-

Lương Tiêu quẫn bách, lắc lắc cô gái nói:

- Này, nha đầu, cô làm sao thế? Mau tỉnh dậy đi, chúng ta đấu ba trăm hiệp!
Này! Có nghe gì không hả... trời... cô ngủ thật à...

Mặc cho hắn có quát mắng thế nào thì cô gái áo xanh vẫn cứ ngủ gục trong lòng
hắn, má ngọc ửng hồng, đôi mắt nhắm chặt, lông mi cong dài đen nhánh, hai hàng
lông mày hiện lên chút gì đó muộn phiền.

Minh Quy đứng dậy mỉm cười nói:

- Tiểu nha đầu này đúng là không biết nặng nhẹ, loại rượu hàng trăm năm này
có thể tuỳ tiện uống được sao? Mỹ nhân tất nhiên ai cũng yêu thích, nhưng cũng
rất có thể làm tổn hại thân thể. Rượu "Ngũ mỹ nhân" uống vào thì dễ nhưng dư
vị rất mạnh. Lão hoà thượng thần công tuyệt thế tự có cách hoá giải, hắc, tiểu
nha đầu này có bao nhiêu bản lĩnh mà dám đấu rượu với ông ta?

Mặt lão đầy vẻ vui mừng trên tai nạn của người khác. Lương Tiêu dở khóc dở
cười, cúi đầu nhìn cô gái áo xanh, chỉ thấy cô ta lúc say trông thật đáng yêu,
khiến cho người ta phải động lòng, bất giác thầm nghĩ: "Con bé này thật cũng
rất dễ nhìn, hừ, bất quá dễ nhìn hay không cũng chẳng liên quan gì tới ta cả."
Hắn còn đang lưỡng lự không biết nên quyết định như thế nào, bỗng nghe thấy
Minh Quy cười khẩy nói:

- Lương Tiêu à, vốn là anh hùng yêu mỹ nhân, con bé này nhan sắc tuyệt trần,
đúng là rất hợp với ngươi!

Lương Tiêu ngẩn ra, mặt đỏ bừng mắng bâng quơ một câu rồi bước ra khỏi cửa,
đưa tay dắt ngựa. Có lẽ do nhìn thấy Lương Tiêu ôm chủ nhân mình trong lòng
cho nên con ngựa Yên Chi vô cùng ngoan ngoãn, đi theo sau hắn. Lương Tiêu mặc
dù rất ghét cô gái mặc áo xanh này nhưng lại vô cùng thích con ngựa này, không
kìm được liền đưa tay ra vuốt ve con ngựa. Lần thứ nhất con Yên Chi còn
nghiêng người tránh né, nhưng lần thứ hai phát hiện Lương Tiêu không hề có ác
ý thì nó không tránh nữa, mặc cho hắn vuốt ve bộ lông mềm mại như gấm.

Lương Tiêu thích thú vô cùng, vốn muốn cưỡi lên trên lưng ngựa thử coi, nhưng
thấy nó ngẩng đầu duỗi chân bộ dạng phi phàm, bất giác thầm nghĩ: "Nó kiêu
ngạo như thế, cưỡi lên lưng chẳng phải là làm nhục nó sao!" Liền hết sức nhẫn
nhịn không cưỡi nữa.

Minh Quy nhìn thấy bộ dạng khổ sở của hắn, chỉ cho rằng hắn đã thích sắc đẹp
của cô gái áo xanh, không kìm thầm mừng rỡ: "Hay lắm, tiểu tử này này đã có
tình ý với con nha đầu kia, hắc hắc, lão tử trước dùng ra chút thủ đoạn khiến
cho các ngươi tình cảm mặn nồng không thể xa rời, sau đó lão tử sẽ bắt con nha
đầu làm con tin. Hừ, tiểu tử nhà ngươi khi đang yêu đương cuồng nhiệt, bị ta
ép buộc như vậy thì còn điều gì mà không nói ra chứ!"

Lương Tiêu và Minh Quy sử dụng khinh công đến một nơi ít người qua lại thì mới
dừng chân. Minh Quy chỉ về phía xa, nói:

- Đằng kia có một khách sạn, chính hợp để nghỉ ngơi.

Lương Tiêu ậm ừ một tiếng, Minh Quy lại cười nói:

- Con bé này uống những ba vò rượu trăm năm, say rất nặng, ngươi hãy đưa nó
vào khách sạn trước, ta đi mua chút thuốc cho cô ta uống cho tỉnh rượu.

Lương Tiêu nhìn lão vô cùng nghi hoặc: "Lão hồ ly đột nhiên tỏ ra ân cần, có
vẻ rất không ổn." Minh Quy hiểu ý của hắn, cười nói:

- Không cần phải lo lắng, ta chẳng qua muốn sớm giúp ngươi giải quyết việc
này, chúng ta còn sớm khởi hành cùng nhau mưu đại sự!

