-
Sở Uyển cười nhạt nói:
- Cô ta đã lấy trộm báu vật chấn trang của nhà chúng ta.
Lương Tiêu nói:
- Bảo vật gì vậy?
Sở Uyển có chút hoài nghi nói:
- Nữ tặc không cho ngươi biết sao? Ừm, cái này... không thể nói cho ngươi
được.
Lương Tiêu nhớ ra những lời người phụ nữ áo vàng nói ở bờ sông Vận Hà, liền
buột miệng nói:
- Là Thuần dương thiết hạp sao?
Sở Uyển ối chà một tiếng, thất kinh nói:
- Tiểu tặc, sao ngươi biết được? Chiếc hộp... chiếc hộp đó đang ở trong tay
ngươi ư?
Lương Tiêu chỉ cảm thấy vui mừng như điên cuồng: "Cái này gọi là đi rách đế
giày không tìm thấy, giành được lại không tốn chút sức lực, ông trời giao
chiếc hộp sắt đó rơi vào tay ta." Sở Uyển thấy Lương Tiêu tươi cười càng chắc
mẩm chiếc hộp sắt đang nằm trong tay hắn, nghĩ thầm: "Nhất định phải tìm cách
lừa hắn ta giao chiếc hộp ra mới được." Liền cười nhạt nói:
- Thế cũng đã đành, lúc nữ tặc này chạy trốn còn giết ba người làm vườn của
Thiên Hương sơn trang, đốt cháy một vườn hoa lớn của Tam thúc công. Hừ, nghe
nói cô ta dọc đường còn ăn trộm của các quan lại phú hộ, ngay cả nội cung của
hoàng đế cũng bị cô ta ăn trộm không ít bảo bối. Đáng ghét nhất chính là mỗi
lần cô ta ăn trộm xong đều để lại cái tên "Thiên Sơn Liễu Oanh Oanh", thật là
điên cuồng quá mức.
Lương Tiêu thầm nghĩ: "Thì ra tặc nha đầu này tên là Liễu Oanh Oanh" rồi chỉ
mỉm cười nói:
- Ăn trộm xong để lại tên, đúng là có gan.
Sở Uyển phì một tiếng, tức giận nói:
- Ngươi thì biết gì? Lần này Tam Thúc Công vô cùng giận dữ, mở cửa ra khỏi
sơn trang chỉ để bắt nữ tặc này. Lão nhân gia người võ công cao cường, nếu
ngươi không giao người cho ta thì cái mạng nhỏ bé của ngươi khó mà giữ được
đấy!
Lương Tiêu thầm nghĩ: "Những nhân vật mà ta đã từng gặp chỉ có Tiêu Thiên
Tuyệt và Cửu Như hoà thượng là có thể coi là võ công tuyệt thế. Tam thúc công
của cô chắc cũng chỉ là tấm da trâu đáng giá hai xu tiền, tự thổi tự nổ thôi."
Nhưng ngoài miệng thì không nói ra mà chỉ cười cười. Sở Uyển nghe giọng nhìn
mặt, cho rằng hắn đã dao động, bèn nói tiếp:
- Nếu ngươi tham nhan sắc của nữ tặc này, ta khuyên ngươi hãy bỏ cái ý định
ấy đi. Biểu huynh của ta là Lôi Tinh cũng chính vì con hồ li tinh này mê hoặc
mà cuối cùng mất đi một chân, phải làm một thằng què suốt đời.
Cô ta tuy nhắc tới thảm cảnh của anh họ mình nhưng giọng nói đầy vẻ vui sướng
trên đau khổ của người khác, ngừng một lát lại nói tiếp:
- Ngươi chắc là còn chưa biết, Thiên Hương sơn trang của chúng ta và "Lôi
Công Bảo" của cô chú Lôi Chấn chính là hai thế gia võ học hiện nay, ngay cả
"Tham Thiên Toan Nghê" Phương Lan
và "Thần Ưng môn chủ" Cận Phi mà gặp phải nhà chúng ta cũng phải cung kính.
Hơn nữa, hiện giờ quan phủ đã vô cùng phận nỗ, phái ra Giang Nam đệ nhất bộ
đầu là Hà Tung Dương, ngươi còn giúp đỡ nữ tặc này thì sẽ trởthành kẻ địch của
cả thiên hạ.
