-

Lương Tiêu vội vàng quay đầu lại, chỉ thấy một người đàn ông áo xanh rảo bước
như bay, cách sau ngựa không tới sáu thước. Lương Tiêu ngả người xuất kiếm.
Người đàn ông cười ha ha, chân không dừng bước, ngón tay phải đưa ra, đinh một
tiếng đã điểm trúng vào sống kiếm. Lương Tiêu hổ khẩu tê dại, trường kiếm suýt
rơi khỏi tay. Người kia một chiêu không đánh bay được bảo kiếm của Lương Tiêu
liền kinh ngạc kêu í một tiếng, tay trái cũng không ngừng lại, chụp tới đuôi
con ngựa Yên Chi.

Bỗng nghe con Yên Chi hí dài rồi lao vọt về phía trước, vượt lên trước hơn bốn
trượng. Người kia chụp vào không khí liền co cẳng đuổi theo, nhưng chỉ thấy
con Yên Chi khập khiễng từng bước mà vẫn nhanh nhẹn vô cùng, thoáng một cái đã
cách xa hơn hai chục trượng. Người đàn ông áo xanh đuổi không kịp, trong lòng
vừa kinh ngạc vừa vui mừng. Kinh ngạc vì con ngựa quý này đã bị thương mà vẫn
có thể chạy nhanh như vậy, mừng vì con bảo mã này dũng mãnh vô cùng, càng muốn
nhanh chóng có được nó.

Con ngựa Yên Chi chạy bước thấp bước cao được mấy chục dặm, mắt thấy đã bỏ rơi
truy binh, Lương Tiêu không đành lòng để nó lại tiếp tục chạy, liền ghé vào
bên đường rút mũi tên ra, xé vạt áo buộc vết thương lại. Định thần xem kỹ thấy
trên mũi tên có khắc một chữ "Sở", bất giác đưa mắt nhìn cô gái đang nằm trên
lưng ngựa ngủ say như chết, thầm nghĩ: "Nữ tặc mà Lôi Đại Lang và Nhị Nương
kia nói tới chẳng lẽ lại là cô ta sao?" Nghĩ đến thảm cảnh Lôi Tinh bị cha
ruột chặt chân, bất giác suy nghĩ: "Tặc nha đầu này độc ác, bị kẻ thù đuổi bắt
thật là đáng đời." Liền thở dài, đặt cô gái nằm nên lưng ngựa rồi lấy dây
cương buộc chặt lại, nói:

- Ngựa ngoan, ta không lo nữa đâu, ngươi hãy mang theo chủ nhân của mình từ
từ chạy thoát thân đi.

Nói xong quay người định đi thì nghe thấy phía sau vang lên tiếng vó ngựa nhè
nhẹ, thấy con Yên Chi vẫn đi đằng sau bèn nói:

- Ngựa ngoan, ta nói ta không lo cho các người nữa là không lo cho nữa, nếu
có trách thì hãy trách chủ nhân của ngươi lòng dạ không tốt, thủ đoạn tàn bạo,
kéo đến bao nhiêu kẻ thù như vậy.

Nói xong lại quay đầu bước đi nhưng con Yên Chi vẫn cứ đi theo. Lương Tiêu đi
nhanh nó cũng đi nhanh, Lương Tiêu đi chậm nó cũng đi chậm. Lương Tiêu mặt dài
như cái phản, định quát đuổi nó đi, nhưng con Yên Chi vẫn cứ bướng bỉnh tiến
lại gần, thở phì phì về phía hắn. Lương Tiêu lại mềm lòng, đưa tay vuốt ve bờm
nó, lại liếc nhìn cô gái mặc áo xanh, bất giác tim đập nhanh dần, cười khổ
nói:

- Ngựa ngoan, ta ở lại vậy, nhưng chỉ là nể mặt ngươi thôi, không liên quan
tới việc của chủ nhân ngươi.

Liền xoay người đỡ cô gái đó lên, da thịt hai người lại một lần nữa cận kề
nhau, cảm giác không giống như những lần trước, tim Lương Tiêu đập càng nhanh.
Loại tình hình này từ trước tới nay chưa từng xảy ra, cho dù hắn là người
thông minh tuyệt đỉnh thì cũng không thể hiểu được sao lại có thể như vậy

Đi qua một khe núi nhỏ, phía trước mặt nước sương khói mịt mù, đây đã là Thái
Hồ. Lương Tiêu đang định đi khỏi, chợt nghe tiếng vó ngựa vang lên rồi có
người vui mừng nói:

- Ở đây rồi!

Lương Tiêu trốn tránh không kịp, quay lại nhìn thì thấy đó là một chàng trai
nhỏ bé mặt mũi tuấn tú, đang giục ngựa đến gần, nhảy xuống ngựa cười nhạt rồi
quát:

- Tiểu tử, ngươi là gì của con tiện nhân này! Hừ, con tiện nhân bị thương
rồi, đúng là tự gây nghiệp chướng, không thể sống...

Giọng y trong trẻo, mồm miệng lanh lợi, nói liên tục như pháo nổ, thấy Lương
Tiêu không đáp lời thì bất giác nói:

- Ngươi bị câm à? Bỏ nữ tặc xuống rồi cút đi thật xa.

Lương Tiêu lạnh nhạt không nói một lời, chàng trai nhỏ bé hai má ửng đỏ, cổ
tay run run khó khăn đâm về phía Lương Tiêu. Lương Tiêu một tay đỡ Liễu Oanh
Oanh đang ở sau lưng, thấy kiếm đâm tới bỗng dùng một chưởng đánh trúng sống
kiếm của chàng trai nhỏ bé. Chàng trai nhỏ bé mũi kiếm bị lệch đi, trước ngực
bụng đều sơ hở, không khỏi sợ hãi thu kiếm lại, bảo vệ lấy toàn thân, đến lúc
định thần nhìn lại thì thấy Lương Tiêu vẫn đứng nguyên ở chỗ cũ. Y trong lòng
càng tức giận, lại đâm tới một kiếm nữa, kiếm thế càng tàn độc hơn. Lương Tiêu
nhìn thấy y đâm kiếm tới liền đánh ra một chưởng, lại đẩy bật trường kiếm đi.
Chỉ trong khoảng khắc, chàng trai nhỏ bé như chớp chém ra năm kiếm đều bị
Lương Tiêu vận chưởng một chiêu là đánh bật ra.

Khi chàng trai nhỏ bé dùng đến chiêu thứ sáu thì đã tức giận đến điên cuồng,
không để ý đến chiêu thức gì nữa, đột nhiên người và kiếm hợp nhất, mạnh mẽ
lao tới. Chiêu "Chưởng Vận Thiên Hạ" này của Lương Tiêu xuất phát từ "Tung
Hoành Bài Hợp cảnh", gọi là "trị thiên hạ như múa bàn tay", chỗ kì diệu của
chưởng pháp này là nhấc vật nặng như vật nhẹ, nhìn như tuỳ ý đánh ra mà thực
chất lại vô cùng ảo diệu. Nếu như đối phó với cao thủ lợi hại thì cần phải kết
hợp với thân pháp, tăng cường biến hoá, nhưng chàng trai nhỏ bé này võ công
còn thua kém rất nhiều, vì vậy đứng yên cũng có thể phá được. Lúc này thấy
chàng trai nhỏ bé vội vã liều mạng, Lương Tiêu mỉm cười sử dụng chiêu "Dịch
Thu đầu tử", hai ngón tay trái giống như nhặt quân cờ, ấn xuống thân thanh
kiếm. Dịch Thu chính là thần của cờ vây, một chỉ này hàm chứa đạo lý đánh cờ,
ấn trúng vào chỗ ngắt quãng giữa lực mới và cũ của chàng trai nhỏ bé. Hổ khẩu
chàng trai nhỏ bé đau nhói, trường kiếm rời tay bay mất. Lương Tiêu chợt đưa
bàn tay phải chụp ra, túm được ngực của chàng trai nhỏ bé, nhưng lại cảm thấy
mềm mại trơn tru chứ không giống bình thường, trong lòng không khỏi kinh ngạc,
tay liền hơi nới lỏng ra. Chàng trai nhỏ bé nhân cơ hội liều chêt giãy ra,
"soạt" một tiếng, mấy lớp áo cùng bị xé rách, lại lộ ra một chiếc yếm thêu hoa
màu hồng.

Lương Tiêu nhìn mà trong lòng chẳng hiểu gì cả, chàng trai nhỏ bé kia lại kêu
thét lên một tiếng, mặt đỏ bừng bừng ôm lấy mặt lùi lại hai bước. Lương Tiêu
đột nhiên hiểu ra, buột miệng kêu lên:

- Ối chà, thì ra ngươi là con gái.

Người con gái giả nam kia mặt đỏ bừng bừng, dùng vạt áo rách che ngực, bặm môi
trợn mắt nhìn Lương Tiêu, nước mắt bắt đầu trào ra trên khoé mắt. Lương Tiêu
còn định trêu thêm vài câu nữa, bỗng nghe tiếng hú dài từ phía đông truyền
tới, rắn rỏi hùng hồn, sung mãn dào dạt. Thiếu nữ đó nghe tiếng hú liền quay
đầu vui mừng nói:

- Ông ơi, mau tới đây!

Lương Tiêu nhìn thấy cô ta đầy mặt vui mừng thì chợt sinh ý xấu, cười nhạt
nói:

- Mẹ ngươi đến cũng chẳng có tác dụng gì.

Nói rồi lại đưa tay túm lấy ngực áo cô gái. Cô gái bị hắn túm được một lần xấu
hổ muốn chết, há lại có thể để hắn một lần nữa đạt được mục đích, liền quát
mắng:

- Tiểu dâm tặc.

Một tay giữ lấy vạt áo, một tay ngăn cản trảo của Lương Tiêu. Không ngờ trảo
đó của Lương Tiêu chỉ là hư chiêu, thấy cô ta toàn lực bảo vệ ngực, phần eo
hoàn toàn sơ hở liền cười hì hì, búng tay điểm trúng trúng Khí Hải huyệt của
cô gái. Cô gái mất hết sức lực, bị Lương Tiêu ôm chặt vào lòng.

Cứ như thế, Lương Tiêu lưng cõng giai nhân, tay ôm mỹ nữ, đổi lại là kẻ trêu
hoa nhất định sẽ ngưỡng mộ hắn diễm phúc ngang trời. Nhưng Lương Tiêu thân
đang gặp nguy hiểm, quả thực không có thời gian hưởng thụ cảm giác ôm hương đỡ
ngọc này, chỉ nhìn người ngựa từ bốn phía đổ dòn tới. Lương Tiêu thấy phía bắc
ít người liền vội vàng rảo bước chạy như bay về phía đó. Dẫn đầu phía bắc
chính là người phụ nữ mặc áo vàng, vừa thấy Lương Tiêu liền vô cùng tức giận,
yêu kiều quát lên rồi từ trên lưng ngựa nhảy xuống, múa kiếm đâm tới. Lương
Tiêu cười hì hì, đưa thiếu nữ lên đón. Cách lấy người làm con tin ngặn chặn kẻ
địch này là hắn học được từ Minh Quy.

Người phụ nữ áo vàng kiếm khí như cầu vồng khiến thiếu nữ kia da mặt đau đớn,
kêu thét lên:

- Cô cô.

Mỹ phụ đó nhìn kỹ mặt mũi cô, không thể không thu hồi trường kiếm, kinh ngạc
nói:

- Sở Uyển...

Còn chưa dứt lời, Lương Tiêu đã chạy thêm được hai trượng, phía trước có bốn
người múa kiếm ngăn chặn, Lương Tiêu dùng Sở Uyển làm vũ khí, tiện tay múa
loạn lên. Mọi người vô cùng kiêng dè, bốn thanh kiếm sáng rực kêu xoèn xoẹt
chỉ dám múa may trước mặt mình, khiến Sở Uyển sợ hãi nhắm chặt hai mắt lại,
luôn mồm kêu thét. Người đàn bà áo vàng thấy vậy vội vàng xông lên, liên tục
múa trường kiếm, chỉ nghe một tràng leng keng vang lên, bốn thanh kiếm đều bị
bà ta đánh rơi xuống. Lương Tiêu cười nói:

- Cám ơn Nhị Nương.

Người đàn bà áo vàng "Phì" một tiếng, mắt hạnh trợn tròn. Lương Tiêu thấy
người đến rất đông liền vỗ con ngựa Yên Chi, cười nói:

- Ngựa ngoan, lại vất vả chút nhé?

Liền tung người nhảy lên ngựa, con Yên Chi tung bốn vó, phi vào trong núi. Mọi
người nghe được tin tức của người phụ nữ xinh đẹp đều biết Sở Uyển bị bắt làm
tù binh, cũng không dám đuổi quá gấp, chỉ dám đi theo từ xa. Lương Tiêu dựa
vào thế núi đảo một vòng, đi đến chiều tối. Hắn sợ vết thương của con Yên Chi
xấu đi liền cõng Liễu Oanh Oanh xuống ngựa đi bộ. Sở Uyển bị đặt ngang trên
lưng ngựa, tức muốn phát điên, dọc đường đi không ngừng chửi mắng "đồ súc vật,
đồ vô lại". Lương Tiêu lúc đầu cũng chẳng thèm để ý tới, nhưng lúc này bớt
căng thẳng, nghe vài câu liền nổi giận trợn mắt nhìn cô ta. Sở Uyển cũng không
chịu kém, trợn đôi mắt to nhìn lại mắng:

- Tiểu dâm tặc.

Lương Tiêu nói:

- Được lắm, ngươi còn chửi thêm một câu thì cả quần của ngươi ta cũng xé đấy.

Sở Uyển bị hắn dọa chết khiếp, không dám nói gì nữa, khóe mắt lại bắt đầu rơi
lệ. Lương Tiêu bình tĩnh lại dần, thầm nghĩ: "Ta ôm theo một con tặc nha đầu,
đã phiền toái rồi, hiện giờ lại thêm một mạng nữa, chạy trốn càng khó khăn."
Liền đỡ Sở Uyển xuống, giải huyệt đạo cho cô ta rồi quát:

- Biến đi mau.

Nói xong rảo bước bỏ đi. Sở Uyển ngây người ra, đột nhiên nghiến răng như đã
hạ quyết định gì rồi chạy lên mấy bước kêu:

- Tiểu... tiểu tử, ừm, dừng lại! Ta có điều muốn nói.

Lương Tiêu cau mày nói:

- Vẫn muốn bị ăn đòn à?

Sở Uyển chạy lên trước mặt hắn, tay ngọc chống nạnh, mày liễu dựng ngược, gằn
giọng nói:

- Ngươi sao lại thả ta?

Lương Tiêu thấy cô ta vừa được tự do đã lên mặt ngay thì vừa tức giận vừa buồn
cười, nói:

- Cô xấu xí quá, miệng lại lắm điều, ai gặp phải cô thì kẻ đó gặp xúi quẩy.
Sớm thả cô ra cho may mắn.

Sở Uyên hai má đỏ bừng, trợn mắt nhìn Liễu Oanh Oanh, cắn môi nói:

- Ai xấu, cô ta... cô ta xinh hơn ta bao nhiêu chứ?

Lương Tiêu cười nói:

- Nói đúng lắm, cô ta xinh hơn cô.

Sở Uyển vốn cũng nghĩ như vậy, nhưng lại bị Lương Tiêu nói hẳn ra, trong lòng
chua xót không chịu được, thất thanh mắng:

- Tiểu dâm... hừ, ngươi nói láo?

Cô ta vốn là cô gái trẻ xinh đẹp nhất trong gia tộc, ai ai cũng phải coi
trọng, không ngờ lại thua Liễu Oanh Oanh. Người con gái càng xinh đẹp thì về
mặt dung mạo càng dễ đố kỵ, Sở Uyển không khỏi tức giận nói:

- Cô ta xinh đẹp thì đã sao, chẳng phải cũng chỉ là nữ tặc trộm gà bắt chó ư?

Lương Tiêu trong lòng nghi hoặc hỏi:

- Cô gọi cô ấy là nữ tặc, thế cô ấy đã ăn trộm của cô cái gì?"


Côn Luân - Chương #57