Lương Tiêu đối với hai chữ "đại sự" của lão chẳng có chút hứng thú gì, nhưng
cô gái áo xanh ở trong lòng mình cứ liên tục cựa quậy thật khiến người ta
chẳng thích thú gì. Hắn vốn còn chưa phương trưởng, ôm một cô gái xinh đẹp say
khướt thế này bất giác máu chảy càng nhanh, mồ hôi toát ra cả người, nghe nói
vậy cũng không nghĩ nhiều, liền đi về phía khách sạn.

Minh Quy nhìn theo bóng Lương Tiêu khẽ cười nhạt, quay người bước đi, tới một
hiệu thuốc trên phố gọi lấy mấy vị thuốc. Lang trung vô cùng nghi hoặc, không
bốc thuốc mà nhỏ giọng hỏi:

- Khách quan, tha cho lão mạo phạm, mấy vị thuốc này mà kết hợp với nhau sẽ
tạo thành một loại xuân dược cực mạnh!

Minh Quy cười nhạt nói:

- Bảo ngươi bốc thuốc thì ngươi cứ bốc, lắm lời làm gì?

Lang trung luôn mồm vâng dạ, trong lòng thầm nghĩ: "Lão này người già nhưng
lòng vẫn chưa già, cũng không sợ kiệt sức sao." Minh Quy lấy thuốc rồi bảo
lang trung nghiền ra thành bột nhỏ, dùng giấy gói lại, đi trên đường không
ngừng suy nghĩ dùng cách nào đánh thuốc, dùng cách nào để hai người đó gần gũi
nhau, lại làm cách nào bắt cóc nha đầu kia làm con tin ép cho Lương Tiêu phải
nói ra bí quyết võ công. Lão càng nghĩ càng thấy đắc ý, không kìm được ha ha
cười lớn, không ngờ tiếng cười chưa dứt đã nghe có người hừ lạnh nói:

- Minh huynh có chuyện gì mà vui vẻ như vậy?

Minh Quy cả người run lên, quay đầu lại cười nói:

- Tần lão đệ đúng là đã không ngại gian khổ, lại có thể một mạch truy đuổi
đến tận Tô Châu này!

Quả thật thấy Tần Bá Phù đứng cách đó năm trượng, cười nhạt nói:

- Lương Tiêu đâu?

Minh Quy cười ha hả, ánh mắt hiện lên vẻ chế nhạo, nói:

- Người thì không có, nhưng xương trắng thì có một bộ! Ngươi có lấy không?

Tần Bá Phù tức muốn nổ mắt, gầm lớn một tiếng, loáng một cái đã thấy song
chưởng đánh tới, Minh Quy một chưởng đón đỡ. Chưởng lực hai người tiếp xúc,
thân mình Minh Quy chấn động mãnh liệt, bay lên mấy trượng. Tần Bá Phù không
ngờ lão yếu như vậy, hơi ngẩn ra rồi lập tức tỉnh ngộ: "Tên tặc tử gian trá,
lại mượn chưởng lực của lão phu để bỏ chạy?" Minh Quy mượn thế nhảy lên nóc
lầu, bỗng cảm thấy bên mình nổi kình phong, trong lòng kinh hãi liền xoay
người tiếp một chưởng, chỉ cảm thấy kình lực của đối phương vô cùng trầm ổn
như một ngọn núi, liền liếc mắt nhìn qua thì thấy Hoa Thanh Uyên sắc mặt xanh
xám, quát lên:

- Ngươi... ngươi thật đã giết Tiêu nhi, hôm nay nếu không giết ngươi thì đạo
trời khó tha.

Vù vù vù đánh liền sáu chưởng, đều là trong lúc giận dữ mà đánh ra nên uy lực
vô cùng mạnh mẽ. Minh Quy liên tục lùi lại, khó khăn lắm mới có thể đứng vững
rồi phản công chút ít. Hai người võ công hơn kém không nhiều, trên nóc nhà lúc
tiến lúc lùi, đánh đến khó phân thắng bại.