Lương Tiêu nghe thấy ba chữ Hà Tung Dương không khỏi hừ lạnh lên một tiếng,
thầm nghĩ: "Hà Tung Dương là kẻ vô cùng khốn nạn, người mà hắn muốn bắt thì
lão tử nhất định phải bảo vệ tới cùng." Quyết định như vậy rồi mím chặt môi,
không nói một lời nào. Sở Uyển tự phụ tài ăn nói của mình không có gì có thể
phản bác được, thường ngày chỉ cần cô đưa ra yêu cầu là người lớn luôn luôn
chấp thuận, lần này cũng muốn dùng miệng lưỡi Tô Tần, Trương Nghi để bắt Lương
Tiêu phải khuất phục. Nếu có thể khiến cho Lương Tiêu giao Thuần Dương Thiết
Hạp và nữ tặc thì đúng là đã lập được công lao vô cùng to lớn. Cô ta càng thấy
Lương Tiêu không nói thì càng cho rằng những lời mình nói đã sinh hiệu quả,
bèn tiếp tục nói:
- Ngươi còn trẻ như thế này mà võ công đã cao cường như thế! Nếu như đi theo
con đường chính đạo, nhất định có thể trở thành một đại hiệp, tại sao lại muốn
hòa chung vũng nước đục với nữ tặc?
Lương Tiêu nhíu mày nói:
- Làm đại hiệp thì có gì hay ho chứ?
Sở Uyển nói:
- Làm đại hiệp thì có thể được mọi người kính trọng và ngưỡng mộ.
Lương Tiêu nói:
- Vân Vạn Trình có được coi là đại hiệp không?
Sở Uyển kêu í một tiếng, ngạc nhiên nói:
- Ngươi cũng biết Vân đại hiệp?
Lương Tiêu nghe cô ta gọi ba chữ "Vân đại hiệp" thân mật bất thường, không
khỏi đưa mắt liếc nhìn, thấy trên mặt Sở Uyển lộ ra thần sắc kỳ quái, giống
như dịu dàng lại như mong mỏi, hai mắt nhìn về phía xa lẩm nhẩm nói:
- Vân đại hiệp là một nhân vật đầu đội trời chân đạp đất của võ lâm phía nam,
đến Tam thúc công khi nhắc tới tên ông ấy cũng phải khẽ gật đầu. Ngươi biết
không? Tam thúc công vốn rất coi thường thế sự, có thể được một cái gật đầu
của ông ấy thì cả thiên hạ cũng có không quá ba, bốn người mà thôi.
Lương Tiêu cười nhạt nói:
- Vân Vạn Trình thì có gì lợi hại chứ? Chết chẳng yên lành.
Sở Uyển biến sắc nói:
- Người nói lăng nhăng, ngươi mới chết chẳng yên lành.
Lương Tiêu cau mày định nổi giận thì thấy Sở Uyển ngây người nhìn vào bóng đêm
tối đen xa xa, trên mặt vẻ mờ mịt đã biến mất mà lại lộ thần sắc dịu dàng mong
mỏi rồi nhẹ thở dài dịu giọng nói:
- Tuy nhiên Tam thúc công đã nói, Vân đại hiệp mặc dù không đến nỗi nào nhưng
thua xa Vân công tử.
Lương Tiêu nói :
- Vân Công tử là ai?
Sở Uyển liếc hắn, cười nhạt nói:
- Vân công tử chính là con trai của Vân đại hiệp, hừ, ngươi không xứng đáng
để được nghe tên của anh ấy.
Lương Tiều phì một tiếng, nói:
- Chính là tên tiểu quỷ khóc lóc sướt mướt ấy à?
Sở Uyển nghe vậy ngớ người ra, nhưng Vân công tử đó là người mà nàng ta hằng
ngưỡng mộ, tuyệt đối không thể để cho người khác hạ nhục dù chỉ chút ít, liền
không kìm được mắng:
- Ngươi mới là tiểu quỷ ấy!
Nói xong lại thở dài, kể tiếp:
- Bỏ đi, tóm lại một trăm tên tiểu tặc như ngươi cũng không thể so sánh được
với Vân công tử. Lần trước huynh ấy theo Cận môn chủ tới Thiên Hương sơn trang
mời ông nội ta rời núi. Đáng tiếc ông nội ta lòng dạ hẹp hòi, không chịu đồng
ý mà còn nói cái gì là Đại Tống đáng tồn tại thì sẽ tồn tại, đáng diệt vong
thì sẽ diệt vong, Thiên Hương sơn trang chỉ lo cho mình không màng sự đời.
Lương Tiêu thầm cười nhạt: "Đúng là cha nào thì con ấy, lòng dạ cô thì có rộng
rãi gì đâu cho cam."
Lại nghe Sở Uyển kể tiếp:
- Vân Công tử nghe xong câu này bỗng đứng lên nói "Từ lâu đã được nghe danh
⬘Phân Hương kiếm thuật⬙ của Thiên Hương thiên sơn trang lừng lẫy giang hồ, Vân
mỗ ngưỡng mộ vạn phần, hôm nay may mắn xin được lĩnh giáo vài chiêu." Ban đầu
mọi người thấy anh ấy khẩu khí tuy lớn nhưng lại còn quá trẻ, trong lòng đều
có phần xem thường. Ai ngờ mấy người anh họ đó lần lượt lên đấu mà không ai có
thể tiếp được một kiếm...
Lương Tiêu lạnh nhạt nói:
- Đó là anh họ của cô vô dụng, chứ chắc gì tay họ Vân kia đã lợi hại.
Sở Uyển hừ nhẹ một cái như không thèm tranh cãi chuyện nhỏ nhoi, lại kể tiếp:
- Lúc đó Vũ cô cô của ta và chồng cũng đều ở đó, mắt nhìn thấy ông nội ta có
thể bị bức phải ra mặt, Vũ cô cô đột nhiên đứng dậy nói: "Nô gia xuất giá đã
lâu, kiếm pháp của nhà mẹ đẻ chỉ nhớ được sơ sơ vài chiêu, nhưng có lòng
thành, mong Vân công tử vui lòng chỉ bảo."
Lương Tiêu nghĩ thầm: "Vũ cô cô mà cô ta nhắc tới chắc là người phụ nữ mặc áo
vàng ấy rồi. Võ công của bà ta rất lợi hại, kiếm pháp lại vô cùng cao minh,
nếu phải đấu thật với bà ta thì ta nhiều khả năng là không thắng được." Nghĩ
đến đó, không khỏi quan tâm tới diễn biến tiếp theo của câu chuyện.
Lại nghe Sở Uyển nói:
- Liền nghe Vân công tử nói "Tiền bối khách sáo rồi, chúng ta không nhất
thiết phải dùng sức để đấu, so về chiêu thức, điểm tới là dừng." Vũ cô cô cười
nói "Vân công tử đã thương tiếc nô gia, nô gia sao có thể không nhận." Liền đó
hai người cùng cầm trường kiếm, vừa định giao thủ thì bỗng nghe đằng sau tấm
bình phong bằng vải trắng có tiếng người thở dài nói: "Sở Vũ, con dùng chiêu
⬘Ngọc địch hoành xuy⬙ đó, nếu hắn đâm vào huyệt ⬘Thiên Tông⬙ trên vai con thì
con sẽ chiết chiêu thế nào?" Vũ cô cô lập tức cả người cứng đờ, hồi lâu mới
nói: "Hắn... hắn sao có thể đánh tới đó được?" Người kia nói "Con đừng hỏi
vội, hãy hói chiết chiêu thế nào?" Cô cô suy nghĩ một chút rồi nói "Con dùng
chiêu "Quốc Sắc Thiên Hương" đâm vào huyệt "Tình Minh" của hắn." Người kia nói
"Tấn công địch để tự cứu mình, cầu hai bên cùng chết, miễn cưỡng thì cũng chấp
nhận được. Nhưng nếu hắn từ phương vị ⬘Khôn⬙ xuất kiếm, đâm tới bên trái ⬘Kỳ
môn⬙ của con, con sẽ chống cự thế nào đây?⬙ Cô cô không nhẫn nại được nữa nói
"Có kiếm pháp như vậy
Lương Tiêu kinh ngạc nói:
- Làm gì có chuyện như vậy? Cô nhất định là đã bốc phét rồi.
Sở Uyển cười nhạt nói:
- Ngươi không tin sao? Chuyện kì lạ còn ở phía sau cơ, bởi vì Vũ cô cô và Vân
công tử đã giao hẹn trước là không đấu nội công chỉ so về chiêu thức, mà nhìn
hai người trường kiếm qua lại từng chiêu từng thức đều không khác gì so với
những điều người kia đã nói. Đến tận chiêu thứ mười hai, Vân công tử đột nhiên
từ vị trí "Đại hữu" đâm ra một kiếm, mũi kiếm dừng lại trên huyệt "Quan Xung"
của cô cô.