoạn giữa của sợi Thất Tinh tác, sợi dây sắt dài một trượng tám
liền vút gió ngóc lên, một chia làm hai như song long rời biển cuốn tới Lương
Tiêu. Lương Tiêu thấy vậy vội sử ra "Niệp tự quyết" trong "Như Ý Ảo Ma thủ",
đưa tay đẩy thẳng vào bóng dây sắt, chỉ nghe choang một tiếng, hai đầu dây sắt
đã bị hắn làm rối lại thành một cục. Tay phải Lương Tiêu vung nghiêng ra, dây
sắt chịu lực xoay ngược rồi quét ngang ngược lại. Chiêu "Thuỷ Hoàng huy tiên"
này vốn là từ "Đế Vương cảnh" trong Thiên Cơ thạch trận, khi đã xuất chiêu thì
có cái khí thế của "Tần vương diệt sáu nước, uy nghiêm không ai sánh bằng". Hà
Tung Dương không khỏi trong lòng trầm xuống, năm xưa ở Kỳ Ao hắn nếm khổ từ
Cửu Như đã thành bệnh trong lòng, rất sợ bị dây trói lại, liền hoang mang vứt
bỏ dây sắt, chơi trò lừa lười lăn lộn, lăn xuống đất bỏ chạy.
Lương Tiêu còn chưa kịp rơi xuống đất đã thấy Lôi Chấn, Sở Cung đang xông lên.
Trong lúc nguy cấp liền điểm mũi chân xuống đất, tay nắm lấy sợi Thất Tinh tác
trên cao, mượn thế xoay chuyển để sử ra chiêu "Thiên Toàn Địa Chuyển". Sợi
thất tinh vốn đã hết lực, bị hắn quay như thế lập tức sống động trở lại, quét
khắp bốn phía.
Hà Tung Dương thấy sợi thất tinh vào tay Lương Tiêu lại được sử ra thần diệu
như vậy, bất giác vừa kinh sợ vừa khâm phục. Mọi người không cách nào tới gần,
tức giận kêu la ầm ĩ. Lương Tiêu nhờ vào lợi thế của binh khí, liền từ từ lùi
tới cửa miếu. Sở Cung nhíu mày, kêu lên:
- Lôi Chấn.
Lôi Chấn giật mình, chỉ thấy Sở Cung nhảy ngược lại, nâng pho tượng đất hơn
hai trăm cân lên, chợt hiểu ý cũng nhảy theo tóm lấy một đầu, hét lên một
tiếng:
- Đi.
Hai người đồng thời dùng lực, tượng thổ địa liền thiên thạch từ trên trời rơi
xuống, lao về phía Lương Tiêu. Lương Tiêu vung dây một vòng, định quấn giữ bức
tượng lại, nhưng hai đại cao thủ liên thủ cùng ném, lực mạnh biết bao, sợi
Thất Tinh không những không giữ được bức tượng mà ngược lại còn bị bức tượng
kéo đi, quét về phía hắn.
Lương Tiêu không còn cách nào né tránh, rầm một tiếng bức tượng đã trúng tường
đất, xuyên thủng một lỗ to. Bị chặn như vậy, sợi Thất Tinh đã bị tán loạn, Lôi
Chấn rảo bước tiến lên, chụp lấy một đầu sợi dây sắt. Lương Tiêu không địch
nổi thần lực của hắn, chỉ đành buông sợi dây ra rồi nhảy sang bên phải. Chợt
thấy bên phải ánh kiếm loang loáng, trường kiếm của Sở Cung đâm đã tới. Lương
Tiêu hai bên gặp địch đành phải lùi lại, nào ngờ phía sau nổi lên tiếng gió,
liếc mắt nhìn lại thì thấy Hà Tung Dương hai tay như vuốt chim, một trước một
sau chụp về phía Liễu Oanh Oanh. Đấu đến lúc này, Lương Tiêu ngoài cách lo
lắng trong lòng cũng chẳng còn cách nào khác.
Cũng vào lúc này, bỗng nghe Hà Tung Dương lớn tiếng kêu "ối", ngay sau đó sau
lưng kêu bịch một tiếng như có người ngã xuống đất. Lương Tiêu cảm thấy trảo
phong sau lưng biến mất, nhất thời cũng không kịp nghĩ nhiều, liếc thấy cái lỗ
mà bức tượng thổ địa làm thủng trên tường chẳng có ai cản trở bèn thừa cơ chui
ra ngoài chạy vào rừng cây sau miếu. Đám người Sở Cung vội đuổi theo phía sau.