Tần Bá Phù cũng nhảy lên trên mái nhà, hắn tôn trọng thân phận của Hoa Thanh
Uyên nên chỉ đứng cạnh giữ trận. Đấu được gần hai mươi chiêu, Minh Quy ha ha
cười lớn, đánh ra một chưởng. Hoa Thanh Uyên đang định hoá giải thì tay trái
Minh Quy vung lên, đem bột xuân dược ném thẳng tới trước mặt ông. Hoa Thanh
Uyên biết lão ta là kẻ gian trá, sợ rằng đây là thứ phấn độc nên nín thở lùi
lại. Tần Bá Phù nhìn thấy Minh Quy đánh lén hại người nên cũng không để ý đến
quy tắc nữa, quát lớn một tiếng rồi múa chưởng tấn công. Minh Quy lấy chân
móc, mấy viên ngói xanh bắn tới hắn, nhưng "Cự Linh huyền công" quả vô cùng
lợi hại, ngói bay đến nửa chừng bị chưởng phong của Tần Bá Phù bức tới nghiễm
nhiên bay ngược trở lại. Minh Quy hoảng hốt tránh qua, ngẫu nhiên đúng lúc Hoa
Thanh Uyên xông tới biến thành nghênh đón đám ngói đó. Hoa Thanh Uyên đành
phải đối mặt với đám ngói, Hoa Thanh Uyên chỉ đành vung chưởng đánh bật ra.
Minh Quy thấy cơ hội liền luồn đi bên người ông, tiện thế còn tung ra một
chưởng đánh về phía Hoa Thanh Uyên. Hoa Thanh Uyên phía trước đối đầu với gạch
ngói, phía sau có chưởng lực của Minh Quy, nhất thời bị làm cho chân tay rối
loạn.

Minh Quy vừa thoát thân liền toàn lực sử dụng khinh công, chui vào tận cùng
của con ngõ nhỏ. Tần Bá Phù, Hoa Thanh Uyên cố gắng đuổi theo, ba người kẻ
chạy người đuổi trong thành Tô Châu. Minh Quy lợi dụng địa thế, liên tục dùng
mánh khóe khiến Hoa, Tần hai người đuổi hết nửa giờ mà vẫn không bắt được. Tần
Bá Phù nổi giận, đem gạch đá bên đường đập nát vụn. Hoa Thanh Uyên tuy biết
Lương Tiêu lành ít dữ nhiều nhưng trước sau vẫn còn một tia hy vọng, vì vậy
mới quên mình ngàn dặm đuổi theo. Không ngờ trời cao vô tình, Lương Tiêu cuối
cùng đã bị hại, nhất thời ông cảm thấy trong lòng chua xót nguội lạnh, đấm vào
tường đất ven đường, rơi lệ lẩm nhẩm đọc:

- Vận trù cùng cơ, nan đoạn kỉ kì

Khuất chỉ thông thần, bất tri vong niên

Thượng thương thất thông, đố nhĩ kì tài

Cô hồn phiêu diêu, an sở quy y

Thế sự điên đảo, phu phục hà cực...

(Tạm dịch:

Tính toán mọi việc, khó tính việc mình;

Bói toán thần diệu, không biết ngày tàn;

Trời cao câm điếc, đố kỵ người tài;

Cô hồn phiêu bạt, yên về chốn cũ;

Việc đời điên đảo, báo thù khó sao...)

Ông còn chưa đọc hết nước mắt đã như mưa, nói không thành tiếng, mặc cho trên
phố đông người cùng không thèm để ý tới.

Tần Bá Phù trong lòng cũng thảm khốc, nhưng bản tính hắn cứng cỏi, khoé mắt
hơi cay đã kịp kìm chế lại, vỗ vỗ vai Hoa Thanh Uyên, thở dài nói:

- Thanh Uyên, khóc thì có tác dụng gì? Kế sách hiện giờ chính là tìm tên gian
tặc đó, báo thù rửa hận cho Lương Tiêu mới đúng!

Hoa Thanh Uyên nghe vậy nghiến răng gật đầu nói:

- Tần huynh nói đúng lắm, chúng ta lại truy tìm tên gian tặc đó!

Hai người trong lòng bừng bừng lửa hận, một mạch truy lùng.

Minh Quy thoát được hai người, trong lòng biết rằng cao thủ của Thiên Cơ cung
tất sẽ lần lượt tới đây, bất giác thầm than xúi quẩy. Chạy một vòng lớn về tới
khác sạn, chuẩn bị kéo Lương Tiêu chạy trốn, ai ngờ còn chưa đến nơi đã nghe
thấy tiếng kêu gào, từ xa nhìn tới chỉ thấy chỗ khách sạn đó khói lửa ngút
trời, người chạy ra chạy vào đều tới ven hồ lấy nước cứu lửa. Minh Quy nhìn
tới trợn mắt há miệng, chỉ sợ Hoa, Tần hai người cũng bị hỏa hoạn kéo tới,
liền vội co đầu quay đi, thầm nghĩ: "Trong ba mươi sáu kế chuồn là thượng
sách, cũng chẳng thể để ý đến thằng nhóc ấy nữa." Lão là người quyết đoán, nói
là làm, liền một mạch trốn ra khỏi thành Cô Tô đi thẳng lên phía bắc.


Côn Luân - Chương #55