-
Lương Tiêu kêu lên:
- Bốc phét! Bốc phét!
Sở Uyển cười nhạt nói:
- Ngươi không tin cũng chẳng sao. Dù sao thì chuyện này cũng lan truyền khắp
võ lâm phía nam rồi, ngươi nghe ngóng một chút là biết ngay.
Lương Tiêu nghe cô ta nói vậy thì chẳng nói được gì nữa. Lại nghe Sở Uyển kể
tiếp:
- Lại nói Vân công tử dùng ra chiêu kiếm đó không những không vui mừng mà mặt
còn xám nghoét, nhìn chằm chằm vào bức bình phong bằng vải trắng, chậm rãi
nói: "Các hạ rốt cuộc là ai?" Người kia cười nói: "Sư phụ của ngươi chưa cho
ngươi biết sao?" Vân công tử thở dài nói: "Có đúng là Sở tiền bối không? Vãn
bối to gan, xin tiền bối chỉ giáo vài chiêu." Người kia nói: "Lão phu đã thành
gỗ mục tro tàn, lâu rồi không dùng đến binh đao, hai chữ chỉ giáo hổ thẹn
không dám nhận. Tuy nhiên hôm nay các hạ tới đây không dễ, lão phu cũng nhàn
rỗi quá muốn cử động, thôi được, ta chỉ dám đứng sau bình phong lộ cái xấu,
viết mấy chữ nguệch ngoạc, mời công tử nhận xét giùm". Ông còn chưa dứt lời đã
có người bưng tới một nghiên mực, lập tức người đó đứng sau bức bình phong
bằng vải trắng viết lên đó ba câu ngắn, đọc là: "Lá liễu dài, lá đào nhỏ, vườn
sâu chặn không ai tới."
Lương Tiêu chen vào:
- Câu này thật kì lạ, chẳng khác gì nói cũng như không.
Sở Uyển mỉm cười nói:
- Những câu này từ ngữ mềm mại vô cùng, nhưng những chữ viết ra thì chữ nào
bút lực cũng như mạnh mẽ vạn quân, ngang dọc móc phẩy đều dày đặc như trường
kiếm, muốn xé giấy bay ra. Ôi, ta bản lĩnh kém cỏi, nhìn không hiểu ra điều
gì, nhưng Vân công tử tinh thông kiếm đạo, trong một chốc đã nhìn đến nhập
thần, anh ấy cứ đờ đẫn đứng đó hồi lâu, sắc mặt ngày càng nhợt nhạt, đột nhiên
lùi lại ba bước, phun òa ra một ngụm máu tươi, quỵ một chân xuống đất...
Sở Uyển nói đến đây, cổ họng nghẹn lại đột nhiên không nói tiếp được nữa, ánh
mắt nhìn ra phương xa, lộ chút buồn rầu.
Lương Tiêu đang nghe chăm chú, không khỏi truy hỏi:
- Hắn ta chết chưa?
Sở Uyển trừng mắt nhìn hắn, tức giận nói:
- Có ngươi chết ấy. Vân công tử điều tức một chút là lại bình thường rồi nói
"Vãn bối ngu dốt, không phá được kiếm ý trong chữ viết của tiền bối, hôm nay
thua một cách tâm phục khẩu phục." Lại nghe người kia thở dài nói "Thật ra
ngươi bất quá mới được hai, ba phần võ công của lệnh sư mà đã muốn ngạo nghễ
với anh hùng trong thiên hạ. Hắc hắc, sợ còn chưa đủ sức. Hơn nữa, kiếm pháp
bất quá là vật chết, nhưng người thì lại sống, Phân Hương kiếm thuật là hay là
dở còn do mỗi người khác nhau. Kiếm pháp của ngươi chẳng phải cũng vậy sao!"
Lương Tiêu tán thưởng nói:
- Câu nói này rất có ý nghĩa.
Sở Uyển không kìm được mỉm cười, lại nói:
- Vân công tử nghe xong câu này hồi lâu không nói gì, nhưng người kia lại
nói: " Có điều Vân Vạn Trình có con trai như ngươi cũng là có phúc, Vân lão
Điêu là người chính trực có thừa, nhưng cơ biến không đủ, luyện loại võ công
chết cả đời thật là uổng phí. Ừm, đúng rồi, sư huynh họ Cận của ngươi có khí
phách của ông ấy, bề ngoài dường như chín chắn vững vàng nhưng bên trong lại
chẳng có gì đặc sắc, chỉ như cái túi rơm không thể thành việc lớn được." Cận
môn chủ nghe xong câu này, sắc mặt có phần khó coi, Vân công tử thì bối rồi vô
cùng, rồi người đó lại nói: "Có điều ngươi cũng không giống như vậy. Ngươi cốt
cách nhẹ nhàng, tiếng nói như ngọc, tiền đồ trước mắt vô cùng rộng mở, vô cùng
rộng mở... Nói xong cười dài rồi thản nhiên bỏ đi.
Sở Uyển nói đến đây liếc nhìn Lương Tiêu, khoé miệng mỉm cười vô cùng đắc ý.
Lương Tiêu thầm nghĩ cô ta kể chuyện việc này vô cùng chi tiết, chắc là bịa
đặt thì không ra nổi, nhất thời bán tính bán nghi, hỏi:
- Người đứng sau bức bình phong rốt cuộc là ai?
Sở Uyển hừ một tiếng, kiêu ngạo không trả lời. Lương Tiêu trầm ngâm nói:
- Chẳng lẽ chính là Tam thúc công mà cô nói đó?
Sở Uyển cười nhạt nói:
- Không sai, Tam Thúc Công lần này cũng tới rồi, ngươi biết lượng sức thì mau
đầu hàng đi.
Lương Tiêu bất giác cảm thấy do dự: "Liễu Oanh Oanh này chẳng thân quen gì với
ta, lại còn có ngọn núi cao kia, ta vì cô ta mang tới một kẻ kẻ địch mạnh như
vậy quả thật không đáng." Sở Uyển thấy thần sắc của hắn dao động, trong lòng
mừng thầm, lại cười nhạt nói:
- Ngươi thử nghĩ xem, Vân công tử cũng không thắng được Tam thúc công của ta,
ngươi vẫn còn định lấy trứng chọi đá hay sao?
Lương Tiêu nghe câu này, sự kiêu ngạo trong lòng nổi lên bùng bùng, hừ lạnh
nói:
- Cái tên họ Vân ấy là cái thá gì, Lương Tiêu ta dù có kém cỏi hơn mười lần
cũng không thể thua hắn ta được.
Sở Uyển nghe câu này, vừa khó hiểu vừa sợ hãi, ai ngờ khéo quá hóa vụng. Lại
nghe Lương Tiêu coi thường người trong lòng của mình, lập tức lửa giận bừng
bừng chẳng thèm để ý gì nữa, quát:
- Dựa vào chút bản lĩnh kém cỏi của ngươi thì xách xách dép cho Vân công tử
cũng không đáng.
Lương Tiêu nổi giận, giơ tay định đánh. Sở Uyển nhìn hắn hung dữ như vậy, tim
đập thình thịch, mắt đã rơm rớm lệ. Lương Tiêu thấy bộ dạng đáng thương của cô
ta, cuối cùng cũng không đành lòng ra tay, chỉ tức giận hừ một tiếng rồi quay
người nhảy lên ngựa, phi đi thật xa.
Lương Tiêu thúc ngựa đi một hồi, lại sợ vết thương của con ngựa Yên Chi tái
phát liền dừng lại. Bỗng nghe Liễu Oanh Oanh trên lưng ngựa ú ớ một tiếng.
Lương Tiêu quay đầu lại, chỉ thấy cô ta nhẹ nhàng trở mình, lông mày nhíu lại
dường như có điều gì đó khó chịu. Lương Tiêu bế cô ta xuống, đặt dựa vào lòng,
chỉ thấy mỹ nhân như ngọc, má lúm đồng tiền sáng lên trong ánh trăng vằng vặc
như một đoá hoa quỳnh trắng thanh khiết, đang đung đưa hé nở kiều diễm vô
cùng. Lương Tiêu khó mà kiềm chế được tình cảm của mình, cúi đầu áp má lên
trán nàng, chỉ thấy trắng muốt mềm mại, thần chí như bay bổng, trong lúc đang
lòng hươu ý vượn thì một con gió lạnh thổi thẳng vào mặt. Lương Tiêu đột nhiên
rùng mình: "Ta đang làm gì thế này?" Rồi lại thầm nghĩ: "Đúng rồi, việc chính
quan trọng hơn, nhân lúc cô ta say rượu chưa tỉnh, ta trước hết hãy xem xem
Thuần Dương Thiết Hạp ở đâu?" Lập tức tìm trên yên ngựa con Yên Chi một hồi,
không tìm được hộp sắt mà lại thấy một chiếc hộp bạc, mở ra thì bên trong toàn
là son phấn, trên nắp hộp còn một chiếc gương pha lê nhỏ, sáng tới mức có thể
soi rõ lông mi lông mày. Pha lê này gốc ở rất xa phía tây, ở Trung Thổ khó mà
có được, chỉ là một chiếc hộp bạc nhỏ để trang điểm nhưng giá trị thì không hề
thấp chút nào.
Lương Tiêu xem xét chiếc hộp bác hồi lâu nhưng không tìm thấy có điểm gì bất
thường, đành bực tức trả lại chỗ cũ rồi đưa mắt nhìn Liễu Oanh Oanh, thầm
nghĩ: "Chẳng lẽ ở trên người cô ta, phải lục soát mới được." Hắn tuy có ý như
vậy nhưng lúc ra tay thì chỉ thấy tim đập thình thịch, hai tay run run, không
khỏi thầm nghĩ: "Lợi dụng lúc người khác gặp nguy nan thì không phải là hảo
hán. Lát nữa đợi cô ta tỉnh dậy, ta sẽ công khai buộc cô ta phải đem thiết hạp
dâng lên cho ta." Lập tức lấy lại tinh thần, lưng cõng Liễu Oanh Oanh đi về
phía bắc một lúc, bỗng ngửi thấy một mùi thịt thơm mê người, bụng Lương Tiêu
sôi lên sùng sục, hắn ngước mắt nhìn lên, chỉ thấy ở góc rừng phía bắc lộ ra
một góc miếu đổ, ẩn hiện ánh lửa bập bùng.