-

Lại nói tới Lương Tiêu ôm cô gái áo xanh, gọi một gian phòng rồi đặt cô gái áo
xanh xuống giường, lại kêu tiểu nhị mang nước nóng tới. Sau khi rửa mặt, hắn
nhất thời cảm thấy buồn chán vô vị liền ngồi cạnh cửa sổ, nghĩ tới tình hình
lúc ôm cô gái áo xanh, chỉ thấy tim đập nhanh dần, hai tai nóng bừng, không
ngừng liếc mắt nhìn trộm cô gái đang nằm trên giường.

Sau một lúc lâu, Minh Quy rốt cuộc vẫn không thấy quay lại. Bỗng thấy bên
chiếc cầu vòm nhỏ bằng đá đằng xa có một con ngựa hoàng phiêu đang phi tới,
trên lưng là một ông lão râu dài, khoảng năm mươi tuổi, eo đeo bảo kiếm, lưng
mang theo một chiếc cung khảm bạc. Ông ta nhìn về phía bên này liền lộ vẻ kinh
ngạc, đột nhiên rút lấy một mũi tên, dùng lửa đốt lên, rồi tay cầm cung bạc,
kéo thì như trẻ nằm co, buông thì như mặt trăng đầy, chỉ nghe một tiếng rít
to, mũi tên lửa xuyên phá không khí, trong không gian hình thành một ngọn lửa
màu lục. Lương Tiêu cảm thấy vô cùng thích thú, thầm nghĩ:

Xin được ông ta một mũi tên để xem chơi, chắc là không tồi!"

Ông lão sau khi bắn đi một mũi tên lại tiếp tục rút ra một mũi tên bình thường
khác, giương cung lắp tên, lần này là nhằm vào con ngựa Yên Chi đang đứng ở
trước cửa khách sạn. Lương Tiêu vô cùng kinh hãi, chỉ nghe vù một tiếng mũi
tên của ông lão râu dài đã rời khỏi dây cung. Lương Tiêu trong lúc cuống quýt
liền ném chén trà đi vừa trúng ngay vào mũi tên dài. Mũi tên rơi xuống đất,
ông già ngẩng đầu nhìn tới thì thấy Lương Tiêu tung mình nhảy xuống, thuận tay
nhặt mũi tên lên nói:

- Trả lại cho ông.

Mũi tên bay về phía ông già râu dài, ông ta đưa cung gạt đi, chỉ trong chớp
mắt đó Lương Tiêu đã thu mình lao tới trước đầu ngựa của ông ta, một chiêu "Hy
Hoà ngự nhật" trong "Đại thần cảnh" tung mình đá tới. Ông già đó cũng không
chậm trễ, rời khỏi bàn đạp luồn xuống dưới bụng ngựa đá lại Lương Tiêu. Lương
Tiêu tránh khỏi cước đó, thân mình nghiêng đi, xoáy vào cổ đối phương. Ông già
đột nhiên lại trở lại yên ngựa, giậm chân đá xuống. Nhất thời hai người xoay
quanh con ngựa hoàng phiêu, lên lên xuống xuống đấu khoảng sáu bảy chiêu,
Lương Tiêu không chiếm được một chút thượng phong nào, trong lòng kinh ngạc:
"Kẻ này từ đâu tới? Ghê gớm thật!"

Đang định biến chiêu, đột nhiên tiếng vó ngựa vang lên dồn dập. Lương Tiêu
liếc mắt nhìn qua, chỉ thấy ở phía đông mấy người cưỡi ngựa rầm rập phi tới,
người đi đầu vang giọng hét lên:

- Sở lão đại... nữ tặc đó ở đây không?

Ông già trả lời:

- Ngựa ở đây, còn người... ái ôi...

Hóa ra chỉ chút phân tâm thì trán đã bị chỉ phong của Lương Tiêu sượt qua, vội
kêu lên:

- Tiểu tử nhúng tay vào...

Lương Tiêu nhân cơ hội nhảy ra, đưa mắt nhìn xung quanh thì thấy bốn phương
tám hướng có hơn mười người hướng về phía này phi tới như gió. Sở lão đại
thoát khỏi tình thế khó khăn liền lắc người lên ngựa, lắp một mũi tên vừa định
bắn không ngờ thì không ngờ "băng" một tiếng dây cung đứt làm đôi. Ông ta kinh
ngạc rồi chợt hiểu ra rằng Lương Tiêu trước lúc dời đi đã lấy móng tay cứa
hỏng dây cung của lão.

Lương Tiêu thấy đám người khí thế hung hăng, đang cảm thấy kì lạ, chợt nghe
một tiếng quát trong trẻo rồi một người đàn bà mặc áo vàng từ trên lưng ngựa
nhảy xuống, lao vào khách sạn. Lương Tiêu tung người nhảy tới, chụp về phía
người đàn bà áo vàng, quát:

- Đi đâu?

Người đàn bà áo vàng xoay người đánh ra một chưởng chặn thế trảo của Lương
Tiêu. Lương Tiêu nhìn kĩ thì đó là một người phụ nữ trung niên dáng vẻ xinh
đẹp. Người phụ nữ xinh đẹp đó quát lên:

- Ngươi là ai?

Lương Tiêu lại cảm thấy giọng nói của bà ta rất quen, đột nhiên nhớ ra người
này chính là người đàn bà được gọi là "Nhị Nương" ở bên sông Vận Hà. Lúc đó
con trai bà ta bị thương không cách nào cứu chữa, bị chặt một chân, người đàn
bà xinh đẹp này có lẽ là oán giận chưa dứt nên lúc này vẻ mặt rất mệt mỏi.
Lương Tiêu đảo mắt, cười hì hì nói:

- Nhị Nương, cái chân bị chặt của lệnh lang ổn rồi chứ?

Việc Lôi Tinh bị chặt chân rất ít người biết, người đàn bà áo vàng đó trợn mắt
há miệng, kinh ngạc nói:

- Ngươi... ngươi làm thế nào mà biết được?

Vừa nói thân hình vừa khựng lại. Lương Tiêu thừa cơ xông vào phòng trước, chụp
lấy cô gái áo xanh trên giường nhấc lên, vừa định vượt cửa sổ bỏ chạy thì bỗng
nghe một tiếng quát trong trẻo, người đàn bà áo vàng đã như điện lao tới,
trong tay có thêm một thanh trường kiếm, rít giọng giận dữ nói:

- Bỏ con khốn đó xuống!

Trường kiếm bay lượn, kiếm pháp tinh tế kì diệu, Lương Tiêu thật khổ sở vì
không rảnh tay ứng chiến với kẻ địch, chỉ có thể hết tránh đông né tây. Tránh
được không đến ba chiêu, bỗng nghe bức tường phía đông vang lên một tiếng nổ
lớn. Bức tường đổ sập xuống, một người đàn ông to lớn như tháp sắt cưỡi ngựa
xông vào, tay cầm một cây chùy sắt nặng khoảng mấy chục cân, hai sợi dây xích
to tướng quấn lấy bắp thịt trên cánh tay, rít giọng nói:

- Nhị Nương, nữ tặc ở đâu?

Giọng nói ồm ồm, chính là "Lôi Đại Lang" đã tự tay chặt gẫy chân con trai mình
bên dòng sông Vận Hà.

Người phụ nữ đang lo lắng vì Lương Tiêu quá nhanh nhẹn, bỗng thấy chồng tới
thì mừng rỡ nói:

- Ở trên tay tiểu tử này!

Người đàn ông "A" lên một tiếng, chuỳ sắt quét một cái trên không, tường vách
vỡ vụn, gạch ngói bay tứ tung. Lương Tiêu không dám ngạnh tiếp, liền dùng thế
cá vượt long môn, đưa chân đạp lên chiếc xích sắt định mượn lực lao ra khỏi
cửa. Người phụ nữ áo vàng đã sớm nhìn ra ý đồ của hắn, trường kiếm xé gió chặn
tới. Cái tung người này của Lương Tiêu đã dùng hết sức lực, hai tay lại không
rảnh rỗi, trong lúc cấp bách liền phì một tiếng phun một bãi nước bọt thẳng
vào mặt người phụ nữ mặc áo vàng. Người phụ nữ áo vàng trước nay ưa sạch sẽ,
mặc dù vô cùng tức giận nhưng cũng không thể không tạm thời tránh né sang một
bên. Lương Tiêu tận dụng cơ hội này xông ra khỏi phòng.

Vừa mới ra khỏi cửa liền có hai người đàn ông tiến tới chặn đường. Lương Tiêu
tung mình nhảy lên, giơ chân đá trong không khí, giống như đang lao nhanh
trong cơn điên cuồng nhưng đó lại là chiêu "Tiếp Dư cuồng ca", hai người kia
không chống đỡ được, vội vàng lùi bước. Lương Tiêu có được khoảng trống liền
vươn người tung cước đạp vào một ngọn giả sơn trong sân nhảy lên mái nhà, co
chân đứng thẳng, thân hình đón gió đung đưa. Mọi người định xông lên đuổi theo
nhưng đều bị hắn lấy chân đá cho gạch ngói bắn tung tóe, khiến những người
liều mạng lao lên thi nhau bị đánh rơi xuống.

Tiếng rầm rầm vang lên, tường thủng phòng đổ, người đàn ông to lớn kéo ngựa ra
khỏi phòng, mắng nhiếc:

- Đồ nữ tặc.

Chuỳ sắt vung ra, tiếng rầm rầm vang lên không ngớt, căn phòng bị thần lực của
ông ta đánh sập một mảng. Lương Tiêu tung người tránh né. Người đàn ông vừa
định lại vung chùy, ai ngờ dây chuỳ bị xà nhà giữ lại, ông ta kéo không ra
liền tức giận ngoác miệng ra chửi bới. Lương Tiêu ha hả cười lớn. Lôi Đại Lang
chửi mấy câu, đột nhiên gọi:

- Dùng "Hoả Lôi" bắt nó phải xuống.

Tiếng nói còn chưa dứt, đã thấy ba vật giống như ống pháo được ném tới vèo
vèo. Lương Tiêu trong lòng biết tất có điều cổ quái liền vội vàng tránh né.
Những ống pháo đó vừa chạm đất liền phát ra tiếng nổ như sấm, đẩy gạch ngói
bắn tung tóe khiến căn phòng to lớn như thế bị bao trùm trong ngọn lửa bùng
bùng.

Lương Tiêu vô cùng kinh hãi, vù vù lại có ba quả "Hoả Lôi" được ném tới, hắn
vội vàng tung người nhảy ra, chỉ nghe sau lưng tiếng nổ liên tục vang lên,
mảnh vụn bắn toé ra đập vào lưng đau đớn vô cùng. Nhìn xuống thì thấy sáu bảy
người tay cầm đao kiếm đang nhảy tới. Lương Tiêu mất đi lợi thế về địa hình,
lại đang ôm cô gái áo xanh tay nên tay chân không rảnh, lập tức kêu khổ không
ngớt.

Đột nhiên nghe tiếng hí vang, một cái bóng trắng lao tới như bay, Lương Tiêu
vô cùng vui mừng, cao giọng hét lên:

- Yên Chi.

Con ngựa Yên Chi phi tới như bay, bốn vó sải rộng, tung ra hai cú đá hậu. Nó
thông minh nhanh nhẹn, sức mạnh vô cùng, đá ra rất mãnh liệt, không khác gì
cao thủ võ công, những người kia lại tập trung chú ý hết lên người Lương Tiêu
nên lập tức có mấy người không thận trọng bị ngựa đá trúng, biến thành hồ lô
lăn long lóc trên mặt đất. Con ngựa Yên Chi mở ra một lối thoát, tới bên cạnh
căn phòng đỡ lấy Lương Tiêu từ trên không nhảy xuống rồi quay vó chạy vào một
con ngõ nhỏ. Nào ngờ chạy chưa đầy trăm thước liền thì đã bị một bức tường cao
khoảng tám thước chặn đường. Lương Tiêu kinh hãi, định ghìm cương chuyển hướng
nhưng con thấy Yên Chi vẫn cứ tung vó như bay, tuyệt không dừng lại, đột nhiên
trong lòng máy động, nhắm mắt kêu lên:

- Yên Chi ngoan, ta tin tưởng ngươi mà.

Con ngựa Yên Chi hí dài một tiếng như đáp lời, phi tới trước bức tường cao
liền đột nhiên tung người vượt qua khỏi bức tường, sau khi hạ xuống mặt đất
cũng không hề không ngừng lại chút nào, lại tiếp tục buông vó chạy tiếp. Lương
Tiêu mở mắt ra vui mừng nói:

- Ngựa ngoan, ngựa ngoan.

Tán thưởng không ngừng, lại quay đầu nhìn, chỉ thấy khói đen dày đặc bốc thẳng
lên bầu trời, chính là phòng ốc bị "Hoả Lôi" bén lửa, lửa mượn thế gió bùng
lên không thể nào dập tắt nổi.

Lương Tiêu âm thầm kinh hãi, thấy đằng xa phía trước đã là cổng thành, cổng
thành đã treo cầu, không dưới mười người ngựa từ trước mặt xông đến. Lương
Tiêu vừa định chuyển hướng thì bên trái lại có thêm năm người cưỡi ngựa, đằng
sau, bên phải đều có người cưỡi ngựa bao vây đổ tới. Còn chưa kịp nghĩ lại,
con ngựa Yên Chi lại không tránh không né, cứ chạy thẳng tới. Lương Tiêu kinh
hãi, kêu lên:

- Ngựa ngoan, đừng ngu ngốc thế, phải đi về phía ít người.

Tiếng nói chưa dứt, con Yên Chi đã đi tới đầu cầu, khoảng cách giữa hai bên
còn lại không đến mười trượng. Lương Tiêu khẽ nghiến răng, đem cô gái áo xanh
đặt ngang trên mình ngựa, rút kiếm cầm ở tay, đang định nghênh địch, ai ngờ
con Yên Chi trong lúc phi nhanh đột nhiên đứng thẳng người lên, "hí" một tiếng
như vàng đá va chạm, vang vọng tới trời xanh. Phải biết được nó vốn là con
đứng đầu trong đám ngựa hoang ở phía bắc núi Thiên Sơn, sau đó được sư phụ của
cô gái áo xanh dùng hết cách mới thu phục được. Con ngựa này bản tính hung dữ,
có thể đánh nhau với cả hổ báo, những con ngựa bình thường khác đều sợ nó vô
cùng, trong tiếng hí vừa rồi của nó đã thể hiện ra thần uy trấn áp ngàn vạn
con ngựa khác. Mười con tuấn mã đối diện nghe thấy tiếng hí đột nhiên tứ tán,
lắc đầu ngoáy đuôi, bỏ chạy thục mạng. Đám kỵ sĩ ghìm cương giữ ngựa, ghìm đến
nỗi mồm ngựa chảy máu vẫn không cách nào áp chế được. Một con ngựa thậm chí
còn không biết gì nữa, đem theo chủ nhân ùm một tiếng lao thẳng xuống con sông
bảo vệ xung quanh thành.

Lương Tiêu nhìn thấy nó oai phong như vậy, vừa kinh hãi ngạc nhiên vừa vui
mừng yêu quý. Con Yên Chi đẩy lùi đám ngựa kia liền chạy vọt qua cầu. Đám
người cưỡi ngựa trong lòng hiểu rõ nếu để cho con ngựa này chạy thoát thì có
gọi người khắp thiên hạ cũng đừng mong đuổi kịp, liền vừa chạy như bay vừa
theo Sở lão đại thi nhau giương cung bắn tên. Nhất thời sau lưng Lương Tiêu
tiếng tên bay rào rào như tiếng mưa xối.

Con Yên Chi cũng biết tình thế nguy hiểm, liền hết tránh phải né trái tung vó
phi như bay. Nhưng người bắn cung đa phần là cao thủ nên vẫn bị một mũi tên
bắn trúng chân sau. Mũi tên bắn trúng lại là mũi tên ba cạnh, khi bị trúng tên
máu tươi sẽ theo miệng vết thương chảy mãi không thôi. Con Yên Chi đau đớn, hí
dài một tiếng. Lương Tiêu trong lòng vô cùng lo lắng, bỗng nghe có người cao
giọng kêu lên:

- Không được bắn, đã nói rồi, con ngựa này thuộc về ta.

Tiếng kêu càng ngày càng lớn, khi nói đến chứ "ta" thì đã như sấm nổ bên tai.
Người đó vừa kêu dừng thì cơn mưa tên cũng lập tức kết thúc.


Côn Luân - Chương